Edit: Chiêu Tần.
Beta: Triệu Hiền viện.
Hoa Thường trở về cung, đăm chiêu suy nghĩ, còn Lan Chi thì nơm nớp lo sợ. Còn ở Tiêu Phòng cung thì lại xảy ra chuyện.
Hậu điện Tiêu Phòng cung.
Tính ra thì Tô Tiểu nghi ở Tiêu Phòng cung cũng đã lâu. Thế mà trong hậu điện lại trống trải, không có bất kỳ vật dụng nào, địa long hay chậu than sưởi ấm cũng không được trang bị thêm. Mùa đông ở đây, cái lạnh không rét chết người thì cũng được coi như là ấm áp rồi.
Tô Tiểu nghi mặc đồ thật dày, ngồi trên giường, trên gương mặt kiều diễm tái nhợt có chút vết xanh tím. Cung nữ thϊế͙p͙ thân hầu hạ bên cạnh thấp giọng nói: "Nương nương, người đừng buồn nữa, Thục phi được sủng ái hơn mười năm rồi, chúng ta không thể động đến nàng ta được."
Tô Tiểu nghi nhắm mắt lại, cười khổ: "Trân biểu tỷ, tất nhiên là ta biết điều đó. Thế nên, cho dù nàng ta có khắt khe với ta như thế nào, ta đều cắn răng nhẫn nhịn. Ta vẫn trông chờ một ngày nào đó, khi Hoàng thượng thấy được tình cảnh của ta, người sẽ bênh vực cho ta. Nhưng không nghĩ rằng, Hoàng thượng chẳng buồn quở trách Thục phi lấy nửa câu. Lẽ nào, so với Thục phi, ta chỉ là hạt bụi chẳng đáng nhắc tới hay sao?"
Thật ra thì vị Tô Tiểu nghi này cũng có chút thông minh. Sau khi được lâm hạnh rồi tấn phong làm Tiểu nghi, nàng ta đã cầu xin một ân điển, xin vị biểu tỷ từ Nhạc phủ đến làm cung nữ thϊế͙p͙ thân cho nàng ta, còn tốt hơn là để mặc người khác sắp xếp.
Khi bị Thục phi chèn ép, nàng ta cũng không lên tiếng cáo trạng. Hoàng thượng sủng hạnh nàng hầu như đều là triệu hạnh
(gọi đến nơi để thị tẩm)
, chưa từng bước chân vào điện của nàng. Cho nên, Tô Tiểu nghi đành phải ở trong tòa cung điện vừa lạnh lẽo vừa trống rỗng này hơn nửa tháng, chỉ mong khi Hoàng đế biết được tình cảnh của nàng thì sẽ khen nàng vài câu, biết nhường nhịn, khiêm tốn, tiện thể sẽ quở trách Thục phi mấy lời.
Vừa hay hôm qua, khi Hoàng thượng đến cung của Thục phi thăm tiểu Công chúa thì lại nhớ đến vị Tiểu nghi mỹ lệ ở hậu điện, thánh giá liền dời bước đến, Thục phi dùng mọi cách cũng không thể ngăn được. Nhờ vậy, Hoàng thượng mới biết Tô Tiểu nghi đã phải chịu đựng như thế trong mấy ngày qua.
Đáng tiếc, Hoàng thượng chỉ nhìn một chút rồi phân phó Nội Vụ phủ mua thêm cho nàng ta vài thứ, không hề có ý quở trách Thục phi, ngược lại còn trấn an. Điều này khiến cho Tô Tiểu nghi chán nản, mất hết tinh thần.
Hơn nửa tháng nhẫn nhịn chịu đựng cứ như thế mà bay theo gió. Tô Tiểu nghi đang chìm đắm trong ân sủng của Hoàng đế rốt cuộc đã tỉnh ngộ.
Cung nữ kia vốn là biểu tỷ của nàng, thế nên nói năng có chút tùy tiện, mở miệng nói: "Nương nương, trong lòng Hoàng thượng chắc chắn có nhớ đến người, chỉ là ngại Thục phi nên không tiện mở miệng mà thôi. Dù sao thì những ngày sau này của chúng ta cũng tốt hơn trước rồi, Hoàng thượng cũng đã phân phó Nội Vụ phủ mua thêm vật dụng, nương nương đừng buồn nữa."
Tô Tiểu nghi miễn cưỡng cười, mở miệng nói: "Hôm qua Hoàng thượng phân phó người mua thêm chút vật dụng, hôm nay ngươi đến chính điện cũng nghe được tiếng leng keng leng keng, thế nhưng bây giờ đồ vẫn chưa đến tay chúng ta. Theo ta thấy, không chừng Thục phi lại giở trò, chuyện cũ tái diễn, khấu trừ đồ vật trong điện chúng ta."
Trân Như có chút kinh ngạc, lại lo sợ hỏi: "Chẳng lẽ Thục phi lại lớn mật như thế? Bằng mặt không bằng lòng, ngay cả ý chỉ của Hoàng thượng mà cũng làm trái sao?"
Tô Tiểu nghi chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Khi còn ở Nhạc phủ, Tô Tiểu nghi và Trân Như đã nương tựa lẫn nhau. Trân Như lớn hơn, vẫn luôn che chở cho Tô Tiểu nghi, bằng không chưa chắc Tô Tiểu nghi đã sống được tới ngày hôm nay. Bây giờ, thấy muội muội mình chịu thiệt như thế, liền nói: "Vì sao nương nương không cáo trạng với Hoàng thượng? Thục phi thân là chủ vị một cung lại chèn ép, hà khắc với phi tần địa vị thấp như thế, đối với ý chỉ của Hoàng thượng cũng dám lờ đi, lòng ghen tuông mãnh liệt như lửa!"
Tô Tiểu nghi lắc đầu: "Nói với Hoàng thượng thì có ích gì? Biểu tỷ, điều chúng ta cần làm bây giờ là nhẫn nhịn. Chúng ta phải chờ, tiếp tục chờ, chờ cho đến khi Hoàng thượng phát hiện ra tình cảnh của chúng ta lần thứ hai. Nếu vẫn không được, thì chờ tiếp lần thứ ba, thứ tư! Trân biểu tỷ, tỷ có bằng lòng chịu khổ cùng ta hay không?"
Vành mắt ửng hồng, Trân Như rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Mị Nhi, thế này mà xem là khổ sao? Khi còn ở Nhạc phủ, mùa đông khắc nghiệt nhưng chỉ mặc mỗi chiếc áo đơn bạc mà luyện múa, thân mình bị đông lạnh đến cứng đờ, như thế vẫn còn chưa xem là khổ đâu."
Tô Tiểu nghi nhớ tới những ngày trước kia, khẽ co rúm người lại, thấp giọng nói: "Trân biểu tỷ, theo tính toán của ta thì bây giờ thoạt nhìn như bản thân đang chịu khổ, nhưng nếu không trải qua khổ trong khổ thì làm sao có thể đứng trên người khác đây?"
Tô Tiểu nghi đứng dậy, đến bên bệ cửa sổ, nhẹ đẩy ra một khe hở, nhìn chính điện lộng lẫy, xa hoa kia, nhẹ nhàng nói: "Thục phi khinh thường ta, không kỳ lạ chút nào, bởi ta còn tự khinh thường chính mình. Cho nên, ta phải leo lên trên cao, leo lên phía trước đã trở thành bản năng của ta. Ở Nhạc phủ, nếu ta không tìm cách leo lên phía trước, thì hiến vũ đêm giao thừa sao có thể đến lượt của ta? Nơi như Nhạc phủ, ta cũng có thể thoát khỏi, thì tại chốn hậu cung này, nhất định sẽ có ngày ta ngẩng cao đầu."
Trân Như nhìn biểu muội vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt, khẽ thở dài: "Nương nương, dù người có làm bất cứ điều gì, nô tỳ nhất định cũng sẽ nghe theo người!"
Tô Tiểu nghi quay đầu nhìn biểu tỷ của mình, khẽ đáp: "Trân biểu tỷ, bây giờ chúng ta chịu khổ nhiều lại là chuyện tốt. Nhất định Hoàng thượng sẽ thấy ta nhường nhịn, khiêm tốn, sẽ biết được tấm lòng nhân hậu của ta. Chỉ cần Hoàng thượng khẳng định những phẩm cách đó ở con người ta, thì ta sẽ không còn là một vũ nữ ti tiện nữa."
Đôi mắt Tô Tiểu nghi toả sáng, đôi tay dưới lớp áo nắm chặt: "Chỉ cần ta trở thành sủng phi của Hoàng thượng, thì những tộc nhân đang bị lưu đày có lẽ sẽ được đặc xá. Phụ thân, các thúc thúc và ca ca sẽ được trở về... Khi đó, ta vẫn là thiên kim xinh đẹp nhà quan, sẽ không bị người khác nhạo báng, không bị người khác coi là kẻ hèn hạ nữa!"
Trân Như nghe Tô Tiểu nghi nói xong, trong lòng chấn động. Khát vọng đó của nàng so với Tô Tiểu nghi còn mãnh liệt hơn. Bởi vì khi gia tộc bị đưa đi lưu đày, Tô Tiểu nghi còn nhỏ, có một số chuyện không nhớ rõ, nhưng Trân Như thì khác, lúc đó nàng đã hiểu chuyện, tình cảm với người nhà cũng sâu đậm hơn rất nhiều. Hiện giờ chỉ cần có một tia hi vọng, thì dù cho có phải lên núi đao, xuống biển lửa, nàng cũng dám xông vào.
---
Thượng Dương cung.
Đã mấy ngày trôi qua, Hoa Thường bắt đầu bố trí lại phòng ốc. Nếu nhi tử của Kính vương vào đây thì nhất định sẽ ở chính điện. Chính điện to lớn, được xây theo kết cấu của tứ hợp viện. Hoa Thường chỉ ở gian nhà lớn nhất phía bắc nên nàng chuẩn bị thu dọn gian nhà bên phải cho nhi tử của Kính Vương ở.
"Thường nhi đừng lo lắng, trẫm thấy mấy ngày nay nàng bận rộn quá rồi, nàng phải chú ý đến thân thể của mình." Hoàng đế sờ vào gương mặt có chút thịt của Hoa Thường, cười nói.
Hoa Thường cười dịu dàng: "Thần thϊế͙p͙ cảm thấy đã khỏe hơn rất nhiều. Thái y cũng đã nói thân thể hư nhược cần phải nghỉ ngơi trong thời gian dài, trong một lúc không thể tốt lên được. Cho nên thần thϊế͙p͙ đang định nói với Hoàng thượng, để thần thϊế͙p͙ khôi phục việc thỉnh an đi."
Hoàng đế trầm ngâm một chút rồi gật đầu: "Nàng nói cũng đúng. Vậy nàng nhớ chú ý thân thể, hôm nào đó cảm thấy không khỏe thì cáo bệnh, Hoàng hậu sẽ không trách tội nàng đâu."
Hoa Thường khẽ cười: "Thần thϊế͙p͙ cẩn tuân ý chỉ của Hoàng thượng."
Hoàng đế nhìn Hoa Thường thay đổi tâm tình thì cảm thấy thoải mái, cả người thả lỏng không ít: "Cuối cùng nàng cũng mập lên một chút. Mấy ngày trước, nàng gầy như một tờ giấy mỏng, trẫm còn sợ gió thổi một cái thì nàng sẽ ngã mất, thế nên cũng không dám để nàng ra khỏi cửa."
Hoa Thường cảm động, vươn tay nắm lấy tay Hoàng đế, khẽ đáp: "Thần thϊế͙p͙ sẽ dưỡng bệnh thật tốt. Người không cần lo lắng, nhất định thϊế͙p͙ sẽ nuôi bản thân trắng trẻo mập mạp."
Gương mặt Hoàng đế lộ ra chút tươi cười, lên tiếng nói: "Trẫm cũng muốn xem bộ dáng nàng trở nên trắng trẻo mập mạp sẽ ra sao."
Hoa Thường cúi đầu: "Hoàng thượng, người lại chê cười thần thϊế͙p͙."
Hoàng đế vươn tay sửa lại sợi tóc bên thái dương của Hoa Thường, nhẹ nhàng nói: "Tóc cũng có chút rối. Nàng không thích trang điểm, cũng không thích trang sức vàng và lưu ly, hoa phục lộng lẫy, cả ngày đều để mặt mộc. Trẫm muốn tốt với nàng, cũng không biết phải cho nàng cái gì. Nàng sống đơn giản, tiết kiệm chưa từng gây phiền toái cho trẫm."
Hoa Thường bất đắc dĩ, cười đáp: "Thần thϊế͙p͙ thấy lời này của Hoàng thượng như ám chỉ điều gì. Rốt cuộc là ai gây phiền toái, chọc người tức giận vậy?"
Hoàng đế vươn tay điểm nhẹ vào trán Hoa Thường, nói: "Nàng đó, đứa bé lanh lợi này. Trẫm không muốn nhắc đến mấy chuyện phiền lòng đó, ở trong cung nàng, chỉ nên tự tại nhàn nhã thôi."
Hoa Thường cười nhạt: "Hoàng thượng tô điểm cho thần thϊế͙p͙ quá đẹp rồi, thật ra thì thần thϊế͙p͙ cũng không tốt như Hoàng thượng nghĩ đâu. Hoàng thượng nói thần thϊế͙p͙ tiết kiệm, thật ra cũng không hẳn là như vậy. Tuy rằng thϊế͙p͙ không thích trang sức bằng vàng và lưu ly, nhưng thần thϊế͙p͙ lại thích chế phẩm của ngọc và trang sức bạc. So sánh ra thì ngọc cũng rất quý giá, nên không tính là thần thϊế͙p͙ tiết kiệm đâu. Hơn nữa thần thϊế͙p͙ có phân vị cao, Nội Vụ phủ cũng không dám bạc đãi thần thϊế͙p͙, mỗi đồ vật thì thần thϊế͙p͙ đều có phần, tất nhiên thần thϊế͙p͙ sẽ không gây phiền toái cho Hoàng thượng."
Hoàng đế bất đắc dĩ cười khổ: "Trẫm khen người khác, người khác đều vui vẻ nhận, chỉ có nàng là khác, còn cố tình chỉ ra chỗ sai. Nhưng mà, trẫm lại rất vui, cảm thấy nói chuyện với nàng hết sức rõ ràng minh bạch."
Hoa Thường khuyên nhủ: "Không phải thần thϊế͙p͙ tốt, cũng không phải cung của thần thϊế͙p͙ tốt. Sở dĩ Hoàng thượng cảm thấy tự tại, là do suy nghĩ trong lòng người thay đổi. Chỉ cần Hoàng thượng giữ tâm tình tốt, thì dù ở nơi đâu cũng là thiên đường."
Ánh mắt Hoàng đế trở nên nhu hòa, nhìn Hoa Thường, lên tiếng nói: "Nghe nàng nói như thế, cảm thấy rất có đạo lý. Trời màu xanh, mây màu trắng, lòng người toàn màu hồng."
Hoa Thường cười nhạt: "Thần thϊế͙p͙ nghe Thái hậu nói, gần đây Hoàng thượng bận việc chính sự, nhiều ngày rồi chưa được nghỉ ngơi tốt. Hoàng thượng phải chú ý đến sức khỏe. Mệt mỏi khiến tâm trạng con người dễ trở nên nóng nảy, nếu tâm tình Hoàng thượng không tốt, có lẽ nên ngủ một giấc, sẽ rất có ích cho thân thể."
Hoàng đế cười ra tiếng: "Được, trẫm sẽ ở lại chỗ của nàng ngủ trưa, ngủ một giấc cho đến khi tự tỉnh mới thôi."
Hoa Thường có chút kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười bất đắc dĩ: "Đành phải để Hoàng thượng chịu ấm ức mà ngủ giường nệm, giường của thần thϊế͙p͙ không thể cho người ngủ, sợ sẽ lây bệnh cho người."
Hoàng đế gật đầu đồng ý.
---
Tiêu Phòng cung.
Thân thể Thục phi không được tốt, hơn nữa, mấy ngày nay nàng lại tức giận trong người, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt.
Yên Hoài cẩn thận nói: "Nương nương, người lại khấu trừ đồ vật Nội Vụ phủ đưa đến, nếu bị Hoàng thượng biết nữa, sẽ không tốt lắm đâu."
Thục phi mang hộ giáp bằng vàng, tay chống lên trán, chậm rãi nói: "Sao Hoàng thượng có thể vì một nữ nhân ti tiện mà răn dạy bổn cung được? Bổn cung chịu làm khó dễ nàng ta, đó chính là vinh hạnh của nàng, cắn răng mà chịu đựng đi."
Yên Hoài lo lắng: "Nếu thật sự bị đông cứng, xảy ra chuyện lớn thì... Gần đây Hoàng thượng tuyên nàng ta thị tẩm rất nhiều lần."
Thục phi đập bàn, oán hận nói: "Bổn cung chỉ hận không thể cho nàng ta lạnh chết, xem ra nàng ta mạng lớn, may mắn sống sót. Quả nhiên là vũ nữ xuất thân từ Nhạc phủ, thân thể thế nhưng lại tốt đến mức đó."
Yên Hoài thấy Thục phi tức giận, cẩn thận nói: "Nghe nói Hoàng thượng đến Thượng Dương cung, Kỳ Phi nương nương hiền đức lại hiểu lý lẽ. Nếu Hoàng thượng bảo Kỳ Phi tới khuyên nương nương thì nên làm thế nào cho phải đây?"
Thục phi cười lạnh lùng, mở miệng nói: "Hoàng thượng sẽ không nói chuyện này với Kỳ Phi đâu. Sủng hạnh một vũ nữ, còn phong làm Tiểu nghi, đây đã coi như là một chuyện khác người. Một Tiểu nghi nho nhỏ còn xích mích với cung chủ của nàng ta, chuyện mất mặt như vậy, tuyệt đối Hoàng thượng sẽ không nói với Kỳ Phi. Kỳ Phi xuất thân thế gia, không những hiền đức hiểu lý lẽ, mà còn rất công chính. Lần này Hoàng thượng làm chuyện chướng mắt với Kỳ Phi, bản thân Hoàng thượng cũng biết, nên sẽ không nhắc tới."
Yên Hoài ngẩng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thế Tô Tiểu nghi này phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để như vậy? Điều này sẽ không tốt đối với thanh danh của nương nương."
Thục phi cười lạnh: "Thanh danh của bổn cung? Bổn cung sợ gì chứ? Lớn tuổi như vậy rồi, còn có gì bổn cung chưa từng thấy nữa? Chỉ đáng thương cho tiểu Công chúa của ta, thân thể yếu đuối, vậy mà phải ở cùng nữ nhân ti tiện kia, tương lai nếu bị nàng ta dạy hư, bổn cung biết tìm ai để nói lý lẽ đây?"
Yên Hoài lại an ủi: "Tiểu Công chúa kim tôn ngọc quý ở chính điện, Tô Tiểu nghi đó dù có năng lực lớn đến đâu cũng không thể làm hư tiểu Công chúa được."
Thục phi quát lớn: "Ngu xuẩn! Nữ nhân kia ở trong cung của bổn cung, thì đã coi như là người của bổn cung rồi. Ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp! Nàng ta làm ra chuyện mất mặt, bổn cung cũng bị mất mặt theo, tiểu Công chúa của bổn cung cũng chịu liên lụy!"
Thục phi nắm chặt bàn tay lại, oán hận nói: "Những nữ nhân ti tiện như thế, lúc nào Hoàng thượng cũng nhét vào trong cung của bổn cung, hừ! Xem ta sẽ tra tấn nàng ta như thế nào, dù có chết cũng xứng đáng. Nếu có thể sống thì coi như nàng ta mạng lớn!"