Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 62

Ngủ đến trưa mới dậy, ba tỷ đệ đều có tinh thần không ít.
Tống Tân Đồng kéo thân thể mệt,mỏi đeo gùi lên núi đốn củi, hai ngày này dùng nhiều củi lửa hơn, nếu khống đốn thêm về, sợ rằng hai ngày nữa liền nghèo rớt mồng tơi.


“Chờ đệ cao như Đại Hào ca ca vậy, tỷ cũng không cần vào núi đốn củi.” Đại Bảo cầm cái liềm múa loạn ở phía trước, đem cây trà miêu ven đường chém cho rơi rụng tá lả.
Tống Tân Đồng đi ở cuối cùng, thỉnh thoảng khom lưng nhặt một cành cây, “Tốt.”


“Tỷ, ngày đó chúng ta đã chém nhiều cỏ như vậy.” Tiểu Bảo xoay người, nghĩ hoặc nhìn Tống Tân Đồng.


Tống Tân Đồng minh bạch ý của Tiểu Bảo, hắn là chỉ bụi cỏ dại cùng bụi gai ở trên dốc ruộng nhỏ sau giờ ngọ hôm trước nàng đã chặt, toàn bộ đều phơi nắng trên mặt đất, hai ngày này hẳn là có thể phơi khô để đốt rồi.
Cỏ dại không có thiêu quá lâu, chỉ có thể coi như củi nhóm lửa.


“Cái kia giữ lại, chúng ta phải tìm cây khô to, thân cây đốt được lâu.” Tống Tân Đồng kỳ thực rất muốn đem những cái cây to kia sau giờ ngọ đều chặt trở lại đốt, nhưng nàng chặt không nổi, hơn nữa nếu như chặt xong sau này đất màu bị cuốn trôi, phát sinh chuyện đất đá trôi thì sao?


“Ân.” Tiểu Bảo chỉ vào cây thông thô cỡ miệng chén ven đường, “Cái này đốt lâu.”
“…” Hai tay Tống Tân Đồng nắm hai má đã có thêm không ít thịt của Tiểu Bảo, “Đệ đệ, ngươi thế nào lại dáng yêu như vậy!”
Tiểu Bảo lẩm bẩm, “Tỷ”


“Ha ha ha, còn mất hứng.” Tống Tân Đồng quệt quệt cái mũi xinh xắn của cậu, “Tỷ không thể bóp sao?”
“Có thể.” Tiểu Bảo không tình nguyện nói.


Đại Bảo toét miệng cười nhìn hai người, “Tỷ, Xuân Thụ nói đọc sách chính là nam tử hán, không thể tùy tiện bị niết mặt, nếu không lớn lên không cao.”
“Làm sao mà hắn biết được?” Tống Tân Đồng kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì hắn bị niết mặt.” Đại Bảo che miệng cười nói.


Tiểu Bảo nói tiếp: “Tỷ, chúng ta đều là nam tử hán, không thể lại ngủ cùng tỷ, qua năm đã bảy tuổi rồi.”


Tống Tân Đồng ngốc một chút, trái lại nàng đã quên mất, hai đứa nhỏ này qua năm tuổi mụ đã bảy tuổi, không còn là hai ba tuổi như lúc trước, nguyên chủ bởi vì vẫn không có thu thập phòng ngủ của cha cho nên không có phân phòng ngủ, sau khi nàng tới căn bản là không nghĩ tới chuyện này, trong khung của nàng vẫn đem bản thân xem như người lớn hai lăm hai sáu tuổi, mà hai đệ đệ chẳng qua cũng chỉ bốn năm tuổi, ngủ cùng cũng là bình thường.


“Chờ nhà chúng ta xây phòng mới, đến lúc đó liền tách ra ngủ.” Tống Tân Đồng nói.
Tiểu Bảo không nhịn được hỏi: “Tỷ, nhà chúng ta lúc nào sửa nhà?”


“Còn không biết đâu, đoán chừng sau khi các đệ bắt đầy đến học đường.” Tống Tân Đồng tính toán ngày một chút, hiện ở nhà có sau mươi lượng bạc, lại làm sinh ý mấy tháng hẳn là có thể tồn đủ một trăm năm mươi lượng, đến lúc đó dựng một cái đại viện tử hẳn là đủ rồi.


“Vậy còn bao lâu a.” Mặt Tiểu Bảo uể oải, trong ý thức của cậu dựng nhà là một chuyện đại sự, thật muốn nhìn thấy xây phòng mới, “Tỷ, chúng ta xây nhà kiểu dáng gì?”
“Xây giống nhà Xuân Thụ vậy.” Đại Bảo chờ đợi nói.


Tống Tân Đồng mới chướng mắt đâu, “Chúng ta xây một căn nhà lớn, giống loại ngày ấy tỷ mang bọn đệ đến học đường đã thấy đó.”
“Oa oa…” Liên tiếp hai tiếng ca ngợi, hiển lộ ra sự mong đợi cùng vui sướng của Đại Bảo và Tiểu Bảo.


“Sau này chúng ta có thể ở căn phòng lớn không bị dột mưa.” Tiểu Bảo lòng tràn đầy vui vẻ, giọng nói cũng không khỏi to lên, “Sau này đệ và ca ca vẫn ở cùng nhau?”
“Mỗi người một gian.” Tống Tân Đồng nói.
“Vậy đệ nhớ ca ca làm sao bây giờ?” Tiểu Bảo nghiêng đâu hỏi nàng.


Tống Tân Đồng nhìn cậu một cái, “nghĩ muốn tìm ca ca, sau này các ngươi ở cùng nhau.”
“Tốt.” Tiểu Bảo ba bước thành hai bước len đến phía trước, tiến đến bên người Đại Bảo, “Ca ca, sau này chúng ta không xa rời nhau.”


“Ân, sẽ không tách ra.” Đại Bảo vươn tay dắt Tiểu Bảo đi về trước vài bước, sau đó quay người nói: “Tỷ, phía trước có cành cây khô.”
Nói xong hai cậu đồng thời chạy về phía trước.
Tống Tân Đồng nhìn cây khô gã trên mặt đất, “Đừng chạy, cẩn thận một chút.”


Cây khô rất ẩm ướt, trên bề mặt mọc ra không ít mộc nhĩ mới mẻ, Tống Tân Đồng đem hái toàn bộ mộc nhĩ xuống ném vào trong gùi của Tiểu Bảo, sau đó cầm sài đao lên bắt đầu chặt cành cây.


“Tỷ, cái này là hôi bào đi?” Đại Bảo cầm một cái hôi bào lớn nhỏ cỡ nắm tay đưa tới trước mặt Tống Tân Đồng hỏi.
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn kỹ một cái, “Đúng vậy.”
“Bên kia còn có, đệ đi nhặt.” Đại Bảo vác gùi liền chạy về hướng bên cạnh.


“Đệ đừng có chạy lung tung, cẩn thận một chút.” Tống Tân Đồng đáy lòng rất lo lắng, trong núi này rất nhiều rắn rết côn trùng sâu kiến, hơi không chú ý liền gặp, nơm nớp lo sợ nhìn hai tiểu tử thân hình đã cao hơn, “Không cho phép chạy xa như thế, mau trở lại.”
“Lập tức, lập tức.”


Tống Tân Đồng nhanh nhẹn thu xếp cành cây chặt xuống chỉnh tề đặt một bên, lại đem thân cây dài hai ba mét chặt thành vài khúc, chất hơn phân nửa gùi.


Thừa dịp thời gian còn sớm, Tống Tân Đồng đem cái liềm cột vào trên thân cây trúc, vươn cao tay đem mấy chạc cây thông sum suê cùng mấy cành phía dưới chặt toàn bộ xuống, chậm rãi đem gùi chất đầy.
Đây cũng là nguyên nhân nàng đốn củi nhanh hơn những người khác trong thôn.


Người khác đều là chặt mây bụi gai cùng cây trà trên mặt đất hoặc là chặt cây, nàng mỗi lần đều là mang theo thân cây trúc dài, trực tiếp chặt cành khô của cây thông, chặt bỏ cành khô cũng không thu xếp, có thể trực tiếp buộc về nhà.


Cành khô của cây thông trên sườn núi nhỏ sau nhà đều bị nàng chặt, hiện tại chỉ cần phơi khô liền kéo về nhà.
Chờ nàng buộc toàn bộ củi đã chặt xong, lúc này mới cầm cái liềm nhằm về hướng phương hướng hai người Đại Bảo đi đến.


Hai đạo thân ảnh màu xanh ngồi xổm trong bụi cỏ gần cây thông lớn phía trước, cũng không biết là đang làm cái gì.
“Hai đứa làm gì đó?” Tống Tân Đồng đến gần hỏi.
Đại Bảo vội quay người lại nhìn về phía nàng, “Tỷ, nơi này có nấm, chúng ta đang muốn hái trở về đâu.”


“Hái nha.” Tống Tân Đồng vừa đến gần nhìn, nhìn về phía trên mặt đất lại phát hiện một đống ô nấm bên trên là màu nâu.
“Thế nhưng đen sì, cũng không biết có thể ăn được không?” Tiểu Bảo nói.


Tống Tân Đồng ngồi xổm xuống nhìn nhìn, phát hiện mấy cái nấm này măt trên là màu nâu nhưng phía dưới thân nấm là màu trắng, ngửi có một luồng hương thơm ngào ngạt.
Đây là nấm gì?
Tống Tân Đồng cẩn thận nghĩ đến loại nấm bộ dáng tương tự với nó, thế nhưng đều không giống.


“Tỷ, cây này thật là lớn a, đệ và ca ca đều ôm không hết.” Lại cũng không ở cạnh Đại Bảo mà chạy đến bên dưới cây thông lớn, ôm thân cây, “Thật lớn, thật lớn.”


Tống Tân Đồng ngửa đầu liếc mắt nhìn chạc cây chi chít, cây thông lớn như vậy ít nhất có lịch sử trăm năm đi? Cũng may mà sinh trưởng ở phiến đất chỗ không người tới này.


Trên trăm năm? Tống Tân Đồng nhìn bốn phía, lại thấy bốn phía có không ít cây tùng bách cùng cây sồi các loại cây lá to, sau đó lại cúi đầu nhìn nấm màu nâu trên mặt đất, chẳng lẽ đây là matsutake?
Tống Tân Đồng càng nhìn càng thấy giống.


Bạn của nàng từng đưa nàng hai cân matsutake mới mẻ, nhìn hình như giống như vậy. Người bạn kia của nàng là đi cao nguyên nơi sản sinh matsutake du ngoạn, hướng dẫn viên du lịch địa phương dẫn bọn họ đến nơi sản sinh hái được, lúc đó thế nhưng bán hơn một ngàn đồng một cân.


Nói thật hay chính là loại nấm này chỉ sinh trưởng ở trong rừng rậm không ô nhiễm, cần cộng sinh cùng cây thông lớn hơn năm mươi năm có thể mọc ra loại nấm matsutake này, hiệu quả dinh dưỡng đặc biệt tốt.
Này này này… Cặp song sinh vận khí cũng thật quá tốt đi.


Tùy tùy tiện dẫn theo một con đường liền đi tới chỗ này, hơn nữa matsutake cạnh cây thông cũng không ít, nhìn qua đều là mới vừa mọc ra một hai ngày, vẫn chưa có già đi.
Tống Tân Đồng vội đem hái matsutake lên, lấy áo khoác Đại Bảo bao lại, tránh cho chúng nhanh già đi.