Tư Thái Cung Phi

Chương 18: Sự việc gần cuối năm

Edit: Du Quý phi.
Beta: Dương Hiền dung.
Vị Ương cung.
Thúy Lâu là cung nữ đắc lực nhất bên người Hoàng hậu, nhưng Văn Hạ mới là cung nữ được Hoàng hậu tín nhiệm nhất.


Văn Hạ là nha hoàn hồi môn của Hoàng hậu, là người trung thành nhưng dễ xúc động, nói chuyện thường hay đụng chạm nên Hoàng hậu không cho nàng ta hầu hạ trước mặt mọi người, tuy vậy cuộc sống thường ngày Hoàng hậu vẫn rất dựa vào Văn Hạ.


"Nương nương, hôm nay rõ ràng Lan Tiệp dư kia bất kính với người. Vì sao người không cáo trạng với Hoàng thượng?" Văn Hạ bóp bả vai mềm mại của Hoàng hậu, tức giận thấp giọng nói.


Hoàng hậu lắc đầu: "Bổn cung tức giận nhưng cũng không đến mức tự làm rối loạn trận tuyến. Lan Tiệp dư cũng không phải là người thông minh, nàng ta chỉ là dựa vào Đại Công chúa và sự yêu thích của Hoàng thượng đối với mẫu tử bọn họ, nhưng loại yêu thích này kéo dài được bao lâu?"


Văn Hạ ngây thơ hỏi: "Ở hậu cung việc được Hoàng thượng yêu thích chẳng phải quan trọng nhất sao?"
Hoàng hậu nhếch miệng cười: "Đối với người khác mà nói, được Hoàng thượng yêu thích tất nhiên là quan trọng nhất. Nhưng đối với bổn cung lại không phải."


"Đại Công chúa được ban phong hào chứng tỏ Hoàng thượng yêu quý mẫu tử nàng ta, bổn cung cần gì phải tự làm mình mất mặt trước Hoàng thượng? Bổn cung là từ mẫu, là mẫu hậu của Đại Công chúa và những hài tử khác ở hậu cung."


"Hơn nữa nói đến cùng nó cũng chỉ là một Công chúa mà thôi. Cho dù có phong hào thì cũng chỉ nhất thời lên mặt với Hoàng tử hay Hoàng nữ khác, nhưng có thể lên mặt cả đời sao?"


Văn Hạ nghe đã hiểu, bừng tỉnh giác ngộ cười nói: "Nương nương nhìn xa trông rộng. Chung quy là Công chúa không thể so sánh với Hoàng tử."
Công chúa được phong hào chỉ là một phẩm cấp hư danh, Hoàng tử được thụ phong thì mới có phẩm cấp thực sự, thậm chí còn được cấp đất phong!


Hoàng hậu cười đến ung dung phú quý, thấp giọng chậm rãi nói: "Bao nhiêu hi vọng bổn cung đều đặt vào cái thai này. Mười mấy năm rốt cuộc cũng chờ được, bổn cung tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào!"


Văn Hạ hành lễ nói: "Nương nương yên tâm. Ăn, mặc, ngủ nghỉ, đi lại đều qua tay của nô tỳ, tuyệt đối sẽ không có sai sót gì!"


Hoàng hậu gật đầu: "Bổn cung yên tâm về ngươi. Nhưng cũng không cần làm quá mức, để người khác nhìn thấy lại tưởng rằng Vị Ương cung chúng ta không phóng khoáng, giống như đề phòng đạo tặc."
"Nô tỳ đã biết." Văn Hạ nhún người hành lễ, tự tin trả lời.


Hoàng hậu day day thái dương, sau đó mở miệng: "Hôm qua Hoàng thượng còn nhắc hiện tại đã gần tới cuối năm, lúc trước mọi việc đều do bổn cung quản lí, chỉ là hiện giờ bổn cung đang mang thai, không thể làm việc vất vả nên không biết nên giao cung vụ cho vị muội muội nào quản lý mới tốt."


Văn Hạ gật đầu nói: "Hiện tại thân thể nương nương cần phải tĩnh dưỡng, cũng không cần lo lắng gì nữa. Nói đến cung vụ chi bằng nương nương lựa chọn một vị phi tần biết thức thời."


Hoàng hậu nhíu mày: "Thức thời? Phi tần mới tiến cung không cần suy xét, mới vào cung được một tháng, ngay cả Hoa Phi cũng không có khả năng Hoàng thượng đồng ý cho nàng ta chưởng quản cung vụ. Những người cũ trong cung mà đủ tư cách chỉ có vài vị Thục phi, Trịnh Phi, Ninh Quý tần. Dựa vào phân vị mà nói thì Thục phi là người đứng đầu, chỉ là..."


Văn Hạ tiếp lời: "Nô tỳ cũng rất lo lắng, Thục phi nương nương có ác ý với người ai nấy đều thấy được. Nếu Thục phi chưởng quản cung vụ, dù không thể tổn hại đến gân cốt của nương nương thì ít nhất cũng gây phiền toái cho người. Lúc trước còn có thể bỏ qua nhưng hiện tại nương nương đang mang thai, không thể chịu sóng gió gì được."


"Bổn cung cũng đã suy xét tới chuyện này." Hoàng hậu nhíu mày: "Hôm nay thái độ cung kính của Trịnh Phi có vài phần khác thường. Bổn cung không an tâm, nhất định Trịnh Phi đang mưu tính cái gì đó!"
Văn Hạ hỏi: "Nương nương muốn Ninh Quý tần chưởng quản cung vụ?"


Hoàng hậu gật đầu: "Đây là ý nguyện của bổn cung, chỉ là không biết Hoàng thượng có đồng ý hay không. Dù sao thì phân vị của Ninh Quý tần vẫn còn thấp."


Văn Hạ nghi hoặc hỏi: "Ninh Quý tần là mẫu thân ruột của Đại Hoàng tử, từ trước tới nay trưởng tử với đích tử luôn đối chọi. Nương nương cho Ninh Quý tần thể diện, như vậy có phải sẽ..."


Hoàng hậu cười nói: "Ngươi định nói bổn cung dưỡng hổ làm loạn? Bổn cung chỉ là cho nàng ta một chút mặt mũi, nâng nàng ta lên, làm cho Hoàng thượng thấy bổn cung đối với Đại Hoàng tử tâm như từ mẫu. Cho dù có con, bổn cung vẫn là một mẫu hậu tốt."


"Huống chi phân vị của Ninh Quý tần còn thấp, so với Thục phi và Trịnh Phi thì căn cơ nàng ta vẫn chưa vững, bổn cung có thể nâng nàng ta lên thì cũng có thể hạ nàng ta xuống."
Văn Hạ nở một nụ cười khen tặng, nói: "Nương nương anh minh."


Hoàng hậu ngừng tươi cười, khuôn mặt hơi u sầu, nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc bụng nhỏ: "Bổn cung cũng không muốn tính kế như vậy. Chỉ vì có hài tử nên bổn cung phải tranh đấu vì đứa nhỏ này, bổn cung không thể làm Hoàng hậu rộng lượng hiền lương như trước được nữa. Đã làm mẫu thân rồi thì phải mạnh mẽ, trước kia bổn cung không hiểu nhưng hiện tại đã hiểu!"


Ánh mắt Hoàng hậu sâu xa, thấp giọng thở dài: "Chỉ là không biết cái thai này là nhi tử hay nữ nhi thôi..."
---
Thượng Dương cung.


"Không biết vì sao hôm nay trẫm cảm thấy phong cảnh của Thượng Dương cung lại đẹp hơn ngày thường." Hoàng đế đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giọng nói mang theo vài phần phiền muộn.


Hoa Thường lấy áo khoác lông cừu trong tay choàng lên vai Hoàng đế, ôn nhu nói: "Trời giá rét, Hoàng thượng chú ý giữ ấm. Thượng Dượng cung của thần thϊế͙p͙ quả thật phong cảnh không tồi, ngày đông rét buốt, hoa mai lại nở rộ."


Thượng Dương cung có một rừng mai nhỏ, từ cửa sổ chính điện nhìn ra bên ngoài có thể thấy từng chùm hoa mai đỏ tươi thật xinh đẹp.
Hoàng đế vuốt áo choàng, cười nói: "Trước đây Thượng Dương cung không có chủ nhân, trẫm chưa bao giờ cảm thấy hoa mai nơi này đẹp đến như vậy."


Đôi mắt Hoa Thường run lên, cúi đầu khẽ nói: "Có lẽ do thần thϊế͙p͙ giỏi chăm sóc cây cối hoa cỏ."
Hoàng đế xoay người, ôm Hoa Thường vào lòng.
Hoa Thường có thể nghe rõ ràng tiếng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền tới: "Trẫm biết Thường nhi khác biệt."


Tay chân Hoa Thường cứng đờ khi bị Hoàng đế ôm trong ngực, cái ôm của nam tử rộng lớn ấp áp mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt.
Hoa Thường nhẹ nhàng dựa đầu vào bờ ngực kiên cố kia, giọng nói trong trẻo cũng trở thành rầu rĩ: "Thần thϊế͙p͙ không có khác biệt gì, là do ánh mắt Hoàng thượng khác biệt."


Hoàng đế khẽ thở dài một hơi, buông phi tử trong lòng ra, bất đắc dĩ nói: "Thường nhi vĩnh viễn không hiểu phong tình là gì."
Mí mắt Hoa Thường rũ xuống, cúi đầu nói: "Hoàng thượng có thể tới chỗ thần thϊế͙p͙, thần thϊế͙p͙ rất vui mừng."


Hoàng đế nghe xong câu nói nhàn nhạt này, càng bất đắc dĩ cười. Hắn hiểu phi tử này luôn kính cẩn lễ nghĩa, lại trí thức chính trực cho nên sẽ không nói lời gì phạm quy củ.
Hoàng đế đóng cửa sổ lại, đến bên bàn ngồi xuống, Hoa Thường cũng đi theo.


"Đã gần tới cuối năm, hiện tại Hoàng hậu lại đang mang thai, mọi việc của hậu cung cần phải có người xử lí. Thường nhi cho rằng người nào thích hợp nhất?" Hoàng đế tự lấy chén trà, nhàn nhã mở miệng.
Trong lòng Hoa Thường lắp bắp kinh hãi, tại sao Hoàng đế lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?


"Chuyện liên quan đến cung vụ nên để Hoàng thượng và Hoàng hậu quyết định mới đúng. Thần thϊế͙p͙ không thể vọng ngôn." Hoa Thường hành lễ nói.
Hoàng thượng nhíu mày: "Nàng không cần phải giữ lễ nghĩa như vậy, trẫm chỉ muốn nghe suy nghĩ của nàng thôi. Nói đi."


Hoa Thường biết trong lòng Hoàng thượng có chút tức giận, có khả năng nàng sẽ chọc giận Hoàng thượng, liền nhẹ giọng nói: "Hiện giờ trong hậu cung ngoài Hoàng hậu nương nương thì có Thục phi nương nương thân phận cao quý, có thể đảm đương cung vụ."


Nói xong câu đó, Hoa Thường thấp giọng nói tiếp: "Mấy ngày hôm nay Hoàng thượng không vui là vì chuyện này sao?"
Hoàng đế thoáng nhìn Hoa Thường, thở dài cười: "Thường nhi nhìn ra trẫm đã nhiều ngày không vui sao?"


Hoa Thường ôn nhu nói: "Hoàng thượng nghỉ ở Thượng Dương cung đã vài ngày, thần thϊế͙p͙ không phải không có mắt, sao lại không nhìn ra tâm tình của Hoàng thượng? Khuôn mặt của Hoàng thượng rõ ràng nói người đang phiền lòng."


Hoàng đế bất đắc dĩ cười nói: "Đáng tiếc chỉ có một mình nàng nhìn ra, những người khác đều ra nan đề cho trẫm."
Hoa Thường không biết nguyên do cũng không dám nói tiếp.


Hoàng đế thở dài: "Thái hậu có cùng suy nghĩ với nàng, muốn cho Thục phi chưởng quản cung vụ nhưng Hoàng hậu lại kiên quyết phản đối Thục phi, muốn Ninh Quý tần chưởng quản cung vụ. Cả hai bên đều làm trẫm khó xử."


Trong lòng Hoa Thường sáng như gương. Thái hậu yêu thích Thục phi nên muốn áp lại khí thế đang tăng của Hoàng hậu do mang thai, vì vậy bà hy vọng Thục phi chưởng quản cung vụ, mà Hoàng hậu lại đề phòng Thục phi, hy vọng Ninh Quý tần căn cơ chưa vững sẽ chưởng quản cung vụ.


Chắc chắn trong lòng Hoàng thượng cũng hiểu rõ, một bên là Thái hậu không thể phản bác, mà Hoàng hậu đang mang hài tử của mình, hắn cũng không thể đả kích được.
Quả nhiên hai bên đều khó xử.


Hoa Thường ôn nhu nói: "Thần thϊế͙p͙ tài mọn học kém, không thể phân ưu với Hoàng thượng. Nhưng thần thϊế͙p͙ cũng có một ý tưởng. Sao không chọn biện pháp ở giữa."
Hoàng đế hiếu kỳ nói: "Biện pháp ở giữa là sao?"


Hoa Thường nói: "Phân vị Thục phi tỷ tỷ cao mà Ninh Quý tần lại có con. Dung hòa cả hai bên thì có người phân vị không thấp mà đang dưỡng Hoàng tử chính là Trịnh Phi tỷ tỷ."


Hoàng đế hiểu ra: "Nàng nói muốn Trịnh Phi chưởng quản cung vụ?" Sau đó Hoàng đế cúi đầu suy nghĩ nói: "Thật đúng là một ý kiến hay, chỉ là như vậy thì trẫm đều không được lòng ai."
Hoa Thường cười nói: "Đúng là như vậy, cũng không làm phật lòng hai bên."


Hoàng đế búng nhẹ cái trán của Hoa Thường, cười nói: "Đúng là một nha đầu thông minh. Hôm nay trẫm sẽ không qua đêm ở chỗ của Thường nhi. Trẫm qua chỗ Trịnh Phi, nàng đừng nghĩ nhiều."


Hoa Thường cúi đầu nói: "Thần thϊế͙p͙ không sao, Hoàng thượng mưa móc chia đều, duy trì con nối dõi là đại phúc của quốc gia."
Hoàng đế sờ tóc Hoa Thường, ôn nhu nói: "Ngày mai trẫm lại đến thăm nàng."
"Vâng, thần thϊế͙p͙ cung tiễn Hoàng thượng." Hoa Thường nhún người hành lễ.


Sau khi tiễn Hoàng đế, Hoa Thường liền thả lỏng thân thể trở lại giường nằm.
Lan Chi đến bên Hoa Thường, lo lắng nói: "Vì sao nương nương phải nói giúp Trịnh Phi nương nương? Lại còn đẩy Hoàng thượng đi, vậy..."


Lan Chi lo lắng không phải không có đạo lý, tuy đã nhiều ngày Hoàng thượng nghỉ tại Thượng Dương cung nhưng chỉ lâm hạnh có một lần. Như vậy thì chừng nào nương nương mới có con nối dõi đây?


Hoa Thường cười nói: "Rõ ràng nhiều ngày rồi mà Hoàng thượng cũng không có biểu hiện gì, đến Thượng Dương cung cũng bởi vì bổn cung không tham dự chuyện tranh đấu của phi tần, muốn thanh tịnh thôi. Thân thể Hoàng thượng là quan trọng nhất, bổn cung cũng không nóng lòng chuyện hài tử."


Thực ra Hoa Thường là người hiện đại, nàng biết tiểu nữ tử mười lăm tuổi làm sao có thể sinh hài tử tốt nên trên danh nghĩa là quan tâm Hoàng thượng, thực ra nàng đang từ từ tránh việc sủng hạnh. Nếu có thể lấy lòng Hoàng thượng lại đạt được mục đích của chính mình thì sao lại không làm?


Lan Chi nhìn bộ dáng không nhanh không chậm của nương nương nhà mình, trong lòng sốt ruột nhưng lại không có cách gì: "Nương nương, người cũng thấy Thục phi vì không có con nên đã chịu không ít thiệt thòi. Ở hậu cung này cả đời chỉ có thể trông cậy vào con cái mà thôi."


Hoa Thường an ủi nói: "Lan Chi, bổn cung biết ý tốt của ngươi, bổn cung đã có tính toán riêng."
Lan Chi thấy không khuyên được Hoa Thường, cũng chỉ có thể buông việc này xuống.