Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 413: Nãi nãi không khóc

Dùng cơm, các nàng liền vội vàng đánh xe ngựa trở lại kinh thành.
Hai cỗ xe ngựa người ngồi, hai cỗ xe ngựa chứa hành lý với hàng hóa, bốn cỗ xe ngựa một trước một sau chạy về phía kinh thành, trên đường gặp không ít thương đội với xe ngựa, đều là mới từ bến tàu trở về.


“Tân Đồng, ta thấy bụng của ngươi sao lớn như vậy? Vẫn chưa tới bốn tháng đi?” Quyên tẩu tử ngồi chung một chiếc xe ngựa, nhìn bụng Tống Tân Đồng, không nhịn được kinh ngạc hỏi.


“Gần bốn tháng rồi.” Tống Tân Đồng không được tự nhiên lấy Noãn Noãn chắn chắn bụng, “Hẳn là ăn quá nhiều, tẩu tử ngươi nhìn mặt ta, có phải mượt mà rất nhiều hay không?”


“Là mập chút.” Quyên tẩu từ cười nói: “Mang thai đâu có không mập, trước đó lúc ngươi hoài Noãn Noãn ta nhưng hâm mộ, người thế nào cũng không béo.”
Vừa nghe thấy nhắc tới tên của bé, Noãn Noãn liền nhìn Quyên tẩu tử, tựa hồ đang hỏi thẩm đang nói ta sao?


Lục mẫu ngồi cạnh nhìn Noãn Noãn lớn lên không ít, trên mặt lộ ra ý cười vui mừng, trí nhớ Noãn Noãn tốt, nhớ nãi nãi tốt với bé, làm thật thật thật nhiều quần áo đẹp cho bé, cho nên tức thì đặc biệt vô cùng thân thiết ôm Lục mẫu, ngọt ngào gọi một tiếng: “Nãi nãi.”


Lục mẫu ôm Noãn Noãn, cười rộ lên, mặc dù im lặng, nhưng Tống Tân Đồng cũng có thể biết vui mừng cùng vui vẻ đáy lòng Lục mẫu.


Chạy đường một canh giờ, cuối cùng về đến nhà lúc đầu giờ dậu, vừa mới an trí xuống, Lục Vân Khai cũng từ Hàn Lâm viện đuổi về, lúc nhìn thấy Lục mẫu, Lục Vân Khai cung kính quỳ lạy hành lễ, “Nương, nhi tử thi đỗ.”
Lục mẫu phút chốc rơi lệ, giơ tay lên không ngừng lau nước mắt.


Noãn Noãn thấy cảnh đó, bước lên phía trước, cầm khăn tay nhỏ của mình thay bà lau nước mắt: “Nãi nãi không khóc, không khóc.”


“Cha hư, cha chọc nãi nãi tức giận, đánh cha.” Noãn Noãn hừ hừ nói, lấy một bộ trong ngày thường Tống Tân Đồng dỗ bé kia dỗ Lục mẫu, “Nãi nãi không khóc, Noãn Noãn giúp người.”
Lục mẫu lau khô nước mắt, khoa tay múa chân nói: “Nãi nãi là thật cao hứng.”


Noãn Noãn biết nãi nãi không biết nói, cũng không nhìn hiểu nãi nãi khoa tay múa chân, cho nên nhìn Tống Tân Đồng, Tống Tân Đồng nhỏ giọng phiên dịch vì bé: “Nãi nãi thật cao hứng.”
“Cao hứng?” Noãn Noãn không hiểu nhìn Lục mẫu, “Nãi nãi cao hứng, nên cười, không khóc.”


“Tốt, không khóc, không khóc.” Lục mẫu lau khô nước mắt, nhìn Lục Vân Khai để hắn đứng lên.
Sau một phen kích thích, cơm tối trong phòng bếp cũng gần làm xong, cả nhà ngồi cùng một chỗ, thật vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, không biết vui vẻ bao nhiêu.


Dùng cơm tối rồi, đã là khi đèn đuốc vừa lên, trong phòng đèn đuốc rã rời.
“Tỷ, chúng ta thi đỗ đồng sinh, thế nhưng không đỗ tú tài.” Đại Bảo nói: “Đợi ba năm nữa đệ nhất định sẽ đỗ.”


“Tỷ biết, mấy đứa rất lợi hại.” Tống Tân Đồng rót chút nước trà cho hai cậu: “Trước khi đi có báo tin vui này cho cha nương không?”


“Nói.” Tiểu Bảo nói: “Thu bà bà nói cha nương nhất định sẽ cao hứng cho bọn đệ.” Dừng một chút, “Tỷ, sau này đệ cũng muốn thi được cái Trạng nguyên về như tỷ phu vậy.”


“Còn nhỏ tuổi, chí hướng trái lại lớn.” Tống Tân Đồng xì cười rộ lên, vỗ vỗ đầu hai cậu: “Chờ mấy đứa đỗ tú tài rồi lại nói mạnh miệng kiểu này.”
“Không phải mạnh miệng.” Tiểu Bảo không phục nói: “Tỷ, chúng ta đều mười tuổi, không phải trẻ con.”


“Phải phải phải, không phải trẻ con.” Tống Tân Đồng lại vỗ vỗ đầu hai cậu: “Không phải trẻ con thì tỷ không thể vỗ?”
“Có thể.” Đại Bảo nói.


“Thế được rồi.” Tống Tân Đồng nhìn hai thiếu niên tuấn tú, đáy lòng vui sướng ngập tràn, chính mình thật đúng là biết nuôi trẻ con, từ hai đứa bé nhỏ gầy nuôi thành thiếu niên tuấn tú bây giờ, đều đỗ đồng sinh, vinh dự thế mà to như vậy.


Nàng cũng xem như không thẹn với Tân Đồng cũ, nàng thay nàng ấy nuôi lớn hai ấu đệ, dạy ra tới.
“Đúng rồi, thôn học Đào Hoa thôn chúng ta có người thi đỗ không?” Tống Tân Đồng lại nghĩ tới vụ này, cho nên hỏi.


“Cẩu Đản Nhi và Xuân Thụ cũng đỗ đồng sinh, thế nhưng người khác thì không đỗ.” Tiểu Bảo tranh nhau nói: “Bọn họ thi tú tài cũng không đỗ, nói muốn cùng bọn đệ cùng chờ ba năm thi tú tài.”


Nói đến đây Tiểu Bảo lại có chút thất lạc, “Vốn cho là chờ Cẩu Đản Nhi thi đỗ tú tài là có thể đến Lĩnh Nam cùng đọc sách với bọn đệ, nhưng hiện tại bọn đệ lại đến kinh thành, cũng không biết sau này lúc nào mới có thể gặp lại.”


“Chờ lúc mấy đứa thi tú tài là có thể gặp được.” Tống Tân Đồng nói: “Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, quan hệ tốt hơn nữa, chung quy cũng có ngày chia ly.”
“Ừm, Giang Tiểu Nhị bọn họ cũng nói như vậy.” Đại Bảo nói.
“Bọn họ ở lại Lĩnh Nam?” Tống Tân Đồng hỏi.


Tiểu Bảo lắc đầu: “Mùa hè bọn họ lại đến kinh thành đọc sách.”
“…” Tống Tân Đồng rất im lặng, vậy thì chia cái gì mà ly?
“Tỷ, đệ nghe Noãn Noãn nói qua hai ngày chúng ta muốn dời đến căn nhà lớn ở?” Tiểu Bảo lại hỏi.


“Con bé nói với mấy đứa?” Tống Tân Đồng cười hỏi: “Có phải lại khoe khoang cái cầu trượt kia không?”
“Sao tỷ biết?” Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn Tống Tân Đồng: “Noãn Noãn còn nói bọn đệ cũng đi ngồi cầu trượt.”


“Mấy đứa đã là đồng sinh, còn chơi đồ chơi của trẻ con?” Tống Tân Đồng trêu ghẹo nói.
Tiểu Bảo lập tức che mặt, “Tỷ, đây không phải là còn chưa đi thư viện đọc sách sao.”


Tống Tân Đồng hừ hừ hai tiếng, “Tỷ phu mấy đứa đã nói với phu tử thư viện Lộc Sơn rồi, qua hai ngày sẽ đưa hai đứa qua đó điều tra khảo cứu, nếu như đáp không tốt, có mấy đứa đẹp mặt.”
Tiểu Bảo liền ngã xuống ghế, thật là khổ sở: “A…”


Lần này trừ Lục mẫu với cặp song sinh cùng phu thê Tạ Nghĩa qua đây ra, chỉ có Trang Hòa với Tiểu Nguyệt, còn có Dương Cao Dương Viễn với tiểu nhi tử Trang Minh của Trang Quý, hai huynh đệ Dương Cao làm thư đồng của cặp song sinh, còn Trang Minh nhỏ hơn thì liền chạy vặt bên người Trang Hòa, theo học một ít, sau này chuyện trong nhà nhất định là cần bọn họ.


Tiểu Nguyệt đã mang thai, bộ dáng vừa mới năm tháng, nàng tới trái lại cũng có thể giúp rất nhiều việc, nhưng Tống Tân Đồng đâu để cho nàng ấy làm việc chứ, để nàng ấy nghỉ ngơi trong phòng. Đến sau khi dọn nhà rồi, lại đi chỗ người môi giới chọn mua chút hạ nhân cũng được.


Bởi vì còn chưa dọn nhà, cho nên mọi người đều tạm thời ở trong tiểu viện này.
Chờ hôm sau thức dậy rồi, Tạ Nghĩa và Quyên tẩu tử, mang theo Tạ Quân liền vào trong tửu lâu.


Tống Tân Đồng đưa Tạ Nghĩa làm tiên sinh phòng thu chi giới thiệu cho Thôi chưởng quỹ, “Chưởng quỹ, hiện tại Tạ Nghĩa tới, ở đây ngươi có thể nhẹ nhõm chút, còn thỉnh ngươi nhìn hắn nhiều một chút.”


Trước đó mặc dù Thôi chưởng quỹ kiêm làm phòng thu chi, nhưng tiền công cũng không nhiều hơn bao nhiêu, hơn nữa cả ngày bận đến rất khuya mới nghỉ ngơi, ba tháng khai trương này, Thôi chưởng quỹ nhìn liền gầy xuống.


Bây giờ phòng thu chi tới, Thôi chưởng quỹ cũng cao hứng, cũng không bất mãn vì bị đoạt quyền, “Vậy được rồi, cuối cùng lão hủ không cần thức đêm.”


Tống Tân Đồng an bài Tạ Nghĩa và Quyên tẩu tử bọn họ vào hậu viện ở, “Ở bên cạnh chính là chưởng quỹ với hai vợ chồng Lưu đại trù, các ngươi an tâm ở đây, nếu như không muốn ở nơi này, ta thể giúp ngươi tìm nhà ở chỗ khác.”


Kinh thành bên này Tống Tân Đồng cho chưởng quỹ một tháng 20 lượng, phòng thu chi một tháng 15 lượng, nếu như Tạ Nghĩa muốn ra ngoài thuê tiểu viện, tiền bạc vẫn có thể tiết kiệm dành được.


“Không cần không cần, ở đây rất tốt.” Tạ Nghĩa cũng không phải đến hưởng thụ, hơn nữa Hà Đông Hà Tây bọn họ cũng ở trong tửu lâu, ra ngoài thuê nhà một tháng phải gần 10 lượng, quá không có tính toán.