Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 299: Tiền căn

Tống Tân Đồng nhìn hơn nửa sân khấu kích lập tức trống không, không khỏi khó hiểu, cô gia Giang gia tiểu thư này rốt cuộc là thần tiên quyến lữ bao nhiêu, sao những người này đều đi?
Còn lại một vài các phu nhân tiểu thư đều như nàng, thân phận đoán chừng cũng không quá cao, không có cơ hội đi góp vui.


Tống Tân Đồng không cảm thấy bị vắng vẻ chút nào, trái lại cảm thấy không đi còn vừa lúc, còn miễn cho mệt nhọc.
Bởi vậy, an nhàn thảnh thơi ăn bánh ngọt của mình, nghe các con hát hát hí khuc, thỉnh thoảng còn có thể nghe hát xong nghe vài người nói bát quái.


“Trương phu nhân, vị Giang gia tiểu thư này xuất giá sắp ba năm đi? Đây còn là lần đầu tiên về Lĩnh Nam thành?”
“Phải, người ta gả vào kinh thành làm thế tử phi, sao có thể thường xuyên về.”


“Đoán chừng nếu không phải đại thọ Giang lão gia, tiểu thư Giang gia với cô gia chắc là cũng sẽ không trở về.”
“Còn nhớ lúc trước xuất giá mười dặm hồng trang, tiện sát(?) không ít người.”


Tống Tân Đồng hiếu kỳ nhìn nhìn phía sau, nàng vẫn cho là Giang gia chỉ có ba huynh đệ, không nghĩ đến còn có một khuê nữ, còn cho thế tử gì đó? Giang gia này còn thật là có bản lĩnh.


Không đầy chốc lát, không ít phu nhân lại về, nhưng Giang gia lão phu nhân, đại phu nhân, nhị phu nhân chưa về, hơn nửa là lén đi gặp vị tiểu thư kia đi, Cổ thị trái lại về chào hỏi khách khứa.


Cổ thị một lần nữa ngồi xuống trên ghế cạnh Tống Tân Đồng: “Ngượng ngùng a đệ muội, để ngươi một mình ngồi đây.”


“Giờ ta đi lại bất tiện, không ra cùng các ngươi, trốn ở chỗ này lười biếng, còn thỉnh tam phu nhân ngài chớ trách.” Tống Tân Đồng cầm khăn tay lau vụn điểm tâm, xấu hổ cười nói: “Hơi đói.”


“Đệ muội có thai trong người đâu có không đói, năm đó ta lúc ta có Thông ca nhi một ngày ăn mấy lần còn cảm thấy đói đâu.” Nói đến đứa bé, ý cười trên mặt Cổ thị càng đậm.


“Tựa hồ cũng là như vậy.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn chung quanh: “Vừa nãy ta nghe nói tiểu thư Giang gia về, đây vẫn là lần đầu tiên ta biết thì ra Giang công tử còn có muội muội.”


“Trước đây ngươi chưa từng tới, nhất định là không biết, Lục công tử hẳn là biết được, lúc trước mẫu thân còn có ý đem muội tử gả cho…” Cổ thị nói đến đây liền biết nói sai, vội vã đổi giọng nói: “Đệ muội cảm thấy hí này còn diễn đi, nếu như không được ta để cho bọn họ đổi ra.”


Đề tài này chuyển đủ cứng!


Trước kia Giang mẫu đem Giang gia cô nương gả cho Lục Vân Khai? Có phải sau đó vì mặt Lục Vân Khai xảy ra vấn đề, lúc này mới thôi hay không? Nghĩ một chút chắc là cũng xấp xỉ, đáy lòng Tống Tân Đồng ẩn ẩn nảy lên một tia khó chịu, Lục tú tài nhà nàng hủy dung cũng là đẹp mắt nhất.


Nàng đã nói mà, Giang gia sao đỗi đãi hòa khí như thế với bọn họ chứ? Một là áy náy, hai thì sợ là bồi thường.
Hay cho chàng Lục tú tài, ở giữa còn có một chuyện như thế sao chưa từng nghe chàng nói chứ?


Trên mặt Tống Tân Đồng vờ như cái gì cũng không nghe thấy: “Không cần đổi, hí này rất hay.”


Cổ thị thở ra một hơi, Giang Minh Chiêu nhưng đã ân cần dạy bảo nàng ta qua, nhất định phải chiêu đãi Tống Tân Đồng thật tốt, sinh ý Lục gia đều là nàng (TĐ) làm chủ, sang năm có thể kiếm một khoản lớn hay không nhưng liền dựa vào Tống Tân Đồng.


“Đệ muội, ta nghe huynh trưởng nhà ta nói ngươi đã mua thôn trang ở ngoại ô?”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Chính là không phải quá tốt, nhưng trồng chút rau với lương thực cũng đủ rồi.”


Cổ thị cười khan một tiếng, nàng cũng nghe huynh trưởng nói phiến điền sản kia không tốt, chỉ có mấy chục mẫu ruộng tốt, ruộng còn lại cũng không màu mỡ, nhiều nhất tính là ruộng bậc trung: “Huynh trưởng cũng rất quá đáng, ta thay huynh trưởng ta xin lỗi đệ muội ngươi, còn thỉnh ngươi đừng tính toán với hắn.”


“Ta đã xem phiến kia, Cổ công tử cũng không tính là lừa gạt ta, hơn nữa phiến kia vừa lúc thích hợp.” Tống Tân Đồng cười nhạt: “Tam phu nhân ngươi không cần khách khí như vậy.”
“Này…”
“Tam phu nhân yên tâm, ta đã mua rồi sẽ liền không hối hận.” Tống Tân Đồng nói.


Cổ thị cười cười: “Như thế ta nghĩ lầm.”
“Sau này nếu như còn muốn mua thôn trang liền nói với ta, ta nhất định cho người ta tìm một cái ổn thỏa cho ngươi.”
“Vậy đa tạ tam phu nhân.”
Hai người vừa rảnh rỗi nói một hồi, liền có người thông tri đi trong đại viện ăn tiệc.


Dân phong Đại Chu triều cởi mở, nữ tử có thể tùy ý ra cửa đi dạo phố, cũng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm, cho nên hôm nay thọ yến, nam nữ cũng chưa chia ra, đều ở phía trước đại viện, đại khái chỉ sẽ phân nam nữ mà ngồi.


Cổ thị cùng Tống Tân Đồng liền chậm rì rì đi ra ngoài, lúc đoàn người ở ngoài hồ lớn, đột nhiên liền nghe có tiếng trẻ con cười to, còn có tiếng hô bạn bè: “Bắt lấy nó, bắt lấy nó.”
“Có con chạy, lấy lưới, lưới kia!”


Mọi người đồng thời đi tới nhìn về phía mặt hồ nở rộ hoa sen phía trên, đã nhìn thấy mấy tiểu thiếu niên tuấn tú đứng trên đầu mấy con thuyền nhỏ, trên tay mỗi người đều cầm lưới bắt cá, đang hạ thủ với mấy con uyên ương đang chạy phành phạch.
“Giang tiểu nhị, ở bên phải kia.”


“Đại Bảo, ngươi mau tới đây.”
Nghe thấy tiếng Đại Bảo, Tống Tân Đồng vội vã đi đến bên hồ, nhìn kỹ một chút, quản nhiên phát hiện bóng dáng cặp song sinh đang cản phía sau lá sen, hai cậu đang ở trên một con thuyền nhỏ, đang ra sức truy kích uyên ương chạy lung tung như bay.


Không cần nghĩ, bắt uyên ương nhất định là cặp song sinh khuyến khích, Tống Tân Đồng thấy kinh hồn táng đảm, trên mặt hồ nhưng có không ít công tử nhà giàu, nếu ai gặp bất trắc, các nàng nhưng gặp chuyện lớn rồi.
“Đại Bảo, mấy đứa làm gì đó!” Tống Tân Đồng quát: “Mau mau trở lại cho ta!”


Cặp song sinh nghe thấy tiếng Tống Tân Đồng, biến sắc, vội vã nhìn lại về phía trên bờ, quả nhiên thấy được tỷ đang phẫn nộ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra biểu tình kinh hoàng, nguy rồi, giờ thì làm sao?


Cổ thị thấy cảnh đó vội kêu tôi tớ đưa thuyền trở lại, cái này nếu rơi xuống nước, thọ yến hôm nay có còn muốn làm hay không?
Mấy chiếc thuyền con bị các tôi tớ đưa về, hai vị tiểu công tử Giang gia đều bất mãn nhìn Cổ thị: “Tiểu thẩm, chúng ta còn chưa có bắt được đâu?”


“Bắt cái gì?” Giang nhị phu nhân đi tới.
Giang tiểu nhị nhìn nương nhà mình đi tới, mặt đều biến sắc, vội trốn ra sau Đại Bảo bọn họ.
Giang nhị phu nhân quát: “Giang Tiểu Nhị con đứng ra cho ta, co đầu rụt cổ giống bộ dạng gì nữa!”
Cặp song sinh bị một tiếng này rống cho mặt mũi trắng bệch.


Giang tiểu nhị cúi đầu đứng dậy: “Nương…”
Giang nhị phu nhân hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Giang tiểu công tử tuổi hơi lớn chút nói: “Nhị thẩm, là ta mang theo bọn đệ đệ đi trong hồ bắt uyên ương.”


“Bắt uyên ương? Bắt uyên ương gì? Văn ca nhi con nói rõ ràng.” Giang nhị phu nhân cau mày.
“Là…” Giang Văn vụng trộm liếc mắt nhìn cặp song sinh, không biết nên khai người ra không, cung khai ra Đại Bảo bọn họ cũng quá không nói nghĩa khí.


Cặp song sinh nhìn Tống Tân Đồng vẻ mặt tức giận, trong lòng biết lần này gặp phải, liếc mắt nhìn nhau xong, hai cậu chủ động đứng về phía trước một bước: “Giang nhị phu nhân, là chúng ta… Là chúng ta hiếu kỳ uyên ương có ăn được không, cho nên… Văn ca nhi bọn họ mới cùng chúng ta đi bắt uyên ương.”