Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 296: Trang hoàng

Tống Tân Đồng cầm khế đất liền vội vàng đi nha môn sang tên, nhìn tên với dấu ấn đổ trên khế đất, đáy lòng nàng liền sảng khoái đến hỏng.
Đại khái là kiếp trước bị điền sản hại cho thành bóng ma trong lòng, cho nên đến chỗ này cũng muốn có nhà mới có cảm giác an lòng nha!


Lấy được khế đất rồi, Tống Tân Đồng lại quành đi tửu lầu, trải qua mấy ngày tu sửa chỉnh trang, đã có hình thức đại thể ban đầu.


Tống Tân Đồng hài lòng gật gật đầu, hẳn là trước mùng năm tháng tám có thể toàn bộ làm xong, đến lúc đó lại chọn cái ngày tốt khai trương cũng được.
“Tống đông gia, ngài xem song cửa sổ này khắc thỏa đáng chưa?”


Tống Tân Đồng nhìn hai chữ ‘Đồng Ký’ khắc trên cửa sổ mới đổi, hình chữ lưu loát, thả không có khuynh hướng cảm xúc lồi lõm thô ráp: “Tay nghề không tệ.”
“Tống đông gia, thang lầu này cũng ấn theo ngài nói đổi thành kiểu xoay tròn, rất tiết kiệm không gian, vào cửa liền thấy.”


Trước kia thang của quán trà gác chắn ở giữa đại đường, chiếm một phần không gian rất lớn, nàng để thợ thủ công sửa vào góc bên phải khi vào cửa, không cần ghé qua giữa đại đường, tiết kiệm không ít không gian, hơn nữa còn vừa nhìn liền biết.


Tống Tân Đồng theo thang gác đã làm tốt đi lên, ấn theo yêu cầu của nàng làm được rất chắc, lúc đi lại cũng sẽ không có động tĩnh kẽo cà kẽo kẹt, chờ nàng để thang gác rồi lại để cho Đại Nha nhảy nhảy, thấy không có bất cứ động tĩnh gì, lúc này mới hài lòng gật gật đầu.


Nhã gian trên lầu cũng sửa chế không sai biệt lắm, toàn bộ đổi thành bàn tròn lớn, như vậy có thể chen ít nhất hơn bốn năm người, hơn nữa còn dùng đĩa quay, đến lúc đó tiện để mọi người gắp thức ăn.


Có chín nhã gian, mặc dù chặn ba mặt không gian, nhưng dựa vào thang là một mảnh trống, cho nên ánh sáng chiếu vào trong vẫn như cũ là thập phần rộng thoáng.


Ở giữa còn có chỗ rỗng ruột, vừa lúc có thể thấy cảnh tượng phía dưới đại đường, tới gần nơi này một vòng còn có thể bày vài cái bàn nhỏ cho bốn người ăn cơm, nhưng Tống Tân Đồng nghĩ tạm thời không cần, bày rồi sẽ liền thấy hành lang hơi chật chội, chờ lúc thi xong nếu người thật sự quá nhiều thì liền lại bày lên.


Xem xong phía trước rồi, Tống Tân Đồng lại chạy đi nhìn sân sau.


Trước kia phòng bếp quán trà căn bản chỉ là bày biện, bây giờ biến thành tửu lầu nhất định phải tu sửa chỉnh trang một lần nữa, cơ hồ là biến đổi lớn, toàn bộ sửa thành giống như trong tửu lâu ở bến tàu, cả một hàng bếp nấu, chừng năm sáu miệng bếp có thể nấu đồ. Một bên đầu bếp đứng, một bên là nhóm lửa, phía sau chỗ nhóm lửa có một cửa ra, trực tiếp thông tới chỗ chứa củi, như vậy cũng tiện tay dùng củi.


Mà mái nhà không sai biệt lắm cũng sửa chế một phen, đã thông khí lại sáng sủa, cũng sẽ không dột mưa, bởi vậy Tống Tân Đồng chạy đi tìm cửa hàng Giang gia mua mười khối lưu ly chế phẩm, tốn gần nghìn lượng.


Mà phía sau bếp là bàn để rau củ đồ ăn, phân loại để đặt gia vị cùng cùng các loại nguyên liệu nấu ăn, đến lúc đó nhưng tự động phối đồ.


Bên cạnh bàn để đồ ăn là cửa thông với tửu lầu phía trước, sân phía ngoài cũng được tận dụng, sau này rửa rau rửa bát ngay bên ngoài này, ở gần giếng lấy nước cũng đặc biệt tiện lợi.


Tống Tân Đồng cũng cho người xây một bếp lò giản dị, dùng để đun nước tiện cho rửa bát rửa rau ngày đông, chỉ là đun nước nóng cũng không phí củi lửa gì, chỉ cần bỏ vào trong lò than củi đun sắp hết là được, hơi ánh lửa là có thể nóng một nồi nước to.


“Cô nương, như vậy sau này khẳng định đặc biệt phí củi.” Đại Nha nói.
“Tửu lầu nhà ai không phí củi.” Tống Tân Đồng nói: “Sau này có thể lưu lại than củi, ngày đông còn có thể cầm đi bán, chờ sau này tửu lâu chúng ta đẩy ra các loại món lẩu này nọ, cũng cần không ít than củi.”


“Cô nương nghĩ chu đáo.”
“Sau này nước rửa chén ở đây còn có thể bán lấy tiền hoặc là để thôn trang lấy qua nuôi heo, đến lúc đó cuối năm còn có thể làm thịt khô lạp xưởng đến bán.”


Năm ngoái Cát Tường tửu lâu trái lại đem chế pháp học được từ chỗ nàng, nhưng chỉ là dùng tương thù du nên lạp xưởng làm ra vẫn không có ăn ngon như ớt.


Loại vật này người khác liếc mắt nhìn liền biết làm thế nào, chính là gia vị không đủ đều hết mà thôi, đủ liền ăn ngon hơn, không liền kém một chút, nhưng vẫn có thị trường như cũ.


Tống Tân Đồng hiện tại đặc biệt cảm kích khuê mật tốt kiếp trước, may mắn nhà cô ấy làm món này, nếu không nàng cũng không học được những phối phương bí mật này, nếu không nhờ khuê mật tốt, sợ là nàng sống không được tiêu sái như vậy ở thế giới này.


Tống Tân Đồng lại chạy đi sân chỗ ở, viện bên này rộng rãi một ít, bên trong bày không ít công cụ với bàn, thợ mộc sư phó đang sơn lên bàn cũ.


Tống Tân Đồng vào sân trong, bên trong không lớn, một tiểu tứ hợp viện, vuông vức, chỉ có chín gian phòng, nhưng thực tế chỉ bao gồm có một phòng thu chi, một gian chứa đồ. Bên kia phòng bếp cũng có hầm giữ băng, nhưng chủ yếu là nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, mà ở đây tống Tân Đồng chủ yếu là cất một ít gia vị quan trọng hoặc là hoa quả khô.


Hai chỗ này đều được tách rời ra, coi như là sau này tiểu nhị ở đây đi nữa, không có chìa khóa cũng không thể vào.
Ngoài ra cửa sau cũng mở ra lần nữa, là từ cửa nhỏ chỗ chứa củi kia ra, phía sau có một tiểu viện không tới trăm mét vuông, lều thi công, chuyên môn sử dụng cho đỗ xe.


Như vậy cho dù có người vụng trộm tiến vào, cũng là vào phòng bếp, phòng bếp nhiều người như vậy, vẫn khôn thể bắt được họ sao?


Lại nói động đến nhiều nhất chính là hậu viện, chỗ ở còn chôn làm ấm, ngày đông trái lại sẽ không sợ. Phía trước đại đường cũng chôn một cái chỗ chưởng quỹ đứng, dù sao chưởng quỹ cũng phải ở chỗ đó mỗi ngày, lại gần cửa, ngày đông bị gió lạnh thổi sẽ không thỏa đáng.


Cho nên nếu thực khách thông minh ngồi ở mấy bàn cơm dựa gần quầy hàng không cần lo lắng chân lạnh.
“Tống đông gia, phòng bếp này nhưng đều dựa theo người nói mà làm, ống khói cũng đào rộng không ít, chúng ta đã thử, trong phòng sẽ không lưu lại khói gì.” Thợ thủ công nói.


“Vậy đa tạ các vị sư phó.”
“Tống đông gia yên tâm, chúng ta mấy ngày nay đều đẩy nhanh tốc độ, chắc chắn trước mùng năm có thể hoàn công, đến lúc đó ngươi cũng có thể khai trương sớm một chút.”


“Vậy nhọc các sư phó phí tâm, đến lúc khai trương mọi người cũng tới uống chén rượu.” Tống Tân Đồng đã nghĩ phương án tuyên truyền, ba ngày đầu đến cửa hàng ăn cơm ưu đãi giảm tám? Hay là khách đến tiệm thì tặng rượu? Chờ về nhà lại thương lượng một chút với Lục Vân Khai, đến lúc đó để hắn viết hơn trăm tờ truyền đơn, dán ở cửa lớn Trạng Nguyên lâu đi.


“Đúng rồi, mấy vị sư phó, các ngươi làm xong việc nhà ta rồi có còn an bài khác?”
“Tạm thời còn chưa có việc tiếp.”
“Vậy hóa ra tốt, ta còn có một chỗ thôn trang cần cải biến, mấy vị sư phó nếu có thì giờ rảnh có thể giúp ta làm việc hay không?” Tống Tân Đồng hỏi.


“Có thể, có thể.” Đâu có khách tới cửa cũng không hiểu? Mấy vị thợ thủ công lập tức đồng ý.


“Vậy đến lúc đó liền làm phiền các ngươi.” Tống Tân Đồng ra khỏi tửu lâu về chỗ ở, liền chỗ cần cải biến ở thôn trang đều viết xuống, sau đó để Đại Nha đi hàng cá đặt lưới nhỏ, đồng thời còn để Đại Nha truyền tin đến thôn trang, để Lưu trang đầu dựa theo ý nàng xử lý toàn bộ, thuận tiện đem chỗ đặt lưới cản đào mương sâu hai mét, lại đi lên núi trúc, chặt thành hơn ba thước, đến lúc đó cùng nhau cắm vào ruộng.


Kỳ thực có thể phòng mấy con tôm đó không? Tống Tân Đồng cũng không biết, nhưng có còn hơn không, ít nhất đáy lòng có an ủi đi.