Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 339: Đưa tiễn

Quá nửa giờ tuất, trăng treo đầu cành.
Đoàn người tri phủ đại nhân đã dùng xong cơm rồi, uống chén trà liền đứng dậy muốn cáo từ: “Nơi này rất tốt, phong cảnh tú lệ, dân phong thuần phác… thảo nào Giang Tam cứ thích chạy sang đây.”


“Đại nhân, nếu ngài thích, cũng thường đến cũng được.” Giang Minh Chiêu cười hì hì nói: “Lần này thời gian không nhiều, nếu thời gian dài một chút, có lẽ còn có thể đánh được lộc hoặc là bạch hổ.”


Tri phủ đại nhân cười ha hả nói: “Sau này nếu có cơ hội lại đến!” Nói xong lại nhìn về phía Lục Vân Khai bản thân thật thưởng thức: “Hôm nay canh giờ không còn sớm, chúng ta cáo từ trước.”
“Học sinh tiễn đại nhân.” Lục Vân Khai nâng tay chỉ bên ngoài, làm ra tư thế mời.


Tống Tân Đồng từ tiểu sảnh bên cạnh đi ra, cũng đi theo tiễn người.
“Hôm nay đa tạ Lục phu nhân thịnh tình khoản đãi.” Phụ tá bên cạnh tri phủ đại nhân chắp tay nói: “Vị rất tốt.”


“Chỉ là thức ăn gia đình, không đáng tiên sinh ngài khen như vậy.” Tống Tân Đồng cười trả lễ, lại nói mấy lời hay liền không ra cùng nữa.
Tuy dân phong Đại Chu khai mở, nhưng cũng thật sự không có nữ tử đi theo ra xa tiễn.


Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai bàn giao hai câu, nói đồ vật đều đã đưa lên bến tàu, để hắn nhớ kỹ nhắc nhở một tiếng.


Lục Vân Khai biết được tâm ý của thê tử, cũng liền không nói thêm gì, theo xa mã của tri phủ đại nhân tiễn bọn họ rời thôn, lúc vừa đi tới cửa thôn, liền gặp được các thôn dân trong thôn, mỗi người đều xách trứng gà, nấm, còn có dương xỉ các loại rau khô ngắt từ đầu xuân đến tiễn đưa.


“Đại nhân ngài nhận lấy đi.”
“Đại nhân, đều là nhà chúng ta tự làm.”
“Đại nhân, đây là trứng gà gà mẹ nhà chúng ta sinh, ăn rất ngon.”
...


“Mọi người mau mau thu về đi.” Tri phủ đại nhân biết được những thứ này đều là dân chúng tồn để bán lấy tiền, đâu thể thu mấy thứ này.
“Đại nhân ngài liền nhận lấy đi, đều là lấy ở trong núi, không dùng tiền.”


“Đúng vậy a đại nhân, nếu không phải đại nhân ngài, chúng ta còn phải bị người xấu oan uổng đâu.”
“Đúng vậy a đại nhân, đa tại đại nhân ngài nhìn rõ mọi việc, ngài là thanh thiên đại lão gia a…”


“Đây đều là bản quan phải làm!” Tri phủ đại nhân cứ mãi khéo léo từ chối: “Các ngươi giữ lại bán đi lấy tiền phụ cấp gia dụng.”
Tri phủ đại nhân không dễ dàng gì đi ra từ vòng vây của bách tính nhiệt tình, một đường đi đến bến tàu.


Phụ tá: “Đại nhân ngài một lòng vì dân, bách tính đều biết ngài tốt.”


Tri phủ đại nhân thở dài một hơi, hắn không tham không hại, công trạng không tính quá tốt, không tính làm cái gì quan tốt, cũng không mang tới quá nhiều chỗ tốt vì dân chúng, chỉ là để cho bọn họ không chịu xâm hại mà thôi, phàm là người làm quan có chút lương tâm cũng có thể làm được điểm này.


Phụ tá nhìn ra tri phủ đại nhân trong lòng biết có việc, cũng liền không nói thêm gì nữa, chỉ là chờ đến trên bến tàu mới nói: “Đại nhân, tới bến tàu.”


Thuyền đã đến, có vài thương nhân đang lên hàng hóa, chờ không sai biệt lắm, đoàn người tri phủ đại nhân mới đi lên thuyền, đồng hành còn có đám người Giang Minh Chiêu, cùng với đám người Trần Cường Sinh và Lưu Phú Quý bị áp giải đi Lĩnh Nam.


Trước khi Giang Minh Chiêu đi lên thuyền, Lục Vân Khai gọi hắn sang bên cạnh: “Lần này đa tạ ngươi.”


“Giữa chúng ta còn cần nói cái này?” Giang Minh Chiêu biết được vì chuyện ban đầu, trong lòng Lục Vân Khai vẫn có chút vướng mắc, có điều hắn (GMC) đã quen với thần sắc nhàn nhạt của hắn (LVK), cũng liền cảm thấy không có gì, hơn nữa cũng sẽ không ảnh hưởng bản lĩnh quan hệ giữa bọn họ.


Lục Vân Khai vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Nói chung, đa tạ.”


Giang Minh Chiêu kinh ngạc, cảm thấy hôm nay bạn tốt có chút không giống nhau, hình như lại thân cận một phần, có điều còn không chờ hắn nghĩ rõ ràng, Lục Vân Khai lại nói: “Tân Đồng chuẩn bị cho các ngươi một ít nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, hẳn đã để lên khoang thuyền của các ngươi rồi, còn có gà với dê các ngươi săn được, cũng đã xử lý sạch sẽ, nâng lên rồi, còn các ngươi phân phối thế nào liền là chuyện của các ngươi.”


“Vẫn là đệ muội tốt, còn không quên chuẩn bị đồ cho ta.” Giang Minh Chiêu cười nói.
“Tân Đồng đương nhiên tốt.” Lục Vân Khai vô điều kiện khen tức phụ nhà mình: “Sau này làm ăn ngươi nhưng chớ có lại ép giá.”


Giang Minh Chiêu bị nghẹn một chút: “Huynh đệ ruột thịt cũng tính sổ rõ ràng, ta cũng là muốn kiếm tiền.”
“Nói giống như ngươi một chút cũng không kiếm.” Lục Vân Khai liếc mắt nhìn đội thuyền: “Ngươi đi đi, ta đi về, Tân Đồng còn đang ở nhà chờ ta.”


Giang Minh Chiêu nhìn Lục Vân Khai nói xong xoay người rời đi, thực sự là đồ không có nhân tính!
Lúc Lục Vân Khai về đến nhà, Tống Tân Đồng đang ngâm chân, thấy hắn về, vội hỏi: “Nhanh như vậy đã về, ta nghĩ chàng hẳn phải chờ một lát.”


“Bọn họ lên thuyền ta liền về.” Lục Vân Khai cầm một cái từ bên cạnh lên lau chân cho Tống Tân Đồng: “Hôm nay lại mệt mỏi một ngày, ngủ sớm một chút đi.”


“Ta vẫn tốt, không phải rất buồn ngủ.” Tống Tân Đồng dời vào trong giường hai bước, dọn ra một chỗ: “Hôm nay chàng với tri phủ đại nhân đều nói cái gì, ta thấy hắn hình như cười đến rất vui vẻ.”


“Nói đến chuyện đi săn, tri phủ đại nhân rất thích đi săn, nói là cảm giác như về lúc tuổi trẻ.” Lục Vân Khai ngồi sát trên giường, bỏ màn xuống, một mảnh không gian nhỏ trong màn bị ngọn đèn mờ bên ngoài chiếu ờ, vô cùng ái muội.


“Tri phủ đại nhân còn rất lợi hài, ta không nghĩ đến con dê kia là tri phủ đại nhân săn được.” Tống Tân Đồng thật tình ca ngợi: “Nhìn hắn chính là thư sinh nho nhã chỉ thông hiểu viết văn.”


Lục Vân Khai giải thích: “Tri phủ đại nhân là người được đại thư viện kinh thành bồi dưỡng ra, trong đại thư viện thư sinh viết văn cũng dạy học cưỡi ngựa bắn tên.”


“Vậy tướng công chàng có biết?” Tống Tân Đồng nhớ Lục Vân Khai là được Lục phụ dạy dỗ, cũng chưa từng đi trong thư viện học.
Lục Vân Khai nói: “Biết một chút, không tinh thông lắm.”


“Để Đại Nha dạy chàng, kỹ thuận săn của nàng rất được.” Tống Tân Đồng lập tức ngửa đầu nhìn hắn, mắt sáng ngời nói.
“Để nàng dạy Đại Bảo bọn họ, ta thì không cần.” Lục Vân Khai nói.


Tống Tân Đồng không đồng ý nhíu mày: “Chàng đừng quá cổ hủ, tuy nàng là nữ tử, nhưng xác thực kỹ thuận rất tốt.”


“Không có, ta cũng không phải muốn đi làm tướng quân, biết một chút cưỡi ngựa bắn cung cơ bản là được rồi.” Lục Vân Khai tuy có thể chịu được Tống Tân Đồng đặc biệt, nhưng không muốn tiếp xúc nhiều với Đại Nha thân là người hầu, một là tị hiềm hai là thói kiêu ngạo trong khung làm hắn càng không muốn hắn học với một tôi tớ.


Thấy hắn không muốn, Tống Tân Đồng cũng không nói thêm nữa: “Vậy được rồi, chờ lúc chàng đi thư viện học tập cũng đừng bị chê cười.”
“Sẽ không.”


“Sẽ không thì tốt” Tống Tân Đồng nháy nháy mắt, cảm thấy mí mắt có hơi nặng, quay đầu liếc mắt nhìn Lục Vân Khai, nhìn dấu vết bên mặt nghiêng của hắn, đột nhiên rất muốn hôn hắn.
Giật giật then thể, phát hiện thân thể quá nặng, không tiện hoạt động: “Ngủ.”
“Ngủ đi, ta tắt đèn.”


Thổi tắt đèn, trong phòng lập tức tối xuống, chỉ có ánh trăng sáng rọi chiếu vào, làm Tống Tân Đồng có thể thấy rõ động tĩnh bên ngoài.
Lục Vân Khai nằm trở về thấy nàng còn chưa nhắm mắt: “Sao không ngủ?”
“Chàng hôn ta một chút, ta liền ngủ.” Tống Tân Đồng nói trắng ra.


Lục Vân Khai ngốc một chút, lập tức cười, ngẩng đầu hôn trán Tống Tân Đồng một cái: “Được rồi, ngủ.”
Tống Tân Đồng ừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại.