Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 211

Ăn cơm tối xong, sắc trời mới dần tối, phía thôn lúc này mới dần dần có khói bếp, người về trễ chậm rãi đi về nhà.
Tống Tân Đồng ngồi trên băng đá ở cây hoa quế nhỏ trong viện, ôm Tiểu Bảo đã bắt đầu buồn ngủ: “Hai đứa buổi trưa không phải ngủ trưa sao? Sao lại mệt nhọc?”


Đại Bảo đang ở bên cạnh bắt đom đóm, nghe thấy tỷ hỏi thì liền dừng lại động tác trong tay: “Buổi chiều Cẩu Đản Nhi lại tới tìm bọn đệ đi cánh rừng chơi.”


“Thảo nào, trên người tất cả đều là mồ hôi, đợi lát nữa về nhà nhớ tắm.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Còn phải gội đầu, đừng để có rận.”
“Mới sẽ không có đâu, bọn đệ cũng không phải con gái.” Tiểu Bảo mơ mơ màng màng trả lời một câu.


“Ân, Tiểu Bảo chịu khó gội, gội sạch sẽ cũng sẽ không có, nhưng nếu như không gội sẽ có.” Tống Tân Đồng cúi đầu ngửi ngửi đầu Tiểu Bảo: “Uầy, thật là thối, toàn là mùi mồ hôi.”


“A?” Tiểu Bảo bị ghét bỏ cuối cùng lên tinh thần một chút, xoa xao đôi mắt nhập nhèm: “Đại Nha tỷ tỷ làm sao còn chưa tới đón chúng ta? Có phải nàng ăn cơm no liền không tới hay không? Nếu không tối nay để đệ với ca ca ở đây luôn, cùng ngủ với tỷ.”


“Tỷ phu mới sẽ không cần ngươi ngủ với tỷ đâu.” Đại Bảo hai tay ôm một con đom đóm đi tới: “Tỷ người xem, lập lòe lập lòe, đẹp.”


“Đẹp.” Tống Tân Đồng ừ một tiếng, nhìn đom đóm bay múa khắp núi đồi, thực sự là cực kỳ xinh đẹp, cũng là ở loại địa phương nông thôn này mới thấy được.
Còn có, mặt trăng sáng vằng vặc trên trời, đặc biệt tròn.


Chính là cái gọi trăng mười lăm mười sáu tròn, hôm nay là mười sáu tháng năm, đặc biệt tròn.
Còn có sao trên trời, lấp la lấp lánh, phi thường xinh đẹp.


Mỹ cảnh ngần này cũng chỉ có ở loại sinh thái thuần nguyên ở cổ đại mới có thể nhìn thấy, bầu trời hiện đại đầy sương mù che, nguồn sáng ô nhiễm quá lớn, buổi tối rất ít thời gian có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao như vậy, cũng chỉ có thể xuống nơi nông thôn mới có thể thấy.


“Tỷ, đã rất lấu rồi cũng không kể cho bọn đệ chuyện xưa về mỹ hầu vương rồi.” Đại Bảo ngồi qua một bên ghế đá, nhỏ giọng oán trách.
“Tỷ ở bên này, muốn kể cũng không kể được a.” Tống Tân Đồng mềm giọng nói.
Đại Bảo đương nhiên biết, cúi đầu tách ngón tay: “Ân.”


Tiểu Bảo giật thân thể, thanh ấm thấp như muỗi kêu: “Nếu như tỷ không xuất giá thì tốt rồi.”
“Tỷ xuất giá, còn có em bé.” Đại Bảo vươn tay chọc chọc mặt Tiểu Bảo: “Đệ đừng có ngủ trên chân tỷ, mau xuống.”
Tiểu Bảo không muốn xoay xoay mông: “Tỷ hư.”


“Ân? Tỷ hư?” Tống Tân Đồng nhéo nhéo hai má Tiểu Bảo: “Tỷ thực sự rất xấu?”
“Không xấu.” Tiểu Bảo muộn thanh hờn dỗi nói: “Tỷ phu hư, tỷ phu không cưới tỷ thì tốt rồi.”


“Ai nói?” Tống Tân Đồng lại bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mềm hồ hồ của Tiểu Bảo một chút: “Nếu như tỷ không gả cho tỷ phu các ngươi, vậy liền giống như tỷ tỷ của Vạn Bảo Bối mập mạp kia, bị đưa đi cho lão già làm tiểu thϊế͙p͙.”
“Cái gì là tiểu thϊế͙p͙?” Cặp song sinh hỏi.


“Tiểu thϊế͙p͙ chính là …” Tống Tân Đồng dừng một chút, nghĩ nghĩ nói: “Một đại lão gia ban đầu có thê tử, sau đó cảm thấy còn chưa đủ, lại tìm rất nhiều cô nương đẹp về nhà hầu hạ hắn, những người này chính là tiểu thϊế͙p͙.”


“Vậy làm tiểu thϊế͙p͙ có ăn ngon sao? Có người chiếu cố nàng sao?” Tiểu Bảo lại hỏi.
Tống Tân Đồng nói: “Phú hộ có tiền liền có người chiếu cố, nếu như là nhà người không có tiền, tiểu thϊế͙p͙ phải chiếu cố phu nhân.”
“Vậy gả cho người nhà có tiền làm tiểu thϊế͙p͙ tốt.” Tiểu Bảo nói.


Tống Tân Đồng cười cười, thật đúng là ngây thơ: “Đâu được vậy? Làm tiểu thϊế͙p͙ là không có tự do, không cho phép ra cửa, còn phải bị phu nhân trách mắng, muốn bán liền bán, hơn nữa nếu như lão gia không thích tiểu thϊế͙p͙ này, tiểu thϊế͙p͙ này cũng sẽ bị rất nhiều người bắt nạt, ngay cả cơm no cũng không có biện pháp.”


“A?” Mặt Tiểu Bảo 囧: “Vậy vẫn là bỏ đi, vẫn là tỷ phu tốt.”
Đại Bảo cũng gật đầu lia lịa, nghĩ nghĩ lại nghi hoặc hỏi: “Tỷ của tiểu mập mạp đáng thương như vậy, vì sao nhà bọn họ còn cao hứng như vậy?”


Tống Tân Đồng nói: “Đó là bởi vì nhà bọn họ không có bạc, bọn họ đem tỷ mình bán được một ít bạc, cho nên liền cao hứng.”
“Nha.” Cặp song sinh gật gật đầu: “Vậy sau này tỷ phu có thể tìm tiểu thϊế͙p͙ hay không?”


Tống Tân Đồng ngốc một chút, còn nói gì, cặp song sinh lại liền nói: “Tỷ phu nếu tìm tiểu thϊế͙p͙, chúng ta giúp tỷ đánh hắn, đệ nghe tiểu mập mạp nói, tỷ tỷ hắn sau này muốn đẩy phu nhân đi để làm phu nhân. Tỷ là phu nhân, không bị chen đi.”


Nghe xong, Tống Tân Đồng vui vẻ, nhéo nhéo mũi cặp song sinh: “Nhỏ như vậy suy nghĩ nhiều thế làm gì? Tỷ phu các đệ không phải là người như thế.”
“Sao không phải?” Cặp song sinh hỏi.


“Tỷ phu mấy đứa chắc chắn sẽ không.” Tống Tân Đồng đối với Lục Vân Khai vẫn có lòng tin: “Tỷ phu mấy đứa giữ mình trong sạch, sẽ không bị mỹ sắc mê hoặc.”


Dừng một chút, sau đó lại kéo cặp song sinh ân cần dạy bảo nói: “Sau này các đệ lớn lên, nhìn dễ nhìn, cũng có tiền đồ, khẳng định cũng có rất nhiều cô nương thích mấy đứa, nhưng hai đứa cũng không thể tùy tiện trêu chọc những cô nương kia, biết không?”


“Mấy đứa phải giữ mình trong sạch, nếu thật sự là đặc biệt thích cô nương nào đó, vậy sau này liền phải luôn đối tốt với nàng, không được chần chừ, cũng không cần hoa tâm.” Tống Tân Đồng đè giọng thấp một chút: “Nếu như sau này dám như vậy, tỷ nhưng phải cắt chân của mấy đứa.”


“A?” Cặp song sinh sợ đến sờ sờ chân, vội vã nói: “Không có thể hay không.”


Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Còn có a, sau này nếu các đệ thích người nào, nhất định phải nói với tỷ, cô nương phải phẩm tính tốt, lương thiện lại rộng lượng mới có thể lấy về nhà, nếu như cái khác không tốt, tỷ sẽ không đồng ý.”


Mặc dù nói này nọ gắn với thời điểm này còn sớm, nhưng loại giáo dục này phải theo đứa trẻ chộp tới, sau này bị làm sau lệch sẽ không dễ sửa đúng.
“Dạ, nghe tỷ.” Đại Bảo có chút xấu hổ che miệng cười cười.


Ai, trái lại nàng quên tiểu hài tử thời cổ trưởng thành sớm, bảy tám tuổi đã biết chuyện sau này phải thành thân sinh con, may mắn nàng nói trước thời gian, nếu không sau này liền không còn kịp rồi.
“Cô nương…” Đại Nha đi vào trong viện, kêu một tiếng:” Nô tỳ tới đón các thiếu gia về nhà.”


“Được.” Tống Tân Đồng đem cặp song sinh giao cho nàng: “Về nhà rồi để Vương thẩm tắm rửa gội đầu cho hai bọn hắn, nhất định phải lau khô tóc lại.”
“Dạ cô nương.” Đại Nha cõng cặp song sinh lên người một phen, dễ dàng đi ra ngoài.


“Trên đường cẩn thận một chút.” Tống Tân Đồng đưa mắt nhìn bóng lưng ba người rời đi, dặn dò mấy câu mới về trong phòng, vừa vào phòng liền nhìn thấy Lục Vân Khai bưng nước nóng đặt vào bên giường: “Ngồi ở đây.”


Tống Tân Đồng theo lời ngồi vào bên giường, chớp mắt một cái hai chân liền bị Lục Vân Khai bắt lấy cởi bỏ: “Ta rửa chân cho nàng.”
“Không cần, ta tự mình làm.” Tống Tân Đồng vội vàng nói.


“Ta nguyện mặc quần áo rửa tay rửa chân cho nàng.” Lục Vân Khai dừng một chút: “làm chè có chính là có chút hó ăn.”


Tống Tân Đồng sửng sốt, nhưng chớp mắt cái trái tim liền nhảy bang bang lên, thì ra hắn còn nhớ lời cặp song sinh nói lúc chạng vạng, lúc đó hắn không nói gì, nàng còn tưởng là hắn đã quên: “Chàng không cần như vậy, ta gả cho chàng, làm thê tử của chàng, làm cho chàng những việc này đều là nên.”


“Ân.” Lục Vân Khai rửa song tú khéo chân (?) này: “Ta muốn làm cho nàng, vì nàng là thê tử của ta.”
“Nhưng đâu có nam nhân làm mấy cái này cho thê tử?” Tống Tân Đồng sẵng giọng.


“Tại sao không có? Cha ta liền rửa cho nương ta.” Lục Vân Khai lau chân cho Tống Tân Đồng: “Cho nên nàng không cần xấu hổ.”
Thì ra cha chồng đã qua đời là tấm gương của hắn, thảo nào tốt như vậy, nàng thật là nhặt được bảo vật rồi: “Tướng công, chàng đối với ta thật tốt.”