Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 204

“…” Lời phía trước dễ nghe, một câu cuối cùng làm Tống Tân Đồng ngượng ngùng bĩu môi: “Được rồi, ta không có ghen, ta chỉ nghĩ hỏi một câu mà thôi.”


“Ta biết.” Lục Vân Khai cười cười, đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nương nói nữ tử trong lúc thai nghén thường hay thay đổi, bảo hắn phải rộng rãi thuận theo nàng, không nghĩ đến tới nhanh như vậy.
“Tướng công chàng thích nam hài hay nữ hài?” Tống Tân Đồng vừa đi vừa hỏi.


“Chỉ cần là nàng sinh cho ta, ta đều thích.” Lục Vân Khai lập tức trả lời.
Tống Tân Đồng hé miệng cười, đáp án này ta cho điểm tối đa!
Hai người nói nói cười cười đi vào núi rừng, trong núi rừng xanh che lấp mặt trời, thanh phong từ từ, vô cùng mát mẻ.


“Chỗ này là một cánh cửa, đến lúc đó tiện để xe ngựa vào.” Tống Tân Đồng chỉ vào một chỗ rộng chừng hai mét: “Hai bên tường vây xây đại khái cao chín xích, nếu như sau này độ cao không đủ, lại lấy gỗ tăng một ít, hoặc là đem nhổ bớt lông cánh gà.” 


Lục Vân Khai nhìn theo hai bên cổng kéo dài, các tường vây xây hai, ba trăm mét, dưới tường vây là dùng đá dựng thế, bên trên thì lại là gạch mộc được làm từ bùn, tiết kiệm lại tiện lợi: “Xây rất nhanh.”


“Mấy sư phó này rất ra sức, cũng không có lười biếng.” Tống Tân Đồng nhìn tường vây: “Chỉ có cánh rừng bên này cùng dưới con lạch là cần vây lại, dựa theo tốc độ này, dự đoán đầu tháng sáu là có thể hoàn công.”


“Dưới lạch cũng dùng đá vây lại?” Lục Vân Khai cũng không biết xây phòng này nọ thế nào, bởi vậy hiếu kỳ hỏi.


“Dùng gỗ là được, bên ngoài chặt không ít gỗ, trừ thi công nhà còn có thể còn lại không ít.” Tống Tân Đồng lôi kéo Lục Vân Khai, tới gần phía đất hoang bên kia: “Tướng công, ta đem nhà xây ở chính giữa, gộp cùng một chỗ, nhưng chuồng gà, chuồng vịt, chuồng thỏ hướng không cùng một chỗ, công nhân khi chăn nuôi liền ở tại phòng bên kia, ăn ở đều ở bên này.


“Có thể thối hay không?” Lục Vân Khai nhìn chỗ đã đào đất nền, hỏi.
“Đương nhiên phải quét sạch sẽ, hơn nữa còn phải vẩy vôi tiêu độc.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Phía bên đây lại dùng hàng rào gỗ ngăn một chút, để tránh thỏ chạy sang bên chỗ gà vịt.”


Lục Vân Khai gật đầu, “Nương tử nàng thật lợi hại.”
Tống Tân Đồng hé miệng cười, cố làm cái lễ tỏ ý được rồi: “Hì hì, đa tạ tướng công khen.”
Lục Vân Khai vội đỡ lấy thê tử náo đùa: “Đừng làm rộn, cẩn thận dưới chân.”


“Ta rất cẩn thận.” Tống Tân Đồng kéo tay Lục Vân Khai: “Tướng công chàng đi qua phía dưới con lạch đó chưa?”
Lục Vân Khai đã sớm quen với động tác dũng cảm như vậy của Tống Tân Đồng: “Không đi qua, thế nào?”


“Chỗ đó có một thác nước nhỏ, ta để Đại Nha cải tạo một chút, chúng ta đi xem.” Tống Tân Đồng kéo Lục Vân Khai liền đi hướng sang con lạch bên cạnh.
“Chàng xem.” Tống Tân Đồng chỉ vào thác nước lớn: “Thế nào?”


“Nước này…” Lục Vân Khai nhìn mấy thanh gỗ đặt ngang trên thác nước: “Đây là nàng cố ý làm?”


“Ân.” Tống Tân Đồng gật gật đầu, lúc trước thác nước cũng chỉ rộng một hai xích, sau khi nàng để Đại Nha cải tạo, thác nước liền biến thành rộng hơn một thước, lại bởi khoảng cách cao thêm chút, nước chiếu nghiêng xuống, có vẻ càng đồ sộ đại khí.


Lại vì lượng nước không tính lớn, chỉ có thể nhìn được một tầng màu trắng, sau khi rơi vào đầm nước, bọt nước càng lớn hơn một chút, đối với cái khác cũng không ảnh hưởng gì.
“Đẹp sao?” Tống Tân Đồng hỏi.