Có phụ nhân thôn kế bên cũng qua đây, “Có chuyện gì a?”
Mấy người đàn bà ba hoa tự nhiên cũng sẽ không tra xem lời này có sai hay không, lập tức đem chuyện ngày ấy thêm mắm dặm muối nói lại một lần.
“Trời ơi, vậy mà là người như vậy.”
“Cũng không phải, người như vậy ai dám lấy về nhà? Cũng không sợ xui xẻo bị khắc chết.” Có một vị phụ nhân ghét bỏ liếc mắt nhìn Tồng Tân Đồng một cái, hướng trên đất phun một ngụm đ*m, “Tiền buôn bán lời cũng không biết là kiếm được như thế nào đâu.”
“Đúng vậy, ta nghe nói trước đây nàng còn ở trong phòng giặt hồ trong thành kia cặm cụi làm việc đâu, chỗ đó là địa phương nào, ai biết nàng có hay không…”
Càng nói càng khó nghe, mặt Tống Tân Đồng đều đen, muốn kết hôn nàng còn không gả đâu! Một cái đám đồ chơi không ra gì!
“Tỷ…” Đại Bảo kéo tay Tống Tân Đồng, trong mắt lo lắng nhìn nàng.
Tiểu Bảo tức giận đến mặt đều đỏ bừng lên, trực tiếp nhảy lên phía trước, tiện tay lượm mấy hòn đá nhỏ ném về các nàng, rống lớn nói: “Các ngươi nói hươu nói vượn, tỷ ta mới không phải người xấu, các ngươi đều là người xấu, người xấu!”
“Không có chuyện gì.” Tống Tân Đồng đem kéo Tiểu Bảo lại, sau đó kéo hai đệ đệ đi hướng bên kia, sau đó mắt sắc thấy xe bò Lý đại gia vội vàng qua đây, trực tiếp đeo giỏ đi đến chỗ xe bò.
Lý đại gia giúp đỡ đem giỏ để lên trên xe, “Nha đầu Tống gia, các ngươi đến sớm nhất, ngồi vị trí tốt này!”
“Đa tạ Lý đại gia.” Tống Tân Đồng đỡ hai đệ đệ lên xe bò.
“Tỷ, bọn họ nói xấu ngươi.” Tiểu Bảo thở phì phì nói.
Đại Bảo cũng tức giận đến hai mắt đỏ bừng, “Các nàng quá đáng ghét, đều là người xấu.”
“Không sao, tỷ không sao.” Tống Tân Đồng cũng ngồi lên xe, “Chúng ta biết các nàng nói hươu nói vượn là được rồi, tỷ đây cây ngay không sợ chết đứng, để cho các nàng nói một chút cũng sẽ không rớt một miếng thịt.”
“Nhưng là bọn họ…” Đại Bảo hiểu chuyện hơn một chút, biết các nàng nói như vậy sẽ làm thanh danh tỷ không tốt, “Thu bà bà nói, chị bị người xấu nói bậy sẽ không ai thèm lấy.”
“Không có việc gì, không ai thèm lấy chị liền ở cùng các ngươi.” Tống Tân Đồng xoa xoa mi tâm, đáy lòng thật hoảng, nàng tất nhiên biết lời đồn lợi hại bao nhiêu, cũng biết là Trương bà tử đám bà ta cố ý bẻ cong, nhưng bây giờ lại không thể làm gì, nàng nếu như làm ầm ĩ với bọn họ một trận, đánh một trận, đến lúc đó sẽ truyền càng lợi hại hơn.
Biện pháp duy nhất, cũng chỉ có thể dựa vào thực lực nói chuyện.
Một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ có tiền để những người này phải cân nhắc nàng.
“Lý đại gia, xe bò của ngươi thế nào người nào cũng chở, không biết ba tỷ đệ các nàng không chỉ khắc thân nhân, thanh danh còn không tốt chứ?” Một vị phụ nhân đi tới, “Ngươi nếu chở nàng, chúng ta đây cũng không ngồi xe bò của ngươi.”
Tống Tân Đồng lạnh lùng nhìn phụ nhân đầu lĩnh mặc quần áo hoa này, nhìn kỹ cái mặt cay nghiệt của bà ta một chút, lúc này mới nhớ ra là cái phụ nhân từng đi tìm tra với nàng kia- Diệp Quế Hoa, thảo nào vẫn ở đằng kia gây xích mích.
“Nhìn cái gì vậy a, lão nương nói không đúng à?” Diệp Quế Hoa ưỡn bộ ngực cực lớn của mình, sau đó uy hϊế͙p͙ Lý đại gia, “Lý đại gia, chúng ta đây nhưng có tám người, ngươi nghĩ cho cẩn thận rõ ràng.”
Tống Tân Đồng không nhìn Diệp Quế Hoa, chỉ là nhìn về phía cái phụ nhân nhỏ cho nhà nàng mượn bạc kia, nàng vẫn cúi đầu, cũng không nói lời nào, hình như khôn muốn vì nàng (TTĐ) nói chuyện.
Chẳng qua vẫn tốt là không có giậu đổ bìm leo, nghĩ đến lúc trước có thể cho người Tống gia mượn bạc, tâm địa cũng không phải quá xấu.
“Không cần các ngươi có ngồi hay không.” Lý đại gia hừ lạnh một tiếng, hắn mới không hiếm lạ lại chở các nàng đâu.
“Hắc, ngươi cái lão đầu chết tiệt, có tiền không kiếm là đồ ngốc đi? Cùng lắm thì ta cho ngươi riêng hai văn tiền xe.” Diệp Quế Hoa hào khí nói.
“Ta khinh, cũng không hiếm lạ ngươi!” Lý đại gia cũng là một người ngạo kiều.
Diệp Quế Hoa thấy không có tác dụng, mặt tức đến trắng bệch, “Ngươi cũng đừng có hối hận!”
Tống Tân Đồng lạnh lùng nhìn bà ta một cái, sau đó quay người nói với Lý đại gia, “Lý đại gia, hôm nay xe bò ngươi ta bao.” Nói xong lại nói với mấy phụ nhân: “Diệp thẩm các ngươi đã không ngồi xe bò, vậy chúng ta liền đi trước.”
“Được rồi, vậy ta đây liền đi!” Lý đại gia đánh trâu, đánh xe bò liền hướng phía đường lớn chạy ra ngoài.
Tống Tân Đồng nhìn mấy nữ nhân chán nản đứng dưới bóng cây, đều nhao nhao lên oán trách Diệp Quế Hoa, khóe miệng không khỏi giương lên, lộ ra ý cười châm chọc.
Tình hữu nghị giữa một đám đàn bà ba hoa, có thể sâu bao nhiêu?
Về tới trong thôn, Tống Tân Đồng cho Lý đại gia hai mươi văn tiền, mặc dù hắn không cần, nhưng nàng vẫn là đưa cho hắn vốn chính là tranh khí phách, nàng cũng không thể để cho lão gia tử người ta bị thua thiệt.
Tống Tân Đồng đeo giỏ trở về nhà, nghỉ ngơi một lúc, sau đó liền lấy cái vò giấu bạc ra, bắt đầu tính sổ.
Hôm qua trong nhà tổng cộng có sáu mươi mốt lượng dư một trăm năm mươi văn.
Hôm nay buôn bán lời hai lượng sáu tiền, lại tiêu mười tám lượng một trăm hai mươi văn tiền.
Thu nhập cùng chi thêm bớt một hồi, bây giờ còn dư lại bốn mươi lăm lượng sáu trăm ba mươi văn.
Đại Bảo từ trong hộp tìm ra một sổ nợ, mặt trên tỉ mỉ nhớ kĩ người nhà đã mượn tiền cùng với con số còn nợ.
Tạ gia năm lượng, đã trả hết nợ.
Nhà Hà nhị thẩm ba lượng.
Đại nhi tử nhà Vạn thôn trưởng ba lượng.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, đại nhi tử Vạn thôn trưởng rốt cuộc là vị nào, suy nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra được, nghĩ đến hẳn là người lúc trước cha mượn tiền? Nếu không cũng sẽ không viết ở trên sổ sách này.
Nhà Lưu Đại Phi hai lượng.
Nhà Quách đại nương một lượng, đã trả ba trăm văn.
Nhà Thôi Thiết Trụ một lượng.
Phía dưới còn có vài nhà, chẳng qua đều đã trả hết, hẳn là lúc trước bán ruộng đồng trong nhà trả nợ.
Tống Tân Đồng nhìn nhìn, mấy nhà cho cha mượn bạc này hoặc ít hoặc nhiều đều có chút qua lại với cha, nghĩ rằng vẫn là nhìn mặt mũi của cha mới cho mượn, không nghĩ đến sau đó cha bệnh không còn, ba tỷ đệ nguyên chủ cũng không có năng lực trả lại.
Quách gia đã trả ba trăm đoán chừng đây là thúc giục nguyên chủ nhiều lần, nguyên chủ mới lấy mấy trăm văn qua trả.
“Tỷ là muốn đi trả tiền lại?” Đại Bảo và Tiểu Bảo đều vây ở một bên.
“Đúng.” Tống Tân Đồng đếm chín lượng bảy trăm văn ra, lại đem ba mươi lăm lượng chín trăm ba mươi văn còn lại giấu đi, “Tiền bạc ở đây đều là của chúng ta, sau này còn có thể càng ngày càng nhiều.”
“Sau này đem vò đều chứa đầy.” Đại Bảo giúp đỡ lấp đất.
“Ân, bạc này cũng chỉ có thể có ba người chúng ta biết, không thể nói cho người khác biết, biết không? Làm bộ đổi đồ cho đệ cũng không thể nói cho, biết không?” Tống Tân Đồng trịnh trọng nói với Tiểu Bảo.
“Không đổi.” Tiểu Bảo lớn tiếng đáp: “Nhà của chúng ta có đường.”
“Đúng, chúng ta có.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu hai cậu, sau đó đứng dậy đi ra sát vách ngoài nhà nhà chính, đem năm cân kẹo đường giòn phân ra hai cân rưỡi, sau đó lại chia ra nửa cân mỗi bao khác, cầm tạ lễ đi đến nhà Hà gia nhị thẩm.
“Sao còn đưa đường gì a, lấy về cho Đại Bảo bọn họ ăn.” Hà nhị thẩm không đồng ý muốn đưa kẹo đường cho Tống Tân Đồng.
Tống Tân Đồng lắc đầu không muốn, “Thẩm nhi mau nhận lấy, ta còn phải đi nhà khác trả bạc.”
“Có thể tìm đường sao?” Hà nhị thẩm hỏi.
Tống Tân Đồng lúng túng cười cười, đối với đường trong thôn nàng thật đúng là chưa quen thuộc.
“Ngươi đi cùng Tân Đồng đi, Quách gia cùng Thôi gia cũng không phải tốt gì, đừng để Tân Đồng bị khi dễ.” Hà gia lão thái thái từ trong phòng đi ra, nói với Hà nhị thẩm.
“Vậy được, chờ ta một chút.” Hà nhị thẩm đem đường cất ở gian sau, cầm một cái quạt lá bồ đi ra, “Đi, chúng ta cách nhà thôn trưởng gần, trước đi chỗ ấy nhé?”
“Nghe thẩm.” Tống Tân Đồng đi phía sau Hà nhị thẩm cùng đến nhà thôn trưởng.
Hà gia lão thái thái cúi đầu suy nghĩ, cùng lão thái gia Hà gia đang đan mẹt trúc bên cạnh nói: “Lão già, Tống gia đây là sắp đứng lên rồi.”
Hà lão đầu tử cũng không dừng việc trong tay, “Vậy thì có quan hệ gì với ta?”
Hà gia lão thái thái nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, liền biết hắn sẽ nói như vậy, lắc lắc đầu liền đi về phía trong phòng cháu gái Hà Bạch Vân.