Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 227

“Hẳn là không phải.” Quyên tẩu tử nghĩ nghĩ, “Trong nhà chúng ta không có ai từng sinh song thai.”
Này nhưng nói không tốt, Tống Tân Đồng nhìn chằm chằm bụng nàng ấy: “Tẩu tử có mời đại phu qua đây coi không?”


“Thân thể ta rất tốt, mời đại phu gì a?” Quyên tẩu tử nói: “Có thể ăn có thể uống, không mời đại phu, phí bạc.”
Tống Tân Đồng nghe nhíu nhíu mày: “Tẩu tử mỗi ngày ăn bao nhiêu?”


“Nãi nãi với nương các nàng đều không tiếc cho ta ăn, mỗi ngày thịt heo đều không ít.” Quyên tẩu tử ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi: “Mang thai đói bụng nhanh, một ngày ăn năm, sáu bữa đâu.”


“…” Tống Tân Đồng cảm thấy hẳn là nàng ấy ăn nhiều, tức thì không khỏi có chút lo lắng, nếu như đứa nhỏ quá lớn, thế nhưng không dễ sinh, hơn nữa đây là cổ đại lại không có bác sĩ khoa phụ sản, cũng không thể sinh mổ.


Tống Tân Đồng do dự một chút, lại sợ nói ra đáy lòng người ta mất hứng.
“Tân Đồng ngươi muốn nói gì cứ nói, tẩu tử ta nghe.” Quyên tẩu tử tính khí sang sảng lão luyện, tự giác không phải người tính khí nhỏ.


“Tẩu tử, ta nghe nương ta kể trước lúc sinh hai, ba tháng, tốt nhất là ăn ít một chút, đi lại nhiều một ít, chính là không được quá mập.” Tống Tân Đồng không nói gì xui xẻo như béo quá khó sinh, lựa lời nói.


“Phải không?” Quyên tẩu tử sờ sờ bụng: “Thế nhưng ta không nhịn không ăn được làm sao bây giờ?”
“Vậy mỗi bữa ăn ít một chút, ăn lửng dạ thôi? Lại đi nhiều một chút?” Tống Tân Đồng đề nghị: “Như vậy sau này sinh con cũng sẽ không quá đau.”


“Thực sự?” Quyên tẩu tử suy nghĩ một chút cũng phải: “Tháng năm lúc mấy tẩu tử Hà gia sinh sản, ta nghe động tĩnh lúc các nàng sinh con, có phải chính là quá mập hay không?”


Tống Tân Đồng lắc đầu: “Ta đây cũng không biết.” Sau khi Hà gia sinh con nàng còn chưa có đi qua đâu, chỉ là để Đại Nha đưa trứng gà qua đó, các nàng nói vì đứa nhỏ yếu, cũng sẽ không có làm tiệc đầy tháng, nói là chờ lúc trăm ngày, mấy đường huynh đệ sinh ra trước sau mấy ngày cùng nhau làm ban ngày.


“Sáng sớm hôm nay, ta liền nghe Phương tẩu tử phía dưới nói Diệp Quế Hoa hôm qua khó sinh, thiếu chút nữa mất nửa cái mạng.” Quyên tẩu tử thở dài một hơi: “Suy nghĩ một chút cũng dọa người, trời mưa to, Diệp Quế Hoa vậy mà đuổi theo đánh nhị nữ nhi bà ta, kết quả vấp ngã, thiếu chút nữa liền đi tong…”


“May mắn người không có việc gì, chỉ là cần điều dưỡng cho thật tốt.” Quyên tẩu tử dừng lại một chút: “Chỉ có điều ta nghe nói sau này hình như bà ta không thể sinh.”
Đều sinh nhiều con như vậy, còn sinh cái gì a? Cũng không phải heo mẹ, Tống Tân Đồng mấp máy miệng, lại hỏi: “Đứa bé kia đâu?”


“Hình như sinh một nam nài, nhưng trải qua trận lăn qua lăn lại như thế, cũng không biết đứa nhỏ có thể nuôi được hay không.” Quyên tẩu tử vừa dứt lời, Thu bà bà liền từ sân bên ngoài đi ra: “Ở chỗ này nói bậy bạ gì đó đấy, mau, đem rau đưa vào phòng đi.”


Quyên tẩu tử biến sắc, vội đứng dậy nhận lấy rổ rau xanh, gian nan cất bước đi vào phòng bếp.
Thu bà bà hí mắt nhìn bóng lưng Quyên tẩu tử, không vui mấp máy miệng, sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Tân Đồng: “Tân Đồng có việc tìm ta?”


Tống Tân Đồng cười cười gật đầu: “Thu bà bà, ta muốn mời người xem một cái ngày lành gần đây, chuyển phòng khai trương nuôi gà vịt.”


“Vừa lúc, ta ngày đó vừa vặn cùng mấy lão bà tử khác cùng nhau xem ngày gần đây, mười lăm tháng sáu này không tệ, khai trương, dọn nhà, khai hỏa đều được, vốn là muốn xem ngày cho cửa hàng Tạ thẩm các ngươi, nhưng các nàng không kịp đợi, liền chọn ngày trong tháng năm.” Thu bà bà nói: “Có điều ngày mai chính là mười lăm, các ngươi tới kịp sao? Nếu là không được ta lại xem mấy ngày sau một cái?”


Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, lồng gà cũng gần làm xong rồi, còn thiếu bày lên thôi: “Kịp, liền mười lăm, nuôi sớm một chút cũng có thể tiết kiệm được bạc sớm một chút.”


“Nói vậy cũng đúng, vậy ngươi nhưng đừng quên đốt vàng mã, lại mua vài dây pháo mà đốt, thông tri thần tài, thần núi bọn họ là các ngươi vào ở.” Thu bà bà nhắc nhở.


“Ngươi nói nhiều như vậy ta sợ quên mất, đến lúc đó Thu bà bà ngươi cũng đi cùng, gọi Tạ thẩm, Tạ thúc bọn họ cùng đi, đến lúc đó náo nhiệt một chút.” Tống Tân Đồng nói lại đem rổ đưa cho Thu bà tử: “Thu bà bà, đây là nương ta cho người, xem như tạ lễ người giúp ta xem ngày.”


“Không cần, không cần, ngươi lấy về đi.” Thu bà bà khước từ: “Sao có thể muốn đồ của ngươi a, ngươi mau lấy về đi, bà bà biết tâm ý của các ngươi.”


“Vậy đâu được a, bà bà ngươi thu đi, cũng không phải đồ quý trọng gì.” Tống Tân Đồng nói xong cũng đứng dậy, quay người liền muốn đi ra ngoài.


“Vậy Tân Đồng ngươi chờ một chút, hôm nay Nhị ca Cẩu Đản Nhi hắn vào núi tìm kiếm không ít nấm mới mẻ, ngươi lấy về ăn.” Thu bà bà nói rồi rất nhanh đi đến phòng bếp: “Bà bà lấy cho ngươi.”


Rất nhanh, Thu bà tử ôm một rổ nấm mới mẻ tràn đầy cả rổ đi ra: “Có hơi nặng, ngươi trên đường đi chậm một chút.”
Tống Tân Đồng cũng không cự tuyệt, nhận lấy rổ, bộ dáng ước chừng bốn, năm cân, tất cả đều rất mới mẻ đâu: “Này sao không biết xấu hổ đâu.”


“Có gì xấu hổ, nhà ngươi lại không có ai vào núi, muốn ăn cũng không có.” Thu bà bà cười híp mắt nhìn nàng: “Ngươi về nhà cẩn thận một chút.”


“Biết rồi Thu bà bà.” Tống Tân Đồng ôm nấm liền dọc theo đường cũ về nhà, cũng không đi Tống gia xem, hiện tại Đại Nha hơn nửa lại vào núi đi bắt thỏ, nàng vì sự nghiệp nuôi thỏ trong nhà mất không ít tâm tư.”


Tống Tân Đồng mới vừa đi tới bên dòng suối thì liền nghe được trong đầm nước bên cạnh có tiếng khóc ‘ô ô ô’ giống một cô nương đang khóc, ở đây cũng mỗi người tới, không phải là gặp phải kẻ xấu đi? Do dự hô về phía trong đầm nước: “Ai ở bên trong?”


“Nếu không ra ta liền gọi người a?” Tống Tân Đồng ẩn ẩn nghe thấy bên trong trừ tiếng khóc ra thì không có động tĩnh của người thứ hai, do dự một chút đi tới.


Mép đầm nước này bởi vì Tạ thẩm bọn họ thường xuyên qua đây đào chiết bên tai với mò cá cho nên bên này đã đi thành một con đường, Tống Tân Đồng rất nhẹ nhàng đi cạnh đầm nước, nhìn cạnh đó để một cái gùi, cạnh gùi còn có một tiểu cô nương gầy yếu ngồi đó.


Tống Tân Đồng nhìn kỹ một chút, phát hiện lại là nhị khuê nữ nhà Vạn lão tam- Vạn A Hương, lúc trước nàng ấy còn thường xuyên đưa nàng tôm đã rửa tốt, trước trước sau sau đưa hơn mười lần, đánh giá buôn bán lời chừng năm mươi văn.


Tống Tân Đồng còn nhớ lúc trước khi nàng ấy đưa tôm cho mình, trong mắt lộ ra một loại kiên nghị, không khϊế͙p͙ nhược giống tỷ tỷ và muội muội nàng vậy, trái lại rất cứng cỏi. Lúc đó còn cảm thấy kinh ngạc, cả nhà thế nào mà dưỡng ra cô nương khác biệt như vậy.
“Vì sao ngươi khóc a?”


Vạn A Hương cuống quít lau khô nước mắt, sau đó hai mắt sưng đỏ nhìn Tống Tân Đồng, nhỏ giọng nói: “Ta không bắt cá nhà ngươi.”
Tống Tân Đồng ngẩn người, lập tức cười: “Ta chưa nói cá chỗ này là của nhà ta.”


Vạn A Hương nhìn nhìn ruộng tôm cách đó không xa, “Ta cũng không có trộm tôm nhà ngươi.”
“Ta biết.” Tống Tân Đồng vừa nhìn hàng rào trúc cao hơn một thước ngăn bên kia không có bị động qua liền biết nàng ấy không có: “Vì sao ngươi trốn ở đây khóc.”


Vạn A Hương lắc lắc đầu, nước mắt lại chảy ra.
Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của nàng: “Ngươi bị đánh?”
Vạn A Hương giơ tay lên lau nước mắt, vẻ mặt đáng thương: “Ta có thể đi nhà các ngươi làm giúp hay không?”