Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 399: Không dám nhận

Đêm tuyết rét sôi nổi, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tuyết tuôn rơi.
Tống Tân Đồng nghiêng người nhìn khoảng không trắng sáng ngoài cửa sổ, tuyết trắng, trắng như ban ngày, ánh sáng tuyết từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, rơi vào trên mặt nàng, bóng mờ rõ ràng.


“Còn chưa ngủ?” Lục Vân Khai cởi quần áo, cẩn thận từng li từng tí lên kháng nóng, phát hiện thê tử còn tỉnh, không khỏi hỏi: “Thế nào?”
Tống Tân Đồng nghiêng người, quay đầu nhìn hắn: “Tháng chạp.”


“Ân, thế nào?” Lục Vân Khai giơ tay sửa lại mái tóc xõa tung của khuê nữ ngủ ở giữa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng: “Nhớ nhà?”


Tống Tân Đồng lắc lắc đầu, sau đó lại mấp máy môi, “Đại Bảo mấy đứa hẳn là về nhà đi? Năm nay mấy đứa nó qua năm với nương đi, nếu không một mình nương ăn cơm quạnh quẽ bao nhiêu a?”
“Ân, ta đã nói với nương.” Lục Vân Khai nói.


“Ân, ta hi vọng sang năm cả nhà chúng ta có thể qua năm cùng nhau.” Tống Tân Đồng nhích vào gần giữa giường, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Làm trẻ con thật tốt, cái gì cũng không cần nghĩ không cần phải xen vào, ngủ được sâu, ta nhéo như vậy nó cũng không phản ứng.”


Lục Vân Khai cầm lấy tay Tống Tân Đồng: “Đâu có người làm nương như nàng vậy, cứ thích nhéo khuê nữ của mình.”
Tống Tân Đồng hừ một tiếng: “Con bé là ta sinh, ta nhéo thì sao?”


“Phải phải phải.” Lục Vân Khai dịch mặt khuê nữ, “Thế nhưng mặt khuê nữ ta không nỡ, nếu không chúng ta sinh nhi tử cho nàng nhéo?”
“Khuê nữ liền không nỡ, nhi tử liền nỡ?” Tống Tân Đồng mắt hạnh một cái, nhìn hắn: “Đâu có thiên vị như chàng vậy.”


“Ta đâu thiên vị, nam tử chịu giày vò, tùy nàng làm sao thì làm.” Lục Vân Khai khẽ cười nói.
“Lời này nhưng nói được hay.” Tống Tân Đồng đưa tay nhéo nhéo mặt Lục Vân Khai, “Có đau hay không?”
Lục Vân Khai để sát vào một chút: “Nàng nói xem?”


“Sau này dám nhéo nhi tử ta, ta cứ nhéo chàng như vậy.” Tống Tân Đồng thực hiện được cười: “Mặt của chàng có hơi lạnh, ta làm ấm cho chàng.” Nói rồi hai tay nâng mặt hắn liền muốn vuốt ve.


Lục Vân Khai giật tay nàng lại, sau đó lôi Noãn Noãn sang bên cạnh, ôm lấy vòng eo mềm mại như liễu của Tống Tân Đồng, “Vậy chúng ta liền sinh nhi tử.”


“Không sinh.” Tống Tân Đồng hai má ửng đỏ, khuê nữ còn đang ở trên cùng một cái giường đó, nàng còn chưa da mặt dày đến nỗi tương tương nhưỡng nhưỡng ở ngay đây.


“Trước khi chúng ta đi, nương thế nhưng đã dặn chúng ta, nàng cũng đừng quên.” Lục Vân Khai nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt mềm ngang hông Tống Tân Đồng, phút chốc nàng cảm thấy toàn thân đều tê rần một chút, run thân thể rụt vào lòng Lục Vân Khai, “Vậy cũng không được, ta đến tháng đâu.”


“Hôm qua nàng đã xong rồi.” Lục Vân Khai hôn một cái lên mặt Tống Tân Đồng, nói thật nhỏ.
Tống Tân Đồng nhíu mày nhìn hắn: “Làm sao chàng biết?”


“Ta biết không phải rất bình thường sao?” Lục Vân Khai cười khẽ một tiếng: “Chúng ta cố lên, tranh thủ để nhi tử chúng ta sinh vào tháng chạp năm sau, cùng một ngày sinh với Noãn Noãn.”
“Vậy cũng không vội a.” Tống Tân Đồng bật cười nói.


“Sốt ruột, nhiều mấy lần thì ổn thỏa một chút.” Lục Vân Khai khẽ cắn môi Tống Tân Đồng: “Đừng kháng cự ta.”


Tống Tân Đồng vốn là muốn né tránh, nghe tiếng cầu xin hạ mình như thế liền không nỡ né tránh, nàng không chịu nổi nhất là Lục Vân Khai nói như vậy, cũng không nỡ cự tuyệt chàng, hơn nữa nàng cũng rất vui vẻ.
“Noãn Noãn còn ở đây.”
“Vậy ta bế con bé đến giường nhỏ bên cạnh.”


Cạnh kháng còn có một cái giường trẻ con, trong mùa hè Noãn Noãn đều ngủ bên trong, nhưng hiện tại trời giá lạnh, nàng lo lắng Noãn Noãn bị đông lạnh, “Không được, sẽ bị lạnh, ta bế con bé sang chỗ Đại Nha bên kia.”


“Không cần, chỗ đó cũng rất ấm, chờ chút nữa ta bế nó về là được.” Lục Vân Khai đứng dậy đem chăn bông với Noãn Noãn cùng ôm tới trên giường trẻ con ở một đầu giường, ở đây gần lò sưởi, chỉ cách một mặt tường, trên giường cũng ấm áp.


Thả tốt rồi, Lục Vân Khai lại lộn trở lại trên giường, lăn cùng với nàng.


Rốt cuộc Tống Tân Đồng đã biết vì sao nhà nông cổ đại sinh nhiều như vậy, hơn nữa sinh nhật bọn họ đều tập trung vào chừng tháng chín tháng mười, bởi vì vừa đến mùa đông thì họ không có chuyện gì làm liền làm ổ trên giường, không có chuyện gì làm thì sao, liền lăn giường, lăn lăn đứa nhỏ liền ra.


Trước đó bọn họ đều có ý thức tránh thai, hiện tại Noãn Noãn cũng đã hai tuổi, cũng đến lúc lại sinh một đứa, một nam một nữ, sau này liền không sinh.


Tống Tân Đồng cũng nói như thế với Lục Vân Khai, hắn không có ý kiến, cũng không nỡ để nàng lại vất vả, nếu không phải cần phải có một con trai, hắn nghĩ có một mình Noãn Noãn cũng đủ rồi.


Đêm dài đằng đẵng, tuyết lớn bay tán loạn, đợi đến sau khi tỉnh lại vào hôm sau thì trong viện đã chất đầy tuyết một tầng thật dày, sâu chừng một thước (0, 4m).
Hao tốn công phu thật lớn mới dọn dẹp sạch sẽ tuyết trong viện.


Noãn Noãn rất thích tuyết, rất muốn xuống chơi, nhưng Tống Tân Đồng nơi nào sẽ thả bé xuống, đem bé ném vào trong thư phòng của Lục Vân Khai, để cho bé theo cha bé học viết chữ.


“Liền giao cho chàng.” Cũng không phải Tống Tân Đồng muốn quấy rầy hắn đọc sách, chỉ là buổi sáng hắn đã xem cả ngày, còn chưa từng nghỉ ngơi, thả Noãn Noãn vào đảo loạn một hồi, để hắn nghỉ một chút.


Tống Tân Đồng rời khỏi phòng sau thì liền đi phòng bếp trông canh cá hầm trong nồi, sáng sớm đại thúc đưa củi cùng đưa qua đây, còn đưa một ít rau với thỏ rừng bắt được trong núi, thỏ là vừa bắt được liền xử lý tốt, hiện tại thời tiết lạnh, không làm thì đến lúc đó không làm sạch máu được, mùi rất nặng.


Nàng đang nấu ăn, ngoài cửa viện bị đập vang rầm rầm rầm.
Đại Nha đang quét tuyết vội chạy tới trước cửa, rất nhanh liền dẫn một nam nhân mặc áo bông thật dày đi đến: “Cô nương, là người môi giới.”


“Phu nhân, cửa hàng ngài muốn chúng ta đã tìm được, ngài xem hiện tại có muốn qua xem hay không?” Người môi giới kính cẩn hữu lễ nói.
Tống Tân Đồng nghi hoặc nhìn hắn một cái, lần gặp mặt trước cũng chưa từng kính cẩn như thế, sao lần này lại đổi tính vậy? “Ở chỗ nào?”


“Không phải phố chính, nhưng chỉ cách phố chính mấy trượng, cũng rất náo nhiệt, phụ cận kia đều là tửu lầu quán trà khách điếm, hơn nữa cửa hàng cũng lớn, phía sau còn thêm một tiểu viện.” Người môi giới không ngừng nói cái cửa hàng kia tốt bao nhiêu, “Vận khí phu nhân thật tốt, cửa hàng tốt mấy năm khó gặp đều bị phu nhân gặp được.”


Đáy lòng Tống Tân Đồng xẹt qua một tia nghi hoặc, “Thế cửa hàng kia vốn dĩ làm cái gì, sao lão bản lại không làm?”
Trên mặt nam nhân thoáng qua một tia chần chừ, do dự một chút nói: “Lão bản nương chạy, lão bản không có lòng kinh doanh, đi về quê…”


“…” Sao cái lý do này tiền vệ như thế nhể? Khóe mắt Tống Tân Đồng co giật, đại khái đoán được có lẽ là Vệ công tử giúp đỡ: “Lão bản có nói là muốn bao nhiều tiền thuê không?”
“800 lượng một tháng, bán 5 vạn lượng.” Nam nhân cẩn thận từng li từng tí nói.


Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, nhân tình này cũng không thể nhận tùy tiện: “Đa tạ ngài, còn có cửa hàng khác không?”
“Này… Phu nhân thế nhưng cảm thấy giá không thích hợp?” Nam nhân hỏi.
Tống Tân Đồng lắc lắc đầu: “Giá thật thích hợp, ta không dám nhận.”