Edit: Huyền Hiền nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Hoa Thường thay y phục lần nữa, dựa vào cánh tay của tiểu cung nữ bước xuống xa giá, còn hộp lớn châu báu ngọc thạch thì được một tiểu thái giám ôm đi theo phía sau Hoa Thường.
Khuôn mặt tiểu thái giám đỏ bừng, đang là tiết trời cuối thu nhưng tiểu thái giám mệt đến mức trên đầu chảy đầy mồ hôi, chứng tỏ khối lượng của cái hộp không hề nhẹ.
Bởi vì ngự giá vẫn còn đang di chuyển về phía trước, cho nên muốn đuổi kịp ngự giá thì phải bước thật nhanh, Hoa Thường qua lại một hồi, chạy đi chạy về cả người đều là mồ hôi.
Tiểu thái giám hầu bên ngự giá thấy Hiền phi nương nương đi rồi quay lại cũng cảm thấy có chút hiếu kì, nhưng vẫn cung kính lộ ra nụ cười thiện ý, sau đó nhỏ giọng nói bên cửa sổ của ngự giá: "Khởi bẩm Hoàng thượng, có Hiền phi nương nương cầu kiến."
Người bên trong dường như có chút ngạc nhiên, hơi dừng lại một chút rồi mới cất tiếng nói: "Vào đi."
Hoa Thường giẫm lên vai của tiểu thái giám bước lên ngự giá, tiểu cung nữ vén mành cho nàng, Hoa Thường hơi cúi đầu bước vào, nhún người hành lễ: "Thần thϊế͙p͙ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
Hoàng đế xua xua tay: "Không cần đa lễ, lại đây ngồi đi, sao nàng quay lại vậy?"
Tiểu Tứ cũng ném quân cờ đang cầm trong tay xuống, chạy đến ngồi trong lòng của Hoa Thường, cọ vào chân nàng làm nũng nói: "Mẫu phi, nhi thần không muốn học chơi cờ, nhi thần muốn học cưỡi ngựa."
Hoa Thường cưng chiều xoa xoa đầu tiểu Tứ, quở trách nói: "Hồ nháo, con vừa mới bị thương bây giờ đã quên rồi sao? Thật là, vừa lành sẹo đã quên đau rồi, không cho con cưỡi ngựa."
Tiểu Tứ lắc lư thân hình bụ bẫm, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ, muốn tranh thủ cơ hội mè nheo để qua cửa ải này.
Hoàng đế nhìn bộ dáng đáng yêu của nhi tử, nhịn không được mà bật cười thành tiếng, nói với Hoa Thường: "Nàng không biết chỉ trong vài khắc ngắn ngủi khi nàng không có mặt ở đây, tiểu tử này đã làm những việc gì đâu. Trẫm vốn là muốn dạy nó chơi cờ, bàn cờ Hòa Tử vừa mới được mang lên, quy tắc chơi cờ thì nó không nhớ được bao nhiêu, nhưng lại trộm đi không ít quân cờ của trẫm, đây đúng là một tiểu tham tiền."
Bộ cờ vây này của Hoàng đế, bàn cờ Hòa Tử được làm bằng ngọc Hòa Điền [1] tốt nhất, cờ đen cầm vào trơn bóng mát mẻ, so với ngọc làm quân cờ trắng thì còn hiếm có hơn, cũng khó trách tiểu Tứ muốn bỏ túi riêng.
[1] Ngọc Hòa Điền: là tên gọi chung của các loại ngọc được khai thác ở Hòa Điền - Tân Cương - Trung Quốc. Ngọc ở vùng này có giá thị trường rất cao vì rất khó khai thác và sản lượng khai thác thấp. Ngoài ra so với các loại ngọc khác thì ngọc Hòa Điền dày, sáng, mịn, chất ngọc trong, trọng lượng nặng, độ cứng cao nên rất khó chế tác.
Hoa Thường nghe vậy nhịn không được "phì" cười một cái, vội vàng cầm khăn tay lên che lại, lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ tiểu Tứ nghĩ nếu như trộm hết quân cờ này thì sẽ không cần học chơi cờ nữa, đứa nhỏ này thật lanh lợi."
Hoàng đế giả bộ ra vẻ tức giận, nhìn tiểu Tứ nói: "Nói cho con biết, cho dù con có trộm sạch quân cờ thì cũng vô dụng thôi. Hôm nay phụ hoàng sẽ ban bàn cờ này cho con, về sau nhớ kỹ mỗi ngày siêng năng luyện tập, làm quân tử sao có thể không biết chơi cờ chứ?"
Tiểu Tứ nghe Hoàng đế nói vậy thì khuôn mặt bầu bĩnh nhăn nhó, đôi mắt to sáng ngời tội nghiệp nhìn Hoàng đế, hi vọng phụ hoàng nhân từ có thể thu hồi mệnh lệnh tra tấn vừa mới ban ra.
Hoàng đế nhìn khuôn mặt đau khổ tối tăm của tiểu Tứ, vội ôm tiểu Tứ vào lòng, cười nói: "Nhị ca con muốn bàn cờ này đã lâu, phụ hoàng vẫn không nỡ cho nó, thằng nhóc như con lại không biết quý trọng."
Tuy rằng tiểu Tứ không vui, nhưng vẫn là một đứa bé rất hiếu thuận. Bây giờ nó biết bàn cờ này là vật phụ hoàng rất yêu thích nên cũng đành uất ức chịu thỏa hiệp: "Như vậy nhi thần sẽ cố gắng học tập để chơi cờ với Nhị ca."
Hoàng đế nghe tiểu Tứ nói vậy rất hài lòng, khen ngợi hài tử có lòng hiếu thảo, biết kính nể người trên.
Hoa Thường ở bên cạnh nở nụ cười, nhưng trong lòng âm thầm mắng chửi. Đứa nhỏ chân chính của người lúc ở trong cung đã khiến cho một vị mẫu phi mất đi thánh sủng, rất đáng thương kia kìa.
Hoa Thường quay đầu ra hiệu cho cung nữ phía sau dâng hộp lễ vật mà Lưu Trắc phi tặng. Hộp được làm bằng gỗ nam tốt nhất, vô cùng tinh xảo, vừa dày vừa nặng, đặt trên chiến bàn nhỏ càng thêm phần đẹp đẽ quý giá.
Hoàng đế nhìn chiếc hộp có chút tò mò, ôm tiểu Tứ đặt lên trên đùi của mình, cất tiếng hỏi: "Đây là cái gì?"
Hoa Thường bất đắc dĩ cười trả lời: "Thần thϊế͙p͙ vừa mới đi một lúc thì nhận được lễ vật như thế này, đây là do Trắc phi của Kính vương dâng tặng."
Hoa Thường vừa nói vừa mở hộp ra, trong nháy mắt ánh sáng phản chiếu chói loá.
Hoàng đế thấy trong hộp chứa đầy ngọc thạch châu báu trân quý, sắc mặt hơi thay đổi.
Hoa Thường nhẹ nhàng nói: "Thần thϊế͙p͙ cũng chưa từng gặp qua vị Lưu Trắc phi này, nhưng nàng ta lại đột nhiên dâng trọng lễ lên, thật sự làm cho thần thϊế͙p͙ thấp thỏm lo âu, nên thần thϊế͙p͙ đến đây mong Hoàng thượng cho một chút chủ ý."
Tiểu Tứ ngồi trong lồng ngực của Hoàng đế cũng không yên phận, nhìn thấy trên bàn nhiều đồ vật quý giá sáng lấp lánh như thế, bèn vươn tay nhỏ lấy mấy cái nhét vào túi tiền của mình, miệng còn nghiêm túc nói: "Nếu mẫu phi không cần thì tiểu Tứ sẽ lấy đi, đến lúc đó sẽ làm quà sinh thần tặng cho muội muội."
Hoa Thường vừa buồn cười, vừa cảm động, Hoàng đế cũng cười đến mức lộ ra nếp nhăn, ôm tiểu Tứ nói: "Tiểu Tứ của chúng ta là người có tình nghĩa, rất giỏi."
Tiểu Tứ cũng vui vẻ tươi cười, nhét đầy túi tiền của mình rồi mới cảm thấy thoả mãn ngồi yên trong lòng của Hoàng đế.
Túi tiền nho nhỏ thế kia thì đựng được bao nhiêu đồ vật? Cũng chỉ nhét được mấy tấm ngọc bội và mấy viên đông châu mà thôi.
Hoa Thường nhìn Hoàng đế, bất đắc dĩ lên tiếng nói: "Hoàng thượng, người đừng cưng chiều tiểu Tứ như vậy nữa, nó bị người chiều hư rồi. Mà rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Thần thϊế͙p͙ rất mơ hồ."
Hoàng đế không mấy để ý nói: "Lần này người trong hoàng thân tôn thất tuỳ giá đi theo chỉ có Tuyên Thành vương và Kính vương là thân huynh đệ của trẫm, cũng là người có địa vị cao nhất. Nàng nói xem, người Hồ Nhung có tặng bọn họ lễ vật để hối lộ hay không?"
Hoa Thường nghe vậy trong lòng vô cùng lo sợ, ngẩng đầu cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ những thứ này là do người Hồ Nhung đưa cho Kính vương ư? Sao Lưu Trắc phi lại làm như thế này?"
Hoàng đế xua xua tay nói: "Hôm qua Ngũ đệ có đến, nói Hữu Hiền vương tặng cho hắn lễ vật rất nặng. Hắn còn mỉm cười nói sẽ không dâng lên, vừa hay có thể bổ sung thêm vào bộ sưu tập cá nhân của hắn. Trẫm đoán chừng Kính vương cũng nhận được lễ vật như thế. Nhưng nàng cũng biết, quan hệ giữa trẫm và Kính vương vẫn lạnh nhạt như trước. Hơn nữa việc này cũng rất phức tạp, hắn lại không muốn trước mặt trẫm cúi mình mà còn bị nghi kị, vì thế biện pháp đơn giản nhất chính là đưa cho Trắc phi của hắn đến tặng cho nàng, để nàng nói lại với trẫm, làm như thế cũng không quá mất mặt."
Hoa Thường nghe Hoàng đế nói vậy thì nàng cũng không còn gì để nói. Những người này làm việc đúng là thay đổi bất ngờ, không biết khi nào họ xoay chuyển tình thế cũng không nhìn ra được năng lực của họ đến mức nào.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ lại có chút không vui của Hoa Thường, cười cười lên tiếng: "Nàng cũng đừng để chuyện này trong lòng, đây cũng không phải là chuyện gì lớn. Thứ này nếu Kính vương đã tặng cho nàng, thì đó chính là của nàng, bổ sung vào đồ dùng của nàng cũng tốt."
Hoa Thường hờn dỗi nói: "Hoàng thượng đang nói bậy gì vậy, không bàn đến những thứ khác, chỉ nói riêng đông châu [2] thôi, đây là thứ mà thϊế͙p͙ có thể dùng được sao? Dựa theo phẩm cấp và cấp bậc, ngoài Thái hậu, Hoàng hậu, Thái Tử phi, Công chúa và Vương phi ra thì còn ai dám dùng?"
[2] Đông châu (東珠): Những viên ngọc trai từ Đông Bắc được gọi là đông châu để phân biệt với ngọc trai từ phía nam. Người nhà Thanh xem đông châu là vật quý để thể hiện quyền thế và danh dự.
Hoàng đế liếc mắt nhìn sơ qua những viên đông châu trong hộp một cái, cười nói: "Không thì làm thành bông tai và chuỗi ngọc cũng không sao. Đông châu này có thể dùng để đính lên bộ diêu hoặc trâm cài cũng được. Những trang sức này cũng không quá khắc khe về phẩm cấp, nàng cứ tuỳ ý dùng đi."
Hoa Thường bất đắc dĩ thở dài, đông châu tốt như vậy mà làm thành bông tai hoặc chuỗi ngọc thì quả thật là lãng phí cực phẩm, nhưng đây là tâm ý của Hoàng đế, Hoa Thường cũng chỉ có thể cười cười đáp ứng.
Lại qua thêm mấy ngày, Hoàng đế vẫn không có ý muốn triệu kiến người Hồ Nhung, Hữu Hiền vương và Vương phi của Hồ Nhung vô cùng sốt ruột và phẫn nộ. Đã qua nhiều ngày, chạy khắp nơi rải tiền nhờ người, Hoàng đế Đại Lương vẫn cứ dây dưa kéo dài không chịu gặp bọn họ, cuối cùng là vì lý do gì?
Mà tâm tư của Hoàng đế cũng rất dễ đoán. Hắn không thích người Hồ Nhung kiệt ngạo (tài giỏi, kiêu ngạo) và khó thuần phục, nên lại càng không ưa những tiểu xảo của bọn họ.
Ban đầu Hoàng đế chỉ muốn bỏ mặc bọn họ vài ngày mà thôi, nhưng đối phương lại thực hiện nhiều tiểu xảo như vậy. Hối lộ phi tần và Vương gia, thật khó để Hoàng đế sinh ra hảo cảm với bọn họ. Hành động không biết điều như thế, đúng là không làm thì không chết.
Tuy rằng Hữu Hiền vương và Vương phi có thân phận cao quý, nhưng đối với Hoàng đế mà nói, người có tư cách được hắn coi trọng đến cuối cùng cũng chỉ có một người duy nhất là Kham Bố vương mà thôi.
Cho nên đến tận bây giờ, Hữu Hiền vương và Vương phi vẫn chưa thành công trong việc yết kiến Hoàng đế, đây đúng là một chuyện đầy bi thương.
Hô Lạt phủ của quận Tây Hải là một trong số ít những vùng có lãnh thổ rộng lớn nhưng dân cư lại thưa thớt. Đồng ruộng thảo nguyên bạt ngàn, nhưng hầu như không có lấy một cư dân sinh sống, chỉ có những người du mục chịu được gian khổ nhất mới đủ sức chịu đựng mà sinh tồn ở đây.
Đối với những nông dân Đại Lương lấy cày cấy làm nguồn thu nhập chính thì e rằng cả đời cũng không đặt chân đến vùng đất này để sinh sống.
Sinh sống ở đây chủ yếu là người Hồ Nhung và những du mục Bắc Mông chuyên chăn nuôi. So với cao nguyên của Hồ Nhung và Bắc Mông thì nơi này cũng xem như không quá tệ.
Phía tây là cao nguyên, trở thành lá chắn ngăn chặn dòng khí lạnh tràn vào. Địa hình nơi đây thấp hơn so với thảo nguyên. Phía đông lại là thung lũng rộng lớn. Mùa xuân, hạ cũng có nước do băng tuyết chảy xuống, cho nên cỏ cây nơi đây rất tươi tốt, khí hậu vô cùng thích hợp để chăn nuôi súc vật. Đương nhiên, đây chỉ là nói tương đối mà thôi.
Sau khi đến nơi cần đến thì bắt đầu chính thức dựng trại, đóng quân.
Phần lớn quân sĩ đều bận rộn bắt đầu công việc. Mấy vạn người cùng nhau làm việc nên dù làm việc gì đi nữa thì cũng sẽ hoàn thành rất nhanh. Huống chi, bọn quan viên của quận Tây Hải đã an bài xong hầu hết công việc.
Hoa Thường trải qua một tháng lang thang trên đường vô cùng mệt mỏi. Dù sao nàng cũng chỉ là nữ tử yếu đuối, di chuyển mệt mỏi như thế, nàng không trực tiếp sinh bệnh đã xem như là thân thể khỏe mạnh rồi.
Thế tử đã mười ba tuổi nên có lều trại riêng để cư trú, mà tiểu Tứ và Hoa Thường thì cùng ở chung một chỗ.
Sau khi Hoàng đế ổn định chỗ nghỉ ngơi, Kham Bố vương trẻ tuổi liền tiến đến bái kiến.
Hắn không gặp Hữu Hiền vương và Vương phi trước mà đã trực tiếp tiến đến bái kiến Hoàng đế bệ hạ Đại Lương.
Hoàng đế rất hài lòng vị quân chủ trẻ tuổi này nên cũng không làm khó làm dễ, trực tiếp triệu kiến Kham Bố vương. Hoặc là, cũng không nên dùng từ "triệu kiến", vì trên thực tế quan hệ giữa hai người bọn họ là bình đẳng.
Muốn được Hoàng đế kính trọng và thưởng thức, nếu không có cùng địa vị với Hoàng đế thì đó là điều không thể. Hữu Hiền vương và Vương phi chính là một ví dụ.
Lều của Hoàng đế tất nhiên cũng không giống với những người khác. Màn che màu vàng sáng tầng tầng lớp lớp, dưới đất trải thảm bằng lông động vật thật dày, chiếc ghế dựa bằng gỗ nam màu đen khảm vàng đặt ở vị trí chính vị, trên ghế đặt một tấm nệm bằng gấm quý giá. Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, nở nụ cười khoan dung.
Kham Bố vương ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới. Cảm giác đầu tiên mà hắn mang đến cho người xung quanh chính là trẻ tuổi, vô cùng trẻ tuổi, cơ bắp cuồn cuộn vô cùng có lực, khuôn mặt anh tuấn mà kiên nghị, làn da màu nâu đồng mang theo cảm giác tràn đầy sức sống.
"Hoàng đế bệ hạ của Đại Lương vượt vạn dặm xa xôi đến nơi này hòa đàm, bổn vương cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Tại đây bổn vương kính Hoàng đế hệ hạ một ly." Kham Bố vương giơ cao ly rượu được làm bằng sừng tê giác lên hướng về phía trên nơi Hoàng đế đang ngồi.
Hoàng đế cũng mỉm cười sảng khoái, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó làm một hành động gần như thô lỗ - dùng tay áo lau khóe miệng.
Kham Bố vương lộ ra nụ cười vui vẻ, giọng nói có lực phóng khoáng: "Hoàng đế bệ hạ quả nhiên là người sảng khoái, người Hồ Nhung chúng ta không hiểu quá nhiều lễ nghi giáo huấn. Chúng ta chỉ nguyện ý kết giao bằng hữu với dũng sĩ mạnh nhất, nghĩa sĩ dũng cảm nhất."
Hoàng đế vẫy vẫy ống tay áo dài rộng, mở miệng nói: "Kham Bố vương còn trẻ tuổi như thế mà đã trở thành vua của một nước, nhưng mà tính tình cũng không thay đổi, vẫn cương liệt hào khí, trẫm vô cùng vui mừng. Đại Lương chúng ta đương nhiên sẽ nguyện ý kết giao bằng hữu với những người dũng sĩ và nghĩa sĩ."
Kham Bố vương giơ cao ly rượu, đôi mắt đen láy, trên người hắn toát ra một loại mị lực khiến người ta nói không nên lời, trong thanh âm mang theo sự kính trọng nhưng lại có thêm chút tùy hứng: "Người Hồ Nhung của chúng ta chính là dũng sĩ mạnh nhất, mà người Đại Lương lại có nghĩa khí nhất. Hoàng đế bệ hạ, không phải chúng ta đang là bằng hữu sao? Chuyện vui như thế, sao không uống thêm một ly, uống một hơi cạn sạch nào."
Hoàng đế nghe vậy thì đồng ý, lại một lần nữa giao cao ly rượu đã được uống cạn, sau đó dốc ngược ly rượu xuống làm lộ ra đế ly sạch sẽ, cười nói: "Khi trẫm còn trẻ cũng giống như ngươi, cũng thường uống rượu mà không suy nghĩ, uống rất khí phách hăng hái, chỉ trích những khuôn khổ phép tắc. Đáng tiếc, hiện giờ tuổi trẫm đã cao, dù sao cũng không thể so với quá khứ. Trẫm cũng đã từng gặp qua phụ vương của ngươi. Ông ấy cũng là một đại hán tử, thật có năng lực uống rượu."
Kham Bố vương hào khí nói: "Trung Nguyên có một câu thơ rằng: Sáng nay có rượu, sáng nay say, sao nam nhân có thể tách khỏi rượu được? Ta nhìn cách uống rượu của Hoàng đế bệ hạ hôm nay, vẫn là tuổi trẻ sung sức, sao người lại nói mình cao tuổi vậy?
Có thể nói Hoàng đế và Kham Bố vương trò chuyện với nhau rất vui vẻ, qua hơn một canh giờ Kham Bố vương mới cáo từ rời đi, trở về lều của mình.
Vương phi Bố Xích thấy Kham Bố vương trở về liền đứng lên, trên mặt miễn cưỡng thu lại ý cười, mở miệng nói: "Đại vương trở về rồi sao?"
Kham Bố vương ừ một tiếng, ở bên cạnh có nữ nô tiến lên hầu hạ Kham Bố vương thay y phục. Kham Bố vương tháo mũ xuống, cởi áo khoác vừa dày vừa nặng ra, lộ ra thân hình cường tráng đầy sức sống bên trong.
Vương phi Bố Xích vẫn luôn ở bên cạnh lãnh đạm nhìn, cũng không tiến lên. Nhìn qua cũng biết đây không phải là một đôi phu thê thân mật, nhưng đối với thái độ của đôi phu thê tôn quý này, hiển nhiên nhóm nữ nô nhìn mãi cũng thành thói quen.
Kham Bố vương dùng nước ấm rửa mặt, sau khi xong xuôi mới ngồi xuống, cả người thả lỏng hơn rất nhiều.
Hình như vẻ mặt Bố Xích có chút tức giận, nói với Kham Bố vương: "Trước khi Đại vương đến gặp Hoàng đế Đại Lương, tốt xấu gì cũng nên gặp mặt chúng ta một lần hay báo một cái tin cũng được. Ta và Hữu Hiền vương ngàn dặm xa xôi đi nghênh đón Hoàng đế Đại Lương, chẳng lẽ tất cả đều không đáng để Đại vương hỏi thăm một chút sao? Đại vương chuyên quyền độc đoán như thế, có từng nghĩ đến cảm giác của ta và Hữu Hiền vương không?"
Kham Bố vương cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: "Vương thúc rộng lượng đôn hậu như thế thì có cảm giác gì? Ngươi luôn thông minh như vậy nên mới khiến cho người khác chán ghét. Cho dù nói gì hay làm gì thì ngươi cũng đều học theo người Hán. Ngươi bất mãn với ta thì ngươi cứ nói với ta, sao phải lôi kéo thêm người khác vào làm gì? Huống chi, ngươi đang bất mãn điều gì?"
Bố Xích bị khí thế của Kham Bố vương chèn ép, giận đến sắc mặt đỏ bừng. Thái độ lạnh nhạt của Hoàng đế Đại Lương mấy ngày nay khiến nàng vô cùng sốt ruột, bây giờ trượng phu lại trào phúng nàng, càng làm cho nàng giận đến tím mặt: "Kham Bố! Ta là thê tử của ngươi, là Đại phi của Hồ Nhung. Ta vì ngươi, vì Hồ Nhung, mới bỏ qua sĩ diện đi thám thính tin tức, vậy mà bây giờ ngươi đang có thái độ gì thế? Ngươi không quan tâm đến ta, một mình trực tiếp đi gặp Hoàng đế Đại Lương, ngươi để ta ở đâu?"
Ánh mắt Kham Bố vương lạnh đi, vẻ mặt âm trầm, khóe miệng khẽ nhếch lên, trào phúng nói: "Vậy ư, xem các ngươi đã làm được những gì? Các ngươi đã gặp được Hoàng đế Đại Lương rồi sao? Các ngươi đã đạt được hiệp định, điều ước rồi sao? Hay là nói, các ngươi đã hối lộ thành công rồi à? Bố Xích, ta cảnh cáo ngươi, đừng tự cho mình là thông minh!"
Bố Xích bị Kham Bố vương nói như thế thì càng thấy khó chịu. Nàng biết, nàng đã bỏ ra một đống ngân lượng lớn nhưng hầu như chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng mà Kham Bố vương dựa vào cái gì mà nói nàng như thế? Nàng làm vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ không phải vì hắn, vì Hồ Nhung sao?
Sắc mặt Kham Bố vương không mảy may biến chuyển, cười lạnh, tiếp tục lên tiếng: "Bố Xích, đừng có đánh giá bản thân mình quá cao. Ngươi cảm thấy ngươi bỏ ra rất nhiều, hi sinh rất nhiều, dường như người khắp thiên hạ đều nợ ngươi. Nhưng sự thật là, nếu không có phụ thân ngươi giúp đỡ, thì căn bản ngươi không là cái gì cả. Làm gì cũng không được! Thành tựu lớn nhất đời này ngươi có thể đạt được chính là đầu thai vào một nhà tốt mà thôi."
Bố Xích cúi đầu thật thấp, tay nắm thật chặt, cắn răng mạnh đến mức đau nhức.
Kham Bố vương đứng dậy, tùy tiện khoác lên người một chiếc áo choàng, đi ra ngoài vài bước, sau đó quay đầu nói: "Ta đến chỗ của Vương thúc. Ngươi an phận đợi ở đây đi, đừng làm thêm những chuyện như vẽ chân cho rắn nữa."
Bố Xích không cam lòng ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy phẫn hận nhìn Kham Bố vương.
Kham Bố vương lạnh nhạt nói tiếp: "Lúc nãy ta đã nói với Hoàng đế Đại Lương, không phải cống nạp ngân lượng, cũng không cần xưng thần, chỉ ký nghị hòa, sau này công khai qua lại trao đổi."
Dứt lời, Kham Bố vương liền xốc tấm mành được làm bằng da thú rất dày lên rồi bước ra ngoài, để lại Bố Xích phía sau với khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.
Chưa đến một canh giờ mà hắn lại có thể làm được việc mà gần một tháng qua nàng vẫn chưa thực hiện được, hơn nữa còn làm vô cùng hoàn hảo.
Sức lực cả người của Bố Xích gần như tiêu tán hết, nàng nửa ngồi nửa nằm trên đất.
Mà lúc này, Hoa Thường đang ở trong lều sửa sang lại một đống y phục.
Thế tử Trần Cát ngoan ngoãn ngồi một bên, ánh mắt ấm áp nhu hoà. Còn tiểu Tứ thì lăn qua lộn lại trên tấm nệm được làm bằng lông thú, miệng cười khanh khách không ngớt, hại một đống lớn y phục mà Hoa Thường vừa sắp xếp xong lại lộn xộn khắp nơi.
Hoa Thường cũng chỉ cưng chiều nhìn tiểu Tứ cười. Đến nơi này, dường như mọi người lại càng thêm to gan lớn mật hành động tuỳ ý, đến cả trong không khí cũng truyền đến cảm giác tự do tự tại, không bị gò bó.
Hoa Thường lấy một chiếc áo choàng được làm bằng da hồ ly đỏ rực, vẫy vẫy tay về phía Thế tử: "Cái này là năm nay Nội phủ dựa vào thân hình của con mà may thành để chuẩn bị cho chuyến Tây tuần này, con lại đây thử một chút đi."
Đôi mắt to tròn của Thế tử nhìn chăm chú vào chiếc áo choàng đỏ rực kia. Nó chậm chạp đi đến trước mặt Hoa Thường, mở miệng nói: "Mẫu phi, màu sắc này... Có phải có chút sặc sỡ hay không, hình như không thích hợp với nhi thần cho lắm."
Hoa Thường nở nụ cười hoạt bát: "Là do mẫu phi phân phó Nội phủ chọn màu sắc tươi tắn đấy. Con cũng quá thanh đạm, y phục chỉ toàn màu tro, trắng hoặc xanh, thỉnh thoảng mặc y phục màu đỏ, cũng thêm chút may mắn vui vẻ. Huống chi hỏa hồ ly này cũng không phải dễ dàng bắt được, khó mà có được đồ tốt như vậy, con mau tới thử xem."
Thế tử bất đắc dĩ khoác chiếc áo choàng đỏ rực lên, còn bị yêu cầu đội thêm cả mũ cùng màu.
Tiểu Tứ ở bên cạnh vỗ cánh tay béo ú, cười nói: "Thế tử ca ca biến thành tỷ tỷ rồi." Bởi vì sau khi Thế tử khoác áo choàng và đội mũ xong thì không thấy được toàn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm trắng nõn. Hơn nữa thân hình Thế tử cao gầy, xa xa nhìn lại, đây chính xác là một vị tiểu thư khuê các.
Hoa Thường cũng cười, chờ Thế tử cởi ra rồi mới mở miệng nói: "Mẫu phi nhìn rất vừa người, như vậy lấy cái này đi. Ngày mai Cát nhi đi săn thú nhớ mặc, vừa ấm áp lại vừa đẹp mắt."
Khuôn mặt Thế tử Trần Cát đều đỏ cả lên, nhưng khi nó nhìn thấy vẻ mặt từ ái của Hoa Thường thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy.
Thời đại này trẻ con không có nhiều quyền lực, người lớn ban cho, không được quyền từ chối.
Tiểu Tứ ở bên cạnh cười haha cũng không thoát được tay của Hoa Thường. Nó bị nàng phủ lên chiếc áo choàng màu hồng cánh sen, từ xa nhìn lại, giống như một củ sen lớn.
Ai muốn làm người béo đâu...
Vẻ mặt nhăn như trái mướp đắng của tiểu Tứ vớt vát lại tổn thương của Thế tử. Thế là hai người lại tiếp tục cùng nhau chơi đùa ầm ĩ.
Đuổi được hai đứa nhỏ ra ngoài chơi rồi, cuối cùng Hoa Thường cũng có được chút yên tĩnh. Nàng sắp xếp lại y phục, những trang sức vòng tay, trâm cài cần dùng cũng được đem đến, lúc này mới miễn cưỡng được xem là xong xuôi.
Thược Dược xoa xoa bả vai của Hoa Thường, nhỏ giọng nói: "Nương nương có muốn ra ngoài tản bộ một chút hay không? Hiện tại thời tiết rất tốt, nếu muộn hơn một chút thì sẽ rất lạnh. Nơi này lại gió lớn, buổi tối cũng chỉ có thể ở trong lều mà thôi."
Hoa Thường suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: "Ngày đầu tiên đến đây cũng không thể không làm gì, ra ngoài tản bộ một chút cũng tốt. Đúng rồi, sẵn tiện ngươi lấy chiếc áo choàng mà ta đã chuẩn bị cho Hoàng thượng ra đây, ta đem qua cho Hoàng thượng."
Chắc chắn là Hoàng đế cũng không thiếu áo choàng, nhưng dù sao Hoa Thường vẫn muốn biểu đạt chút tâm ý.
Hoa Thường trang điểm, dung nhan mỹ lệ, đi gặp Hoàng đế thì phải hoàn mỹ xinh đẹp. Thược Dược cũng cẩn thận chọn trang sức cho nàng. Bây giờ đã chấm dứt được cuộc sống lữ hành lang thang trên đường nên không cần phải trang điểm nhẹ nhàng đơn giản. Lúc này mọi chuyện đã được thu xếp xong, tất nhiên phải trang điểm cho nương nương nhà mình trở nên mỹ lệ, làm cho Hoàng thượng kinh diễm một chút.
Cuối cùng, Hoa Thường mặc một bộ y phục bằng gấm Tứ Xuyên thêu hoa mẫu đơn đính tơ vàng, phía dưới phối với váy màu tím thêu hoạ tiết hình bán nguyệt, trên đầu nàng đội bộ diêu vân mân hoa nhan [3] được làm bằng vàng, cài trâm với tua rua hạt châu rũ xuống, thêm một chiếc cài tóc đính ngọc trai. Nàng đeo đôi khuyên tai hình hoa mộc lan được làm bằng đông châu, trên cổ tay trắng như tuyết là chiếc vòng ngọc có hoa văn phù dung.
[3] Hình ảnh minh họa
Hoa Thường hài lòng nở nụ cười, nhẹ mím môi nhấp chút son. Nàng đứng dậy, Lan Chi cầm chiếc áo choàng được làm bằng lụa tơ vàng mềm mại có thêu hoa văn đám mây như ý phủ thêm lên người nàng, rồi cùng nàng đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài được vài bước, nàng liền thấy từ phía đối diện có một người đang đi đến, phía sau có rất nhiều người hầu đi theo.
Hoa Thường hơi nhíu mày, ở nơi này quy định nam nữ gặp nhau cũng không quá nghiêm khắc, đi ra ngoài vài bước là có thể nhìn thấy nam nhân. Hoa Thường nghĩ những người đó chắc là người Hồ Nhung, bước chân hơi dừng lại một chút. Sau khi suy nghĩ một hồi thì nàng tiếp tục đi về phía trước một cách thoải mái hào phóng.
Một tiểu thái giám lanh lợi bên cạnh thấp giọng nói: "Nam tử trẻ tuổi dẫn đầu kia hẳn là Đại vương của Hồ Nhung, bên cạnh hắn chắc là Hữu Hiền vương, nương nương chào hỏi một chút là được."
Hoa Thường có chút miễn cưỡng gật gật đầu.
Hai nhóm người chạm trán nhau, đây là lần đầu tiên Hoa Thường nhìn thấy Đại vương Hồ Nhung trẻ tuổi. Nàng cũng không dám nhìn lâu, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng thong dong nhún người hành lễ: "Đại vương mạnh khỏe."
Y phục mềm mại, tư thái xinh đẹp, khí độ trầm tĩnh, Hoa Thường giống như một đóa hoa mỹ lệ đang chậm rãi nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Kham Bố vương nhìn thấy Hoa Thường thì có chút sửng sốt, không nói gì.
Người Hồ Nhung tựa hồ cũng không quá chú trọng đến việc thu thập tin tức. Kham Bố vương và người phía sau hắn rõ ràng không biết thân phận của Hoa Thường, dù sao nữ quyến cùng đi đến nơi này cũng rất nhiều.
Hoa Thường thấy thế cười cười, nhẹ nhàng nói: "Bổn cung còn đang vội đến cầu kiến bệ hạ nên đi trước một bước, Đại vương đi thong thả."
Nghe Hoa Thường nói những lời này, người đối diện rõ ràng đã lấy lại phản ứng, Kham Bố vương cũng cười cười: "Nương nương đi thong thả."
Hoa Thường cười lễ phép rồi đi thoáng qua.
Kham Bố vương nhìn theo bóng dáng xa dần của Hoa Thường, thật lâu sau vẫn chưa cử động.
Hữu Hiền vương nhìn thần sắc của Kham Bố vương, cười lên tiếng: "Đại vương, cũng đã không thấy bóng người nữa rồi, ngài còn đang nhìn cái gì vậy?"
Ánh mắt Kham Bố vương âm trầm, khoé miệng gợi lên nụ cười: "Ta đã nhìn thấy rất nhiều người Hán, trong đó cũng có rất nhiều mỹ nhân. Nhưng hôm nay mới biết, những gì nhìn thấy trước kia chỉ là kiến thức nông cạn mà thôi."
Hữu Hiền vương cười haha nói: "Vị nương nương kia không đẹp ở dung mạo, mà là ở khí chất. Người như thế cũng không phải những nhà bình thường có thể nuôi dưỡng ra, nếu Đại vương muốn mỹ nhân như vậy chỉ sợ không dễ dàng."
Đôi mắt Kham Bố vương đen láy, khẽ ánh lên một tia dã tâm kín đáo, trên khuôn mặt kiên nghị vẫn nở nụ cười: "Mỹ nhân đẹp nhất hẳn là phải gả cho nam nhân mạnh nhất."
Nghe câu nói như thế, Hiền Hữu vương thay đổi sắc mặt, ngưỡng mộ một nữ nhân và muốn chiếm hữu một nữ nhân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hữu Hiền vương thu lại ý cười trên mặt, thần sắc nghiêm túc nói: "Đại vương, vị nương nương kia là phi tử của Hoàng đế Đại Lương." Hắn nói như vậy để Kham Bố vương nên biết khó mà lui.
Kham Bố vương chậm rãi quay đầu, nhìn Hữu Hiền vương, thấp giọng nói: "Đến lúc đó, sẽ không có ai được gọi là Hoàng đế Đại Lương nữa."
Hữu Hiền vương khϊế͙p͙ sợ, mở to hai mắt nhìn đối phương.