Tư Thái Cung Phi

Chương 23: Rối loạn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Du Quý phi.
Beta: Dương Hiền dung.
Sáng sớm hôm sau.


Đối với sự sủng ái của Hoàng đế, Hoa Thường không thể nào kháng cự. Tuy rằng nàng có ý muốn tránh sủng để không mang thai nhưng Hoàng đế có hứng thú, muốn sủng hạnh ngươi thì ngươi cũng không có biện pháp chống đỡ. Không những không thể từ chối mà còn phải vui vẻ tiếp nhận mới được.


Lòng tự trọng của nam nhân rất đáng sợ. Nếu Hoàng đế nhìn ra ngươi muốn tránh sự sủng hạnh của hắn thì cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ tới việc được sủng hạnh lần nữa.
Hoa Thường không muốn mình là sủng phi nhưng cũng không muốn mình là phi tử bị thất sủng.


Nàng chỉ hy vọng ở hậu cung có thể được Hoàng đế coi trọng, như vậy gia tộc nàng mới có thể nhận được phúc trạch không suy.
Cốc Hương cầm y phục đến bên cạnh Hoa Thường, khẽ nói: "Nương nương, dậy thôi."


Hoa Thường nghe thấy giọng của Cốc Hương, khuôn mặt liền ửng hồng. Tối hôm qua Hoàng thượng thật sự càn rỡ, thân thể nhỏ nhắn của nàng có chút không chịu đựng nổi. Sáng nay trước khi đi, Hoàng thượng còn cố ý dặn dò Hoa Thường nghỉ ngơi thêm một chút nên nàng mới nằm ngủ tới tận bây giờ.


"Để đó đi, bổn cung muốn nằm nghỉ một chút nữa." Hoa Thường thấp giọng phân phó.
Cốc Hương hành lễ, để lại y phục, nhẹ nhàng lui ra ngoài, trong điện chỉ còn Lan Chi và Thược Dược ở lại hầu hạ.


Hoa Thường chống người dựa lên đệm giường ở phía sau, thân thể vẫn có chút không khoẻ. May là cái thai của Hoàng hậu đã lớn nên các phi tần được miễn thỉnh an, không thì nàng đúng là trở thành trò cười cho mọi người rồi.


Bây giờ Hoa Thường không dám khinh thường sức chiến đấu của nam nhân trung niên nữa. Hoàng đế trước mặt vẫn luôn đối xử với nàng thập phần ôn nhu, không ngờ đó chỉ là hạ thủ lưu tình...


Lan Chi đến bên mép giường, thấp giọng nói: "Nương nương nghỉ ngơi một chút đi, Hoàng thượng đã dặn dò nương nương nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Hoàng thượng còn nói sẽ quay lại thăm người. Nương nương, Hoàng thượng đối đãi với người thật tốt."


Hoa Thường cười nói: "Hoàng thượng tất nhiên là tốt rồi."
Một lát sau, Hoa Thường dọn dẹp một chút rồi đứng dậy.
Nhìn vào gương đồng, Hoa Thường chọn một cây trâm bạch ngọc cắm vào giữa búi tóc, hết nhìn trái lại ngắm phải.


Lan Chi chải vài sợi tóc rủ xuống, nói: "Nương nương, trang điểm thế này có phải đơn thuần quá không?"
Hoa Thường ôn nhu nói: "Bổn cung cũng không phải xuất thân từ phú quý, trang điểm tráng lệ như vậy làm gì. Mau đem cây trâm ngọc trai tới cho bổn cung nhìn xem."


Lan Chi trình cây trâm ngọc trai lên, hạ giọng nói: "Nương nương, nô tỳ nghe nói bên Vị Ương cung đã đánh chết mấy tiểu cung nữ rồi."


Tay Hoa Thường dừng lại một chút, nhíu mày: "Hoàng hậu nương nương là người khoan dung, lại đang mang thai, lẽ ra phải cầu phúc vì hài tử của mình chứ. Sao có thể làm ra chuyện này được?"


Lan Chi thấp giọng nói: "Nghe nói vì mấy tiểu cung nữ không chuyên tâm hầu hạ. Ngày thường Vị Ương cung dùng hương có nhiều xạ hương, nhưng sau này Hoàng hậu mang thai nên Hoàng thượng đã thưởng cho Long Diên hương. Vậy mà không biết mấy ngày hôm trước làm sao, cung nữ đốt nhầm hương, mà mùi của xạ hương và Long Diên hương rất khác nhau, vừa ngửi đã biết không đúng nên Hoàng hậu liền giận dữ, hạ lệnh đánh chết cung nữ. Chuyện này cũng đã được đè xuống nên phần lớn người trong hậu cung cũng không biết rõ lắm."


Hoa Thường chậm rãi đeo đôi vòng tay bạc trắng vào tay, ôn nhu nói: "Cung nữ không để ý thì phải trách phạt, nhưng đánh chết thì có hơi nặng. Hoàng hậu nương nương cũng thật quá nóng nảy, nàng ta phải vì hài tử trong bụng mà suy nghĩ, nên trách phạt nhẹ nhàng mới phải."


Lan Chi thấp giọng nói: "Nghe nói Hoàng hậu nương nương hoài nghi có người động tay làm chuyện này."


Hoa Thường cười nhạo một tiếng: "Hoàng hậu nương nương mang thai nên suy nghĩ nhiều quá rồi. Ở hậu cung này người muốn hại nàng ta đâu đâu cũng có, đến bổn cung cũng từng có ý định này. Nhưng có thể thực hiện được thì một người cũng không có. Mưu hại hoàng tự chính là tội truy gia diệt tộc!"


Lan Chi nói: "Cũng chưa chắc không có. Các phi tần ghen ghét thành tính, nên có khi bí quá hoá liều."


Hoa Thường thong thả đeo đôi khuyên hình lá liễu bằng vàng lên tai, nói: "Con người một khi xúc động thì bất cứ điều gì cũng dám làm. Nhưng ngươi cũng không thể làm người khác xúc động chung với ngươi. Mưu hại Hoàng hậu không phải chuyện một người có thể làm được, muốn làm chuyện này lại cần không biết bao nhiêu cung nữ thái giám tham gia, ngươi có thể khiến bọn họ bằng lòng lấy tính mạng của thân nhân ra giúp ngươi sao? Ngươi được cái gì? Có thể hứa hẹn cho những người đó những gì?"


"Huống chi, nếu thật sự đã mưu tính thì phải sắp xếp nội gián, cộng thêm đánh cược cả cửu tộc, tất nhiên kế hoạch đó phải tuyệt đối không có sai lầm. Nhưng lần xạ hương này, thật sự là... một trò đùa."


"Hoàng thượng đăng cơ mới ba năm, ở hậu cung, phi tần nhập chủ một cung cũng chỉ mới ba năm, cho nên chắc chắn không có phi tần nào có thể an bài nhân mạch để mưu hại hoàng tự."
Lan Chi hành lễ nói: "Là nô tỳ hiểu biết hạn hẹp."


Hoa Thường đeo bộ hộ giáp hoàng kim, duỗi ngón tay một chút, thấp giọng nói: "Nếu thật sự có người có đủ năng lực để mưu hại hoàng tự thì chỉ có chính cung Hoàng hậu... Bổn cung cũng cần phải nuôi dưỡng lực lượng, hiện tại không phải là thời điểm tốt để mang thai sinh con."


Hoa Thường trang điểm xong, sửa sửa tóc, đứng dậy, thay đổi ngữ khí: "Hôm nay ngươi mang tặng chữ "phúc" kia đi"
Lan Chi hành lễ dạ vâng.
Khuôn mặt Hoa Thường mang theo tia ưu thương nhợt nhạt: "Đành phải cầu cát lợi thôi. Đây là lần đầu tiên bổn cung không về nhà, không ăn Tết với phụ mẫu."


Lan Chi thấp an ủi: "Xin nương nương đừng buồn."
Hoa Thường cười khổ: "Hôm qua Trịnh Phi còn triệu kiến nữ quyến trong nhà. Lúc này bổn cung chỉ có thể hâm mộ người khác mà thôi."


Tuy rằng hiện tại Hoa gia định cư ở đô thành, nhưng mỗi khi cuối năm cả nhà sẽ về quê tế tổ, Hoa Thường dù có nhớ người nhà cũng không có cách nào.


Lan Chi khuyên nhủ: "Chờ tới mười lăm, lão gia với thái thái sẽ nhanh chóng quay lại, đến lúc đó nương nương triệu kiến nữ quyến trong nhà là được mà."


Hoa Thường không biết làm sao chỉ đành gật đầu: "Chỉ có thể như vậy, cũng không có biện pháp nào khác. Ngày mười sáu họ mới rời quê, chỉ sợ cũng gần nửa tháng nữa mới trở lại kinh thành."


Hoa Thường đi đến bên cửa sổ nhìn thời tiết bên ngoài, gió lạnh rét buốt, than nhẹ một tiếng, không rõ sầu bi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sự náo nhiệt của tân niên cũng không thể làm cho Hoa Thường vui vẻ, bởi vì tân niên ở trong cung có nhiều lễ nghi nghiêm cẩn cùng với sự phân chia cấp bậc.
---
Tiêu Phòng cung.


Thục phi xoa xoa bộ diêu bằng vàng có đính ngọc trên đầu, mềm mỏng nói: "Năm nay ăn Tết muộn, sau khi ăn Tết xong, rất nhanh sẽ đến đầu xuân, bụng của Hoàng hậu chắc cũng được sáu tháng?"
Yên Hoài nhẹ giọng trả lời: "Vâng. Hôm qua Thái y bắt mạch bình an cho Hoàng hậu, tất cả đều khoẻ mạnh."


Khoé miệng Thục phi lạnh lùng nhếch lên: "Mệnh nàng ta thật tốt."
Yên Hoài cúi đầu thật sâu, không dám nói tiếp.
Thục phi chậm rãi bước ra ngoài chính điện, Yên Hoài lập tức đi theo khoác áo choàng lên vai Thục phi: "Đầu xuân trời vẫn còn hơi lạnh, nương nương chú ý giữ ấm."


Thục phi nhìn về phía Kiến Chương cung, nước mắt ngập tràn nhưng lại dần dần biến mất như chảy ngược vào trong, dường như nàng đang cố kìm nén bi thương, không biểu lộ ra bên ngoài.


"Hoàng hậu mang thai hài tử nối dõi cho Hoàng thượng, vận nước được kéo dài. Hoa Phi thì đang được Hoàng thượng sủng ái, còn bổn cung có cái gì đâu?" Thục phi lẩm bẩm, con ngươi sáng ngời như nước mùa xuân nay lại nhiễm ám sắc, bất động nhìn Kiến Chương cung thật lâu.


Yên Hoài đau lòng nói: "Nương nương... Trong lòng Hoàng thượng vẫn còn nương nương mà. Tuy Hoa Phi đang được sủng ái nhưng số lần Hoàng thượng tới Tiêu Phòng cung vẫn nhiều nhất."


Thục phi cười khổ một tiếng: "Hoàng hậu có thai nên không thể thị tẩm. Theo lý mà nói mưa móc sẽ chia đều với các phi tần. Chỉ là bổn cung không biết số trời thay đổi như thế nào, chỉ có Hoa Phi độc sủng, Hoàng thượng rất yêu thích nàng ta."


Hốc mắt Thục phi chan chứa nước mắt nhưng một giọt cũng không rơi xuống, tựa hồ có thể phản chiếu ra ánh sáng bảy màu.


Yên Hoài cầm khăn nhẹ nhàng lau khoé mắt Thục phi, ôn nhu khuyên nhủ: "Hoàng thượng chỉ thương tiếc cuối năm mà Hoa Phi không được gặp người nhà nên mới đi an ủi. Tuy ngủ lại nhiều nhưng sủng hạnh thì rất ít. Trong lòng Hoàng thượng vẫn yêu nương nương người nhất. Nương nương người nên khoan dung để Hoàng thượng thấy nương nương là người có tấm lòng rộng lượng."


Thục phi miễn cưỡng mỉm cười, khoé mắt vẫn còn vương nước mắt, thấp giọng hỏi: "Muốn bổn cung rộng lượng? Nhưng mà phải làm sao thì Hoàng thượng mới càng sủng ái bổn cung đây?"


Yên Hoài hạ giọng nói: "Hiện giờ hậu cung luận sủng ái thì nương nương người là đệ nhất. Nhưng đặc thù mà nói thì lại là Hoa Phi nương nương. Nếu nương nương có thể quan hệ tốt với Hoa Phi thì sẽ chứng minh được nương nương là người khoan dung rộng lượng, mặt khác có thể cùng Hoa Phi liên minh vững chắc, cũng không cần phải dè chừng phía Hoàng hậu và Trịnh Phi nữa."


Thục phi nghiêng nghiêng đầu, lông mi dài mềm nhẹ rũ xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng vậy, bổn cung không thể tự làm theo ý mình như trước kia nữa. Hoàng hậu có thai, một khi sinh con thì bổn cung cũng không thể thu hút sự chú ý của Hoàng thượng. Cần phải phải tìm một đồng minh mạnh mới là thượng sách... Còn về Hoa Phi? Trước phải quan sát một thời gian đã, không thể tuỳ ý hành động được."


Thục phi cũng không ngốc, chuyện ở hậu cung trong lòng nàng sáng như gương.
Trung cung có thai, đây là chuyện rất lớn, nhưng sẽ ảnh hưởng bao nhiêu tới toàn bộ phi tần hậu cung đây? Mà chúng hậu cung phi tần đều đang quan sát, nghiền ngẫm.
Nhưng tất cả phải chờ đến ngày Hoàng hậu sinh con mới có thể xác định được.


Nếu là Hoàng tử, tất nhiên hậu cung sẽ có thay đổi bất ngờ, việc kết minh là không thể né tránh. Còn nếu là Công chúa, nàng sẽ tiếp tục làm theo ý mình, giữ vững bản lĩnh hiện tại.
Hình ảnh minh họa bộ diêu