Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 389: Lộc Minh yến

15 tháng chín, tất cả người đỗ cử nhân đều phải đi tham gia yến hội quan phủ tổ chức, trận yến hội này lại xưng là Lộc Minh Yến, do tri phủ Lĩnh Nam chủ trì.
Nghe nói trên tiệc rượu muốn ca thơ Lộc Minh, còn muốn nhảy điệu Khôi Tinh.


Tống Tân Đồng hỏi thăm một phen, mới hiểu được đây là quan địa phương vì cử tử đến dự thi hội mà thực tiễn, cũng là biến tướng mượn hơi. Cử nhân đã là nửa quan lại, chỉ chờ vừa thi hội xong triều đình liền cắt cử, ngày sau ai trong một số bọn họ phát đạt, đến lúc đó cũng dễ nói chuyện.


Hôm nay, Lục Vân Khai mang theo thê tử cùng Noãn Noãn trang điểm một phen cùng đi chỗ mở tiệc, bọn họ đi vào, mọi người liền đưa tới tầm mắt quan sát.


Lần này trúng cử không ít người là thanh niên tài tuấn, cũng không thiếu kẻ dễ nhìn hơn Lục Vân Khai, quan sát nhiều như vậy là bởi vì Lục Vân Khai là Giải Nguyên thi Hương lần này, lại thêm vết sẹo trên mặt kia, thật sự là quá làm người khác chú ý.


Trong đại đường yến hội đã ngồi không ít cử tử, hai bên đại đường bày bàn, có gia đinh nha hoàn đi qua hầu hạ trong đó, bưng trà rót nước đưa điểm tâm, bận bịu.
Lục Vân Khai là Giải Nguyên, vị trí gần vị trí chủ bàn.


Bởi vì canh giờ còn chưa tới, các quan viên liên can của Lĩnh Nam còn chưa tới, cho nên mọi người đều đang nói chuyện phiếm.


Tống Tân Đồng nhìn nhìn các cử nhân khác, có người trẻ tuổi, cũng có lão cử nhân bốn mươi năm mươi, tuổi tác lớn đều đã cưới vợ, cử tử trẻ tuổi thì thành người được đề cử cho các nhà giàu Lĩnh Nam chọn rể hiền.


Ngồi bên cạnh chính là Á Nguyên, cũng là một người trẻ tuổi 22, 23 tuổi, hắn sớm biết được tên tuổi Lục Vân Khai, nếu không phải hắn (LVK) chắn phía trước, Giải Nguyên kia liền là của hắn, lần này vừa gặp, lại nhìn dấu vết trên mặt hắn, đáy lòng có nhiều khinh thường, kẻ tướng mạo tì vết, sao có thể tham gia khoa khảo.


Tức thì sự bất mãn biểu lộ ra ngoài, không khách khí hỏi: “Lục Giải Nguyên, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”
Lục Vân Khai nhìn hắn một cái.
“Vết sẹo trên mặt Lục Giải Nguyên là thế nào vậy? Có tì vết như thế, sợ là phải tốn không ít bạc chuẩn bị đi?” Á Nguyên trào phúng hỏi.


Dùng tiền chuẩn bị, tất nhiên là trong nhà có tiền.
Có tiền, phần nhiều là kẻ buôn bán, sĩ nông công thương, thương ở cuối, bởi vậy Á Nguyên thập phần khinh thường.


Tống Tân Đồng cau mày nhìn Á Nguyên này, trước đó còn cảm thấy hắn là thanh niên tài tuấn, hiện tại cảm thấy chỉ thường thôi, nhân phẩm không tốt!


Á Nguyên này không phải học sinh của thư viện hắn, là một thư viện khác, vốn dĩ Lục Vân Khai còn có lòng bắt chuyện, hiện tại đã hoàn toàn không có, thần sắc hắn thản nhiên nói: “Mã Á Nguyên, rượu của Xuân Phong lâu uống ngon chứ?”
Xuân Phong lâu là tiểu quan quán* có tiếng của Lĩnh Nam.


*: Hề hề, thanh lâu thì nhân viên phục vụ các lão gia là nữ, còn tiểu quan quán đây thì… nhân viên là nam =]]
Từ xưa đến nay, tài tử phong lưu đều lấy việc đi loại địa phương này có 1 hồng nhan tri kỷ làm vinh, nhưng nếu là dính quan hệ lên với tiểu quan, thế liền khó coi.


Mã Á Nguyên sửng sốt, lập tức hoảng thần, chuyện hắn có một lam nhan tri kỷ nhưng không có ai biết, làm sao hắn ta biết được?


Lục Vân Khai nhìn sắc mặt Mã Á Nguyên khẽ biến, nâng chung trà lên uống một ngụm trà không nói gì nữa, hắn cũng là vào một lần ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn thấy hắn ta đi ra từ bên trong, lúc đó hắn ta say khướt, còn đụng phải hắn một chút, cho nên nhớ tương đối sâu. (ca thù dai thật)


Sắc mặt Mã Á Nguyên khẽ biến, còn muốn nói cái gì, bên ngoài liền có người lớn tiếng thông báo nói: “Tri phủ đại nhân đến.”
Toàn thể mọi người trong đại đường đứng dậy, khom người hành lễ với đoàn người tri phủ đại nhân.
“Gặp qua đại nhân.”


Tri phủ đại nhân một thân quan bào thêm thân, khí thế tràn đầy, hẳn là vừa hạ nha* qua đây. Đi tới phía trên sau liền đưa tay về phía mọi người: “Chư vị miễn lễ, nhập tọa.”
*: nha môn vừa tan làm.
“Đa tạ đại nhân.”


Mọi người lần lượt ngồi xuống, Lục Vân Khai cũng kéo Tống Tân Đồng ngồi xuống.
Noãn Noãn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại cảnh tượng này, vẫn lủi trong lòng Tống Tân Đồng, không dám lên tiếng, nhưng mắt vẫn là lộc cộc chuyển động, nhìn hiếm lạ.


Sau khi mọi người ngồi xuống, bọn nha hoàn gã sai vặt liền bắt đầu mang thức ăn đưa rượu lên.
Tri phủ đại nhân bưng chén rượu, đứng dậy nâng chén nói: “Bản quan chúc mừng chư vị quế bảng lưu danh, lại cầu chúc chư vị thi hội năm sau đều có thể đề tên bảng vàng, ngày sau một bước lên mây.”


Chúng cử nhân lại đứng lên, nâng chén đáp lễ, nói lời cảm ơn.


Sau một phen quan thoại lễ nghi phiền phức, liền bắt đầu lưu trình Lộc Minh yến, chúng dàn nhạc vũ giả tiến lên biểu diễn, tiếng nhạc nổi lên tứ phía trong sân: “U u lộc minh, thực dã chi bình. Ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sênh. Xuy sênh cổ hoàng, thừa khuông thị tương. Nhân chi hảo ngã, thi ngã chu hành*…”


*: Đây là bài Lộc Minh trong Kinh Thi, dưới đây là phần dịch nghĩa:
Con hươu kêu hoà dịu
Để gọi nhau ăn cỏ bình ở đồng nội
Ta có nhiều tân khách tốt
Thì đánh đàn thổi sáo lên
Thổi sao thổi kèn lên
Hãy bưng cái rổ đựng hàng lụa để ta trao tặng tân khách


Những người mến thích ta
Hãy chỉ cho ta nẻo đường nào to tát (để ta noi theo) (nguồn từ thivien.net)
Tống Tân Đồng nhớ đây là bài thơ yến ẩm trong Kinh Thi, không nghĩ đến mở màn chính là như vậy, thảo nào gọi là Lộc Minh yến.


Ở giữa vừa hát vừa múa, những người còn lại đây uống rượu ăn đồ ăn nghe khúc, Tống Tân Đồng cảm thấy những người này đây thật biết hưởng thụ, đã no có lộc ăn, lại nhìn đã mắt, thật tốt! Vóc người này! Các kiểu động tác thướt tha! Thảo nào những nam nhân kia thích nhìn ca cơ hát khúc khiêu vũ.


Cũng may Lục Vân Khai không có hứng thú gì, chỉ là ăn đồ ăn, thỉnh thoảng đút cho khuê nữ một chút thức ăn mềm mại.
“Ăn ngon.” Noãn Noãn không keo kiệt tán thưởng.
Yến hội quá nửa, bụng của mọi người lấp được không sai biệt lắm, liền bắt đầu mời rượu lẫn nhau.


Chỗ Lục Vân Khai này gần chủ bàn của Tri phủ đại nhân, hơn nữa cũng là Giải Nguyên thi Hương lần này, cho nên người đều vây quanh qua đây, có quản hắn biết hay không biết, đều mời rượu: “Kẻ hèn Chu Lâm, kính Lục huynh cùng tẩu tử một chén, chúc mừng Lục huynh thu hoạch Giải Nguyên.”


Lục Vân Khai đáp lễ một chén, đa tạ.
Tiếp đó, lại có không ít người đến mời rượu, lí do thoái thác đều na ná nhau: “Tại hạ Lý Ngôn, kính Lục huynh một chén, chúc chư vị thi Hội năm sau đều có thể đề tên bảng vàng, ngày sau một bước lên mây.”


Dù sao mọi người đều lăn lộn đây đó cho quen mặt, sau này phát đạt nhiều đường.
“Phụ thân uống ít một chút.” Noãn Noãn lanh lợi nhỏ giọng nhắc nhở.


Lục Vân Khai nghe xong như cười như không nhìn Tống Tân Đồng ôm nữ nhi, nhẹ nhàng chuyển động chén rượu của mình, tỏ vẻ bản thân không uống nhiều.


Tống Tân Đồng mới lười mặc kệ hắn, dù sao trở lại khẳng định lại là một con ma men, đến lúc đó mặc kệ hắn, tùy ý hắn cả người mùi rượu mà ngủ.
Bên này kính rượu xong, Lục Vân Khai cầm chén đi kính tri phủ đại nhân.


Kỳ thực sau khi thi Hương hắn đã từng tới cửa bái phỏng, sau khi yết bảng về Lĩnh nam lại mở tiệc chiêu đãi tri phủ đại nhân, biểu lộ sự cảm kích của hắn.
“Đại nhân, học sinh kính ngài một chén.” Nói thì trước tiệc rượu đều đã nói, Lục Vân Khai lại lựa lời nói một lần.


Tri phủ đại nhân bưng chén rượu lên: “Lục Vân Khai, bản quan đã xem văn chương của ngươi, dùng từ chú ý, kiến giải độc đáo, điều lệ rõ ràng, làm người ta cảm giác mới mẻ.”


“Đại nhân khen nhầm, học sinh chỉ là viết một chút ý kiến nông cạn, còn có rất nhiều thiếu sót, đảm đương không nổi đại nhân khen.” Lục Vân Khai kính cẩn hữu lễ nói.


Hắn nguyện ý giao hảo với tri phủ đại nhân, không nói đến tri phủ đại nhân là một quan tốt, chỉ nhìn ở trên sự giúp đỡ của hắn và Giang gia, hắn cũng không phải cái loại người chẳng biết phân biệt kia.


Tri phủ đại nhân cười uống rượu: “Không tệ! Là khả tạo chi tài, ngày khác tên đề bảng vàng nhưng đừng quên bách tính Lĩnh Nam.”
“Học sinh nhất định sẽ không.”


Sau một phen quan thoại, các cử nhân khác cũng đều mạnh dạn qua đây mời rượu, Lục Vân Khai liền mượn cơ hội này rời đi, thấy thê tử với nữ nhi đều ăn no, liền tìm cái khe hở rời đi.


Xe ngựa lắc lư về tòa nhà chỗ hẻm nhỏ kia, lúc vừa tới đầu hẻm liền phát hiện trong hẻm dừng một chiếc xe ngựa, đem đường chắn kín mít.


Tống Tân Đồng xốc màn che cửa sổ xe lên nhìn nhìn, chờ giây lát, thấy xe ngựa kia vẫn không động đậy, không vui nhíu nhíu mày, nói với Lục Vân Khai một tiếng rồi liền xuống xe ngựa, đi về phía chiếc xe ngựa phía trước.


Đi tới phía trước, liền nhìn thấy một người nam nhân trung niên đứng ở cửa viện nhà các nàng nói chuyện với Chu tẩu tử, Chu tẩu tử không kiên nhẫn xua tay, không muốn nhiều lời với nam nhân trung niên, nhưng nam nhân trung niên vẫn còn ở đó, không muốn rời đi.


Chu tẩu tử mắt sắc thấy bóng dáng Tống Tân Đồng, “Phu nhân ngài về.”
Nam nhân trung niên cũng nghe tiếng nhìn về phía nàng.
Tống Tân Đồng nhìn nam nhân trung niên này, người đụng phải trên thuyền ở tháng bảy cũng là hắn, sao đã tìm tới cửa? Thực sự là âm hồn bất tán?


Tức thì không có sắc mặt gì tốt hỏi: “Vị tiên sinh này, rốt cuộc ngươi có chuyện gì vậy, sao lại tìm được địa chỉ nhà ta?”


Bị chất vấn, nam nhân trung niên cũng không tức giận, trái lại càng biểu hiện thân thiết tiến lên một bước, trong mắt phiếm kích động: “Rốt cuộc ta tìm được các ngươi.”
Tống Tân Đồng nhíu mày: “Tiên sinh, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta cũng không quen biết, còn thỉnh ngài tự trọng.”


“Chuyện gì xảy ra?” Lục Vân Khai bế Noãn Noãn đi tới, cản trước người Tống Tân Đồng, không cho tầm mắt của nam nhân trung niên rơi vào trên người nàng, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn nam nhân trung niên.


Nam nhân trung niên thấy Tống Tân Đồng các nàng đều đề phòng hắn, cũng biết là mình kích động quá mức, vội vàng nói: “Nương ngươi gọi là Hạ Tú?”