Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 258

Nha dịch đi rồi, các thôn dân cũng tản đi, bốn phía triệt để yên tĩnh lại.
Tống Tân Đồng thu lại biểu tình lạnh lùng, đổi lại nụ cười áy náy, hướng về phía các thợ đá nói: “Để các sư phó chê cười.”


“Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta liền nhìn không quen loại người này, thật là rất không có lương tâm.” Thợ đá sư phó đối với tiểu phu thê Lục Vân Khai và Tống Tân Đồng có ấn tượng rất tốt, chiêu đãi bọn hắn cũng dụng tâm, đáy lòng đương nhiên là nghiêng về giúp đỡ các nàng.


“Cảm ơn sư phó các ngươi.” Tống Tân Đồng chân thành nói cảm ơn: “Vừa nãy lúc xô đẩy có thể có bị thương không? Nếu là có chỗ không thoải mái, chúng ta đánh xe ngựa đưa các ngươi đi y quán trấn trên.”


“Chúng ta không có chuyện gì, ngược lại là mấy cái dưa oa tử bị đạp vài cước, không có việc gì không có việc gì.” Thợ đá khoát tay áo, sau đó liền đi về phía mộ, “Chúng ta tiếp tục làm việc, trì hoãn thời gian nữa ngày mai sợ là làm không xong.”


Chờ người đi rồi, Tống Tân Đồng lo lắng nhìn Lục Vân Khai? Chàng không sao chứ? Có bị thương đến hay không?”


“Quân tử động khẩu không động thủ, sao ta có thể bị thương đến?” Lục Vân Khai chỉ là châm ngòi mấy câu, chọc thẳng vào trọng tâm mà thôi, hơn nữa có hiệu dụng của bạc của nương tử, trận tuồng này còn chưa khai xướng chính là bọn họ thắng.


Tống Tân Đồng mỉm cười nói: “Vẫn là tướng công chàng nghĩ được chu đáo, ngày ấy nếu không phải chàng nhắc nhỏ đi huyện nha tìm khế đát ghi lại, nói không chừng thật đúng là bị Hứa thôn trưởng bọn họ lừa dối, những kẻ này cũng là ngốc, muốn chiếm thì sao không đi huyện nha đem khế đất chuyển sang tên bọn họ chứ?”


“Bọn họ chột dạ, có thể trốn xa liền rất xa thôi, nếu không phải là chúng ta về, bọn họ căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện này.” Lục Vân Khai đáy mắt thoáng qua giễu cợt: “Nhờ có Chu đại gia hôm qua phát hiện những kẻ đó lén lút chạy về mộ gia gia bên kia, nếu không chúng ta cũng lỡ mất cơ hội tốt.”


Sáng sớm khi Lục Vân Khai về khách điếm gọi nàng, để Đại Nha đi thị trấn gọi nha dịch, cho mấy nha dịch hai lượng bạc hối lộ nên mới tới nhanh như vậy.
“Chàng sao tính được bọn họ nhất định sẽ đi náo?” Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai chậm rãi đi về phía Chu gia.


“Ngày hôm trước lúc chúng ta vào thôn liền bị ngăn trở, hôm qua lúc bọn họ nghĩ tìm chúng ta, chúng ta lại sớm rời đi, nghĩ rằng bọn họ không nhịn được.” Lục Vân Khai nói.


Suy nghĩ một chút cũng phải, Tống Tân Đồng cảm giác mình hỏi vấn đề này có chút ngốc: “Hôm nay các thợ đá sư phó chúng ta làm việc, buổi tối có muốn làm chút đồ nhắm khao bọn họ một chút hay không?”
Lục Vân Khai cũng biết tầm quan trọng của đối nhân xử thế: “Có thể.”


Tống Tân Đồng gật đầu: “Vậy lại đi trấn trên mua một chút thịt cùng xương này nọ, cũng không biết hàng thịt trấn trên giờ này có còn mở không.”
Lục Vân Khai: “Không được liền đi huyện thành xem xem, qua lại chẳng qua một canh giờ.”


Đại Nha cùng ở phía sau vội nói: “Cô nương, nếu không ta vào núi xem một cái, có vận khí còn có thể bắt một con dê núi về, còn có thể tiết kiệm không ít bạc.”
Tống Tân Đồng nghe không khỏi buồn cười: “Có phải ngươi lại vào rừng đi săn hay không?”


Đại Nha xấu hổ le lưỡi: “Trong rừng đặc biệt nhiều thỏ rừng, nếu như bắt được toàn bộ đưa về trong thôn thì trong chuồng thỏ đặc biệt nhiều.”


“Cũng là có thể, nếu ngươi không chê phiền phức liền đi làm.” Tống Tân Đồng hiện tại thiếu thỏ nên nếu có thể thoáng cái bắt nhiều mấy trăm con, vậy thật tốt quá: “Nếu như quá ít thì khó mà làm được.”


“Vậy buổi chiều nô tỳ liền đi thử xem.” Đại Nha rất là hưng phấn, nếu không phải là lập tức vào trưa rồi, nàng đã muốn vào núi ngay bây giờ.
Trở lại Chu gia, Chu đại nương lập tức liền tiến lên đón, vẻ mặt lo lắng nhìn các nàng: “Sao ngươi về rồi, không có sao chứ?”


Tống Tân Đồng nói: “Không có chuyện gì.”


“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt, ta thấy rất là nhiều nha dịch qua đó, ta còn tưởng rằng…” Chu đại nương không rõ lắm bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng thấy bọn họ hoàn hảo không tổn hao gì về, đáy lòng cũng triệt để thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.”


Sở dĩ Chu đại nương lo lắng như vậy ngược lại cũng không phải thật vì cảm tình với Tống Tân Đồng bọn họ thật tốt, chỉ là vì đáy lòng Chu đại gia mấy năm nay áy náy, bà cũng là nhìn ở đáy mắt, mấy ngày nay Chu đại gia rõ ràng nhẹ nhàng rất nhiều nếu như lúc mấu chốt này lại náo xảy ra vấn đề gì, Chu đại gia sợ là càng áy náy.


Tống Tân Đồng cười cười, nói sang chuyện khác hỏi: “Chu nãi nãi, cơm đã xong chưa?”
“Làm rồi, làm rồi.” Chu đại nương vội nói: “Đều chưng cơm gạo.”
Dừng một chút bổ sung nói: “Ta thêm một quả bí đỏ nấu trong cơm, nếu không tất vả đều là cơm gạo cũng ăn không nổi.”


Làm thành cơm bí đỏ cũng được, chỉ cần không quá khó nhìn là được, Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ lại nói: “Đồ ăn này nọ nhưng đủ rồi? Nếu như không đủ nói với Đại Nha một tiếng, để cho nàng chạy đi trấn trên mua.”


“Đủ rồi đủ rồi, hôm qua ngươi mua một phiến thịt to qua đất, còn mới ăn hai ba cân đâu, đừng mua, đủ ăn được lâu.” Chu đại nương lau tay vào tạp dề: “Các ngươi ngồi nghỉ ngơi một chút, ta đi vào trong làm việc đi.”


Chờ Chu đại nương đi rồi, Tống Tân Đồng mới ngồi nghỉ ngơi một hơi, uống nước trong để nguội: “Chàng nói đến lúc đó bọn họ sẽ thành thật qua đó sao?”
Lục Vân Khai lại cho nàng thêm một chút trà: “Không đi cũng phải đi.”


“Ta vốn là không muốn làm quá đến như thế.” Tống Tân Đồng thở dài một hơi, “Lại nói tiếp, nếu quả thật đem chuyển mộ gia gia bọn họ đi, cũng là thanh tịnh.”


“Vì sao chứ, như vậy để cho bọn họ thời thời khắc khắc nhớ kỹ, để cho bọn họ chột dạ cả đời.” Lục Vân Khai không cho rằng những thứ người đó thực sự sẽ đi nhận sai, cho dù đi đáy lòng cũng là không cam lòng, nhưng nếu thật trừng trị ai đó thì liền đặt trước mắt cách ứng bọn họ cả đời: “Có muốn cho người ở trên bia viết rõ nguyên nhân cái chết gia gia không?”


Tống Tân Đồng sửng sốt, lập tức bật cười: “Chàng thật đúng là không muốn những kẻ này dễ chịu.”
“Có gì không thể?”


Thực sự là mang thù, Tống Tân Đồng cười cười, sau đó nói: “Ta chính là sợ sau khi chúng ta đi, những người này nếu muốn làm cái gì chúng ta cũng không ngăn được.”
Lục Vân Khai nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.


Tống Tân Đồng cũng không hỏi hắn, quay đầu nhìn về phía cặp song sinh đang ngồi xổm trên mặt đất chơi hăng say với Áp Đản Nhi, hai cậu cười hỉ hả, hiển nhiên sớm đã đem chuyện vừa xảy ra đều quên mất không còn một mảnh, quả nhiên tính tình trẻ con.


“Tân Đồng tỷ tỷ, ăn táo.” Tiểu Cúc bưng một chén lớn táo xanh vừa rửa sạch chạy ra: “Đều rửa sạch.”
Tống Tân Đồng nhận lấy táo xanh: “Cảm ơn Tiểu Cúc.”
Tiểu Cúc nhếch miệng cười, hai má lúm đồng tiền nhỏ đặc biệt dễ nhìn.


“Đây là hái ở đâu?” Tống Tân Đồng nhìn cây táo phía sau, trên cây sớm đã hết táo, cũng không biết bọn họ đi đâu hái về.
“Lúc vừa đi đốn củi hái.” Tiểu Cúc nói.


Thì ra là táo dại trong núi, thảo nào bề ngoài không dễ nhìn lắm, có chút ít, Tống Tân Đồng cắn một miếng, có hơi chua, nhưng còn có thể vào miệng, ăn hai miếng rồi không ăn nữa, toàn bộ đều để lại cho Tiểu Cúc các nàng làm đồ ăn vặt ăn.