Xong bữa sáng, Tống Tân Đồng trở về Tống gia.
Ước chừng cuối thời thần, Giang Minh Chiêu liền không thể chờ được nữa đánh xe ngựa chạy đến Đào Hoa thôn, đầu tiên là đi Lục gia một chuyến, lại vội vã chạy đến Tống gia.
Giang Minh Chiêu uống trà thô, nhíu nhíu mày: “Trà chỗ đệ muội ngươi đây uống không ngon lắm, mấy ngày trước ta còn đưa một hộp trà xuân mới ra cho Vân Khai, sao không lấy đến uống.”
Tống Tân Đồng nhấp một ngụm trà khổ kiều, hương thơm nhàn nhạt, vô cùng tươi mát: “Giang công tử không uống qua loại trà này thì không thích quá cũng bình thường, loại trà này ở nông thôn chúng ta trái lại rất thông thường, giới liêm vật mỹ* (em bó tay rồi).”
“Ân? Vật mỹ thế nào?” Giang Minh Chiêu kiềm chế nôn nóng xuống đáy lòng, hỏi.
“Trong thư tịch y dược có ghi chép: “Khổ kiều mạch vị khổ, tính bình hàn, ích khí lực, tục tinh thần, chói tai mục, có tác dụng hàng khí khoan tràng, kích thích tiêu hóa (mình cũng bó tay không biết cái gì luôn, nhức não)”. Tống Tân Đồng dừng một chút, lại dùng bạch thoại nói: “Có các tác dụng thanh nóng hàng hỏa, tiêu thực, lạnh máu giảm sưng, mỹ dung dưỡng nhan, mềm hóa mạch máu, chống lão hóa.”
“Lại có nhiều công hiệu như vậy?” Giang Minh Chiêu kinh ngạc không ngớt, lại cầm chén trà lên uống một ngụm, sau khi vị đắng lúc vào miệng qua đi là hương mạch nhàn nhạt, hơi có chút ngọt, cũng không phải khó mà nuốt xuống như vậy: “Không nghĩ đến đệ muội có tài hoa như vậy, tại hạ bội phục.”
Tống Tân Đồng cười cười: “Uống loại trà này có hiệu quả dưỡng sinh vô cùng tốt, đã có thể trừ nóng hàng hỏa còn có mỹ dung giảm sưng, so với tìm đại phu bốc thuốc còn tốt hơn nhiều, là dược thì có ba phần độc, vẫn là uống trà mới khỏe mạnh.”
“Đệ muội nói rất có đạo lý.” Giang Minh Chiêu cười cười: “Không biết đệ muội ở đây có còn loại …”
“Trà khổ kiều.”
“Đúng, nhưng có còn trà khổ kiều không?” Giang Minh Chiêu hỏi.
Tống Tân Đồng quay đầu nhìn Đại Nha hầu hạ bên cạnh: “Trong nhà nhưng còn trà khổ kiều không?”
“Cô nương, không nhiều lắm, chỉ còn lại chừng có mấy lượng.” Đại Nha trả lời.
Tống Tân Đồng áy náy nói với Giang Minh Chiêu: “Nếu như Giang công tử muốn trà này, ta có thể cho Đại Nha đi trong thôn mua một ít.”
Giang Minh Chiêu ném một thỏi bạc mười lượng lên bàn: “Làm phiền đệ muội.”
Đại Nha cầm lấy bạc: “Cô nương, nô tỳ đi trong thôn.”
Giang Minh Chiêu đặt chén trà xuống: “Hôm qua đã thương lượng qua cùng đệ muội, chuyện ba gian cửa hàng này ta cũng đáp ứng, khế đất này?”
Tống Tân Đồng đem khế đất ra, giao cho Giang Minh Chiêu, đồng thời còn có một tờ văn thư, có chút khó khăn nói: “Đây là sáng nay tướng công viết xuống, tướng công nói Giang công tử tuy là người biết lễ thủ tín, nhưng những người còn lại không phải, cho nên…”
Giang Minh Chiêu liếc mắt nhìn nét chữ trên văn thư, đích thực là Lục Vân Khai, mặt mày co giật, không phải là năm kia bị nhị ca hắn hố gần trăm lượng lợi tức sao, sao lại nhớ lâu vậy đâu? (Pen: đương nhiên là nhớ rồi cha nội, tiền của người ta mà)
Bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Được, nếu là ta không thể thực hiện, đến lúc đó cầm đi Lĩnh Nam thành tìm ta là được.”
“Ta và tướng công tất nhiên là tin Giang công tử.” Tống Tân Đồng thu về văn tự đã ký tên, cười nói.
Giang Minh Chiêu nhìn động tác giấu văn thư của nàng, đây là vẫn tin tưởng hắn?
“Ta nghe nói đệ muội cùng Cát Tường tửu lâu đã từng làm sinh ý?” Hôm qua sau khi Tống Tân Đồng các nàng rời đi, Giang Minh Chiêu liền phái người đi tra xét, không nghĩ đến đệ muội này đầu óc làm buôn bán tốt như vậy, trong tửu lâu của Hứa gia xuất hiện các loại thức ăn mới mẻ như tôm đỏ nhưng đều là xuất từ trong tay vị đệ muội này.
Sản nghiệp chính của Giang gia tuy không phải tửu lầu, nhưng nhìn sinh ý Hứa gia hỏa bạo ngày kiếm ngàn vàng, đáy lòng cũng hâm mộ không ngớt, nếu là có thể đem mấy sinh ý này nắm trong tay thì tốt rồi, lúc trước bọn họ cũng cho người làm thử qua, nhưng làm ra tôm cùng ốc nước ngọt tổng cảm thấy không ngon, cũng không có làm ăn ngon như Cát Tường tửu lâu vậy.
Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Trước đây ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì đưa thức ăn cho tửu lầu.”
Giang Minh Chiêu giả vờ kinh ngạc nói: “Ta từng ở lầu ăn vài món thức ăn, đáng tiếc sau đó cũng không có, không biết hôm nay có thể ở chỗ đệ muội đây lại ăn một lần?”
Tống Tân Đồng hoài nghi liếc mắt nhìn Giang Minh Chiêu một cái, nàng cũng không tin một công tử thế gia như thế còn có thể không kịp ăn món nào, khéo léo từ chối nói: “Chỗ này của ta rất nhiều món cũng không có đâu.”
“Không sao cả, lúc ta tới trên đường nghe qua thôn dân nói vài mẫu ruộng tôm dưới kia đều là của nhà đệ muội, món khác không có không sao, có mấy con tôm này là được.” Giang Minh Chiêu tự quyết: “Từ sau lần ăn ở Cát Tường tửu lâu kia, ta liền say mê với món tôm này, chẳng qua kỹ thuật bóc vỏ tôm của ta không tốt, không biết chỗ đệ muội đây có thể có phương pháp tốt gì không.”
“Đã như thế, vậy ta cho người đi bắt tôm.”
“Tốt nhất còn có ốc nước ngọt kia nữa.” Giang Minh Chiêu nghĩ nghĩ cũng đứng dậy: “Ta đi cùng bọn hắn đi, xem bọn hắn bắt tôm làm tôm thế nào.”
Tống Tân Đồng mặt mày co giật, người này quanh co lòng vòng chính là muốn tìm hiểu phương pháp rửa tôm a, thật đúng là đủ có thể, Lục Vân Khai chàng kết giao loại bằng hữu gì vậy? Một chút cũng không thẳng thắn, không thể dùng tiền mua sao?
Nhưng nàng cũng không tiện nói lời này, dù sao người này và Lục Vân Khai vẫn là bằng hữu tương giao, hôm qua Lục Vân Khai còn nộp lên mấy ngàn lượng ngân phiếu cho nàng đâu: “Dương đại thúc, ngươi mang Giang công tử đi bắt mấy con tôm cùng ốc nước ngọt đến.”
Dương Thụ kính cẩn nói: “Cô nương, hôm qua các tiểu công tử muốn ăn tôm, đã mò chừng hai mươi cân để trong phòng bếp đâu, không cần đi ruộng tôm mò, hơn nữa đều đã xử lý qua, đợi lát nữa trực tiếp làm là được.”
Tống Tân Đồng không phúc hậu cười cười: “Nếu đã như vậy, Giang công tử không ngại ngồi ở đây một hồi, chờ tướng công nhà ta hạ học qua đây uống cùng ngươi hai chén?
Giang Minh Chiêu bất đắc dĩ gật đầu: “Đã như vậy, vậy phiền phức đệ muội.”
Canh giờ còn sớm, Giang Minh Chiêu cũng không ngồi yên, dẫn gã sai vặt đi sau núi, mỹ danh nói là đi săn.
Khoảng giờ ngọ canh ba, Lục Vân Khai dẫn cặp song sinh qua đây, nhìn nhìn vào trong sảnh, không nhìn thấy bóng dáng Giang Minh Chiêu: “Tân Đồng, người khác đâu?”
“Đến hậu sơn đi săn.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn ngoài phòng: “Nương không qua đây?”
“Nương nói không tới.”
Tống Tân Đồng ‘nha’ một tiếng, liền muốn đi ra ngoài.
Lục Vân Khai vội kéo người lại: “Tân Đồng, nàng đừng đi.”
“Trong bếp còn đang bận đâu.” Tống Tân Đồng đẩy tay Lục Vân Khai ra rồi liền muốn đi ra ngoài.
“Tân Đồng, hôm qua là ta sai, kỳ thực …” Lục Vân Khai đang muốn nói chuyện thì Giang Minh Chiêu liền dẫn người đi đến: “Ôi, thật không hảo trước đây a Lục đệ (Pen: đoạn nào mình ngu quá mình sẽ để convert luôn nha để tránh chuyển bậy), quấy rầy ngươi và đệ muội nói chuyện.”
Tống Tân Đồng thừa cơ thu tay về: “Tướng công, chàng cùng Giang công tử dùng cơm trước, ta liền đi ra ngoài trước.”
Nói xong đi ra phòng khách.
Giang Minh Chiêu ăn tôm cùng một ít rau mới mẻ: “Vân Khai ngươi vận khí thật là tốt, lại có thể lấy được người linh lung như đệ muội.”
Lục Vân Khai để đũa xuống, “Có gì thì nói.”
Nhưng Giang Minh Chiêu cười không nói.
Lục Vân Khai nhíu nhíu mày: “Khi nào ra hàng?”
“Đầu tháng tư.” Giang Minh Chiêu nói: “Ta xem chỗ đệ muội đây có chút trà khổ kiều các loại gì đo, trái lại có thể lấy mang bán ra, đến lúc đó lại thổi phồng một phen, chắn hẳn giá sẽ đội lên gấp mấy lần.”
Lục Vân Khai tất nhiên biết: “Ta sẽ chuẩn bị thỏa đáng, đa tạ.”
“Chúng ta còn khách khí như vậy làm cái gì.” Giang Minh Chiêu cười cười: “Nếu như đệ muội có thể mang bí phương làm tôm này cho ta thì tốt rồi, thế nhưng lúc ta thăm dò đã bị nàng vòng qua.”
“Nàng cùng Cát Tường tửu lâu có hợp tác, ngươi đừng nhúng tay.”
“Ta minh bạch, chính nghiệp Giang gia chúng ta cũng không phải là tửu lầu, cũng không đáng để cướp sinh ý với Hứa gia bọn họ.” Giang Minh Chiêu để đũa xuống, uống một ngụm canh: “Vài thứ mà ngươi muốn, ta thay ngươi tìm về rồi.”
Lục Vân Khai nghĩ nghĩ: “Có vật hiếm lạ đều thay ta tìm đến.”
“A, ngươi thật đúng là công phu sư tử ngoạm.”