Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 89

Đêm khuya tĩnh mịch, chính là lúc ngủ ngon.
Tống Tân Đồng đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy tiểu hắc kêu lên ẳng ẳng ẳng, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nghe thấy tiếng cái gì rớt xuống đất bên ngoài.
Ngay sau đó tiểu hắc lại thấp giọng rống lên.


Tiếp đến có người hạ giọng nói: “Mẹ nó, ngươi chưa nói có chó a.”
“Ta nào biết nàng sẽ nuôi chó.” Một thanh âm quen thuộc truyền vào tai Tống Tân Đồng, cẩn thận nghĩ nghĩ, phát giác đây là giọng của Lại Tam.
Tống Tân Đồng vội lay tỉnh Đại Bảo.


Đại Bảo mơ mơ màng màng kêu tỷ, Tống Tân Đồng vội che miệng cậu lại, chờ cậu tỉnh táo sau đó liền làm động tác ‘suỵt’ với cậu, sau đó chỉ chỉ ngoài phòng.
“Đi đi, đừng để sau đó đem người làm ầm ĩ tới đây.”


“Sợ gì, chỉ là một con chó con còn hơi sữa mà thôi, hư cái gi mà hư, lại nói nhà nàng hẻo lánh như thế, căn bản không có người sẽ chú ý tới.” Lại Tam nhỏ giọng nói: “Hơn nữa chỉ một nữ hài tử, hai tiểu thí hài, chúng ta bốn tên đàn ông còn không đánh lại?”


“Nhà nàng thật có bạc?” Kẻ còn lại lại hỏi.
“Ta nghe Hoa Hỉ Thước nói, mỗi ngày làm ăn ít nhất kiếm một lượng bạc, chưa nói cũng có hai ba bữa mười lượng.” Lại Tam nói.


Một kẻ nghe thấy tên Hoa Hỉ Thước không khỏi cười ɖâʍ đãng, “Mau mau mau, cầm bạc liền đi chỗ Hoa Hỉ Thước ngủ một giấc, ngày mai chúng ta vào thành đi Phiêu Hương lâu, Tiểu Hồng nhưng chờ ta đã lâu.”
“Đi đi.”
“Hiện tại giết chó đã.”
“Đừng, ở đây ta có mê dược.”


Tống Tân Đồng đứng dán người vào tường, cầm gậy gỗ để sau cửa lên, trên gậy có gắn thêm một cái liềm, là lúc trước dùng để lên núi đốn củi, sau này vẫn không có tháo xuống, vẫn đặt ở sau cửa.


Đại Bảo cũng lén lút theo xuống, cũng cầm một cây gậy gỗ khác lên, có chút sợ hãi nhìn Tống Tân Đồng.
Tống Tân Đồng nhỏ giọng nói bên tai cậu, “Thủ ở trong phòng, ngàn vạn đừng đi ra.”
“Thể nhưng tỷ…” Đại Bảo muốn nói, nhưng bị Tống Tân Đồng cưỡng chế dừng lại.


Lúc này tiểu hắc càng hung hãn.
Nhà bọn họ cách xa nhà người khác, trong nhà cũng không có cửa sau, căn bản không có cách nào lặng lẽ rời đi, cách duy nhất hiện tại là trực tiếp chống lại, thế nhưng những người này cũng không phải là dễ chọc, Tống Tân Đồng cũng cảm thấy chột dạ.


Tống Tân Đồng nhìn ra cửa trước, nhìn thấy vài cái bóng đen theo hàng rào nhảy vào tường, một người trong đó đi đến chỗ tiểu hắc.


Tống Tân Đồng cũng bất chấp nhiều như vậy, trực tiếp kéo cửa ra cầm gậy gỗ cột liềm cắt đến chân mấy cái bóng đen, đồng thời hô lớn, “Người tới a, bắt trộm, bắt trộm!”


Lại Tam tránh không kịp, vừa vặn bị cái liềm của Tống Tân Đồng cắt tới, che cẳng chân hét lớn lên, “Ôi ôi, chân của ta a, chân của ta a.”


Mấy kẻ còn lại thấy cảnh đó liền muốn đi qua giúp, nhưng mấy kẻ này đều là người bị tửu sắc vét sạch thân thể, bị Tống Tân Đồng cầm gậy hung hăng đập cho mấy cái, mấy kẻ đó đều té trên mặt đất bò dậy không nổi.


Tống Tân Đồng nhìn thấy mấy kẻ té trên mặt đất cũng không dám dùng gậy gỗ đánh ngoan độc, lại đổi thành thân trúc hơi gãy vụn, trực tiếp hung hăng trút xuống người mấy kẻ này.
“Ôi ôi, không cần đánh, Tống gia muội muội, ta là Lại ca ca của ngươi.”


Tống Tân Đồng hừ lạnh, ta chính là đánh ngươi!
Hạ thủ càng thêm ngoan độc.


Hai kẻ trong đó bị đánh đỏ mắt, ngọ nguậy bò dậy một phen đoạt lấy thân trúc trong tay Tống Tân Đồng, ném sang bên cạnh, nhe răng trợn mắt đầy lãnh khí, một bên hùng hổ nói: “Mẹ nó, tiểu nương tử này thật đúng là cay cú, lão tử thích.”
“Chính là đen một chút.”


“Sợ gì, dù sao trời cũng tối rồi, nữ nhân dù sao đều giống nhau, sờ cũng có thể làm.”
Tống Tân Đồng nghe đoạn đối thoại càng lúc càng dơ bẩn, không nhịn được nhíu mày, đem gậy gỗ đặt dưới mái hiên nắm trên tay, “Ngươi tới a, bắt trộm a, bắt trộm a!”


“Kêu cái gì mà kêu, lão tử giết ngươi.” Một người què chân xoay gậy chống đi tới chỗ Tống Tân Đồng, “Buông gậy gỗ xuống.”
Tống Tân Đồng hừ lạnh: “Ngươi lại qua đây cũng đừng trách ta không khách khí.”


“Ha hả, trái lại ta muốn xem ngươi không khách khí thế nào, Tống gia muội muội.” Lại Tam đứng lên, khập khiễng đi tới, đáy mắt lộ ra ánh sáng mị mị, “Tống gia muội muội, vốn ta nghĩ muốn mượn mấy lượng bạc tiêu, ai có thể nghĩ ngươi lại không phối hợp như vậy, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.”


Tống Tân Đồng cũng buồn cười, kẻ trộm cướp nói chuyện so với chủ nhân lại còn oai hơn, “Ta trái lại muốn xem các ngươi không khách khí thế nào? Ngươi qua đây thử một lần, lần trước là cổ chân, tiếp theo sẽ là cái cổ trên vai ngươi.”


“Ngoan ngoãn đem bạc cho chúng ta, ta thả cho các ngươi một lần.” Kẻ còn lại vẫn là chột dạ với cái liềm trên tay nàng, vừa nãy trên cánh tay bị dính một dao.
“Ngươi đừng hi vọng có người tới cứu ngươi, mảnh đất này chỉ có một hộ nhà ngươi.” Lại Tam ha hả cười, “Nhanh lên, nếu không…”


Tống Tân Đồng biết không thể cho, hôm nay nếu nàng rút lui, mấy con độc trùng hút máu này nhưng sẽ lòng tham không đáy, vả lại, nàng lại càng không thỏa hiệp cùng những kẻ này.
Hai tay nắm chặt, cảm giác lòng bàn tay nắm gậy gỗ trong tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, “Vậy thử một lần đi.”


Nói xong cũng vung ngang về phía trước, mấy kẻ Lại Tam đều nhao nhao lui về sau mấy bước.
“Nếu các ngươi còn không rời đi, đừng trách ta không khách khí.” Tống Tân Đồng quơ quơ cái liềm ánh bạc trong tay lạnh giọng nói.


Mấy kẻ Lại Tam liếc mắt nhìn nhau, vốn bọn chúng muốn đến trộm, hiện tại đã bị phát hiện, đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, đáy mắt bọn chúng đều thoáng qua ngoan ý, sau đó tản ra tính toán tùy thời nhào tới.


Tống Tân Đồng vừa nhìn liền biết tính toán của bọn chúng, cũng biết hôm nay không chảy máu là không được, vì cặp đệ đệ song sinh, vì thanh danh thuần khiết của mình, nàng phải liều!


Lại Tam thoáng cái liền đánh tới, Tống Tân Đồng nhấc chân nhanh nhẹn hung hăng đá vào cổ chân bị cắt của Lại Tam, Lại Tam lại ‘ôi’ một tiếng kêu lên, che cổ chân không ngừng kêu khổ.
Mấy kẻ còn lại nhìn tư thế của Tống Tân Đồng, lại liên tiếp đánh tới.


Tống Tân Đồng vội cầm gậy gỗ quơ lung tung, “Các ngươi không muốn sống nữa phải không?”
Mấy kẻ này hiện tại đã nghĩ bắt được tiểu nương này giáo huấn thật tốt một phen, liên tiếp xông tới.


Tống Tân Đồng dây dưa cùng mấy kẻ này có chút mất công, lúc gật gỗ trong tay sắp bị đoạt đi, phút chốc nàng nghe thấy tiếng trời, “Lão nương mấy chết mấy tên tặc các ngươi!”
Mấy kẻ này đều giật mình một chút.


Tống Tân Đồng vội nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Tạ thẩm và Tạ đại thúc bọn họ cầm gậy gộc chạy tới, ba năm hai cái liền đem mấy kẻ Lại Tam đánh cho nằm sấp mặt trên đất.
“Tạ thúc, Tạ thẩm.” Tống Tân Đồng hô ra miệng mới phát hiện giọng của mình đã có chút run rẩy.


“Được rồi, được rồi, không có việc gì.” Tạ thẩm vỗ vỗ đầu nàng, sau đó thối một ngụm đ*m về phía mấy tên tặc, “Dám trộm nhà Tân Đồng, đương gia, đem bọn chúng đem hết lên nha môn đi.”


Lúc này Đại Bảo và Tiểu Bảo kéo cửa chạy ra, giơ gậy gộc đánh về phía mấy tên tặc, “Đánh chết các ngươi, đánh chết các ngươi, đánh chết các ngươi!”


“Được rồi, Đại Bảo, Tiểu Bảo, trở lại cho tỷ.” Tống Tân Đồng lo lắng đem người đánh chết rồi, khi đó chọc tới mạng người thì không xong.


Lúc này, trong thôn cũng khua chiêng gõ trống tới không ít người, Tạ Đại Nghĩa dẫn Vạn thôn trưởng đi đầu, giơ cây đuốc vội vã chạy tới, nhìn mấy kẻ bị cột thành một đoàn, “Đây chính là tặc bị bắt được?”