Những ngày kế tiếp mỗi ngày đều rất bận, Tống Tân Đồng trừ làm thức ăn ra vẫn không có lại qua công trường nữa, chuyện bán thức ăn liền toàn quyền giao cho ba người Tạ thẩm, Tạ Đại Nghĩa và Tạ Đại Hào.
Ngày này. Thu bà bà khiêng cái cuốc đi từ bên ngoài vào, “Tân Đồng, lão Trần gia đã gặt xong, trong ruộng còn lại một ít rơm rạ, mấy cái này có muốn nhổ hay không?”
Tống Tân Đồng vừa mới thanh toán xong tiền gạch ngói cho các lão bản đầu óc còn đang rất choáng váng, nghe Thu bà bà gọi một tiếng như vậy thì lúc này mới nghĩ đến nàng còn mua năm mẫu ruộng nước, còn chưa kịp xử lý đâu, không kịp ngơi nghỉ lại vội đi ra ngoài sân, từ xa nhìn lại năm mẫu ruộng nước kia, “Không cần xử lý.”
“Sao không cần thanh lý được?” Thu bà bà có chút kinh ngạc, dù sao mọi người đều chăm sóc hoa màu vô cùng, việc nuôi tôm này càng là việc tinh tế, sao có thể không cần thanh lý đâu? “Tân Đồng, ngươi không cần quá lo lắng là quá bận không làm được, việc dưới ruộng nhà chúng ta đều đã làm xong không sai lắm rồi.”
“Không phải Thu bà bà, bên trong có chút cỏ dại cùng bèo là chuyện tốt, loại tôm hùm này vừa lúc ăn ở tầng mặt nước phía trên.” Tống Tân Đồng giải thích, “Cho nên Thu bà bà ngươi không cần lo lắng, điều duy nhất cần lưu ý là nước trong ruộng cần để ít một chút, giữ nước sâu một tấc là được rồi.”
“Thì ra là như vậy a, mới rồi ta còn giúp ngươi ngăn bờ ruộng lại đâu, nghĩ muốn giữ nước nhiều một chút ở bên trong.” Thu bà bà mang cái cuốc liền muốn đi ra ngoài, “Bây giờ ta liền đi xả nước ra.”
Tống Tân Đồng nhìn nhìn mặt trời, cũng cầm cuốc đi theo.
Tới bờ ruộng, vài miệng ăn Trần gia cũng đang ở đó, đang làm mấy việc dọn dẹp cuối cùng, bước lên phía trước chào hỏi: “Tân Đồng tới rồi? Ngươi yên tâm, ruộng này đã thu thập chắc chắc cho ngươi, để lúc nữa ta để mấy tiểu tử nhà ta kiểm tra mấy tảng đá trong ruộng, đảm bảo với ngươi là sạch sẽ.”
Tống Tân Đồng cười cười với Trần lão đầu hàm hậu, “Không cần không cần, cứ như vậy là tốt rồi.”
“Vậy sao được đâu.” Lão Trần nói, “Chỉ là một hồi công phu, rất nhanh.”
“Thật không cần.” Tống Tân Đồng nói: “Ta còn cần một chút đá ở bên trong đâu.”
“Thả đá?” Trần lão đây là lần đầu tiên nghe thấy trong ruộng thả đá, chẳng qua suy nghĩ một chút người ta đã mua rồi, làm như thế nào cũng quan hệ với bọn họ cho nên cũng không khuyên nữa, “Vậy ta để mấy tiểu tử chuyển một chút đá vào cho ngươi?”
Tống Tân Đồng ngốc một chút, người này đúng là thành thật.
Thu bà bà nói: “Người Trần gia đều là người thành thực, Tân Đồng ngươi liền để bọn họ làm đi, nếu không bọn họ vẫn thấy xấu hổ.”
Tống Tân Đồng nghe bà nói vậy, đoán rằng có lẽ nàng không ép giá vài mẫu ruộng này của Trần gia, lúc này mới vẫn giúp nàng làm một chút chuyện.
Tống Tân Đồng lại liếc mắt nhìn người Trần gia, sau đó liếc mắt nhìn vài mẫu ruộng thông nhau này, nghĩ nghĩ sau đó nói: “Trần đại thúc, nếu không các người giúp ta đem mấy ruộng nước đó chia ra đắp bờ đi.”
Tống Tân Đồng khoa tay múa chân hình dạng chữ điền.
Người Trần gia đều không rõ vì sao phải làm như vậy.
Thu bà bà cũng không hiểu, nhưng vẫn nói với Trần gia: “Vậy mọi người dừng lại phí sức giúp Tân Đồng chia bờ ruộng này ra a.”
Người Trần gia thấy Thu bà bà đều không nói gì, cũng nhao nhao nhao cầm cuốc lên, giúp đỡ sửa lại bờ ruộng.
Sở dĩ Tống Tân Đồng làm vậy vì nghĩ trước cho mùa đông, bởi vì nuôi tôm mùa đông cần rất nhiều điều kiện, đã không có những dụng cụ chuyên nghiệp ấy, nàng cũng chỉ có thể lợi dụng kỹ thuật nhà kính đơn giản, đến lúc đó có thể ở trong đó thiêu một chút than củi, lấy cái này để đạt hiệu quả ổn định nhiệt độ.
Còn có thể thành công hay không, Tống Tân Đồng không quá nắm chắc, dù sao nàng không phải dân chuyên nghiệp, chỉ có thể dựa theo bộ dáng mình đã thấy để làm.
Thừa dịp Thu bà bà các nàng giúp đắp bờ ruộng, Tống Tân Đồng chạy tới sườn núi đổ bóng bên cạnh, đem mấy hòn đá trên mặt đất toàn bộ đều chuyển vào ruộng.
Mấy tiểu tử choai choai Trần gia theo tới cũng giúp nhặt đá, qua chừng nửa canh giờ, cơ hồ mỗi mảnh ruộng cũng có không ít hòn đá, trong đó có một mẫu thả rất nhiều.
Tống Tân Đồng nghĩ chính là lấy một mẫu chuyên nuôi ốc nước ngọt, bốn mẫu còn lại toàn bộ nuôi tôm hùm, chờ sau khi nuôi trồng thành công thì lại mở rộng phạm vi.
“Tân Đồng tỷ tỷ, bao nhiêu đá đã đủ rồi sao?” Một tiểu nha đầu tám tuổi Trần gia gọi là Đại nha hỏi.
Tống Tân Đồng nhìn nhìn, “Đủ rồi, cảm ơn các ngươi.”
Đại Nha xấu hổ nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng thiếu mất răng cửa.
Tống Tân Đồng sờ sờ bím tóc của Đại Nha, cảm thấy tiểu oa nhi này còn thật là đáng yêu, sau đó từ trong hà bao lấy ra mấy khối tô đường* đưa cho Đại Nha, “Cho các người, mỗi người một khối.”
[*: Đây là kẹo đường giòn.]
“Cảm ơn Tân Đồng tỷ tỷ.” Đại Nha cười híp mắt nhận lấy đường, sau đó đưa cho mỗi người một khối, sau đó đem một khối đường còn lại bỏ vào trong hà bao.
Tống Tân Đồng nhìn mấy tiểu tử cùng mấy tiểu nha đầu khác cũng bắt đầu ɭϊếʍƈ đường, nàng lại cẩn thận giấu đi, tò mò hỏi: “Đại Nha ngươi sao lại không ăn?”
“Đệ đệ và muội muội ta ở nhà, ta lấy về chia cùng với đệ đệ muội muội.” Trong giọng nói của Đại Nha lộ ra mấy phần cẩn thận từng li từng tí cùng yêu mến, có thể nhìn ra được nàng là một tỷ tỷ tốt, một tỷ tỷ tốt chẳng sợ chỉ một khối đường còn phải phân ra cho các đệ đệ muội muội.
Đáy lòng Tống Tân Đồng khẽ động, sờ sờ hà bao, phát hiện bên trong đã trống rỗng.
“Đại Nha là một tỷ tỷ tốt.” Tống Tân Đồng tán dương.
Đại Nha hé miệng cười, mắt cũng long lanh, “Đệ đệ muội muội ta rất ngoan, nhưng rất dính ta.”
Tình cảm thực là tốt, đáy lòng Tống Tân Đồng thầm nghĩ.
Vừa nghĩ vậy, cặp song sinh ngay trên cửa nhà trên nửa sườn núi hô to, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”
Tống Tân Đồng nhìn về phía nhà mình, nhìn bộ dáng cặp song sinh phất phất tay với mình, khóe mắt cùng khóe miệng không tự chủ được cong lên, cặp song sinh cùng nàng cũng rất thân thiết a, so với mấy tỷ đệ nhà Đại Nha còn thân thiết hơn.
Nghĩ nghĩ như vậy, một mạt cực kỳ hâm mộ dưới đáy lòng kia trong nháy mắt tan mất, đáy lòng Tống Tân Đồng rất cao hứng phất phất tay với cặp song sinh, sau đó nới với mấy người Đại Nha: “Có muốn đến nhà ta chơi không?”
Đại Nha quay đầu liếc mắt nhìn người Trần gia đã đắp không sai biệt lắm một cái, lắc lắc đầu: “Ta muốn về nhà xem đệ đệ muội muội ta trước.”
Tống Tân Đồng cười cười, “Vậy trở về đi, hôm nay đa tạ các ngươi.”
“Tân Đồng tỷ tỷ không chê ruộng nhà ta, còn mua, chúng ta hẳn nên giúp đỡ Tân Đồng tỷ bận.” Đại Nha là người lớn tuổi nhất trong hàng tôn bối của Trần gia, tám tuổi đã hiểu chuyện rất nhiều, cho nên tràn đầy cảm kích nói: “Tân Đồng tỷ tỷ nếu còn cần đá, chúng ta vẫn giúp ngươi chuyển.”
“Không cần, mau trở về thôi.” Cho dù cần, Tống Tân Đồng cũng không để mấy tiểu hài tử giúp a, nếu không nàng có khác gì Chu Bái Bì*?”
[*Đây là một kẻ vô cùng keo kiệt, vắt kiệt sức lao động của người làm bằng cách giả tiếng gà gáy, cái tên này còn có nghĩa là Chu Lột Da, nghe là hiểu rồi hen ^_^]
Kia sương, người Trần gia đã đắp xong bờ ruộng, Thu bà bà đi tới, “Tân Đồng, như vậy được không?”
Tống Tân Đồng nhìn trong ruộng nước đã không còn lại bao nhiêu, gật gật đầu: “Có thể.”
“Như vậy là có thể nuôi được?” Thu bà bà lại hỏi
“Vẫn chưa được, còn phải mời người đào bốn năm thước sâu dọc theo năm mẫu ruộng nước này.” Tống Tân Đồng nói: “Thu bà bà, ta xem Trần gia rất thành thật, mời bọn họ đào thế nào?”
“Có thể a.” Thu bà bà nghĩ nghĩ, “Ngươi đây là làm việc lớn, có muốn nhìn ngày một chút không?”
“Ta hỏi Hồng sư phó, bọn họ không cần cái này, việc trên ruộng đồng tuy là cũng có thể làm, chỉ là lúc ta đưa tôm con vào phải xem ngày một chút.” Tống Tân Đồng mấy ngày trước đã hỏi qua, “Thu bà bà vậy ngươi thay ta nói cùng Trần gia một câu a?”
“Được, người trong thôn làm việc giúp đỡ đều là mười lăm văn một ngày, ấn theo giá này à?” Thu bà bà hỏi.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, nói: “Mỗi người hai mươi văn một ngày đi, ta không bao cơm cho bọn hắn.”
“Thành, ta đây liền đi nói với bọn họ.”