Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 114

Cuối giờ thân, đã gần hoàng hôn.
Ánh chiều tà rơi trên mái ngói màu xanh của học đường, chiết xạ ra ánh sáng nhàn nhạt.


Trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, mỗi người đều đang thật nghiêm túc hoàn thành việc học luyện chữ mà trước khi Lục phu tử rời đi đã an bài, không có ai nói chuyện, đều đặc biệt lanh lợi biết điều.


Tống Tân Đồng đứng ngoài sân ban giáp nhìn nhìn, rất dàng nhìn thấy cặp song sinh ở hàng trước, hai cậu đều hết sức chăm chú chấp bút viết cái gì, thỉnh thoảng cắn môi vặn tay, sau đó cười giống nhau, gật gật đầu rồi sẽ tiếp tục viết.


“Tống cô nương.” Lục Vân Khai từ phía sau nhà vòng qua đây, đứng ở cửa viện nhìn nàng.
Tống Tân Đồng đang nhìn lén trong viện thoáng chốc hoàn hồn, xấu hổ cười cười với Lục Vân Khai, “Lục phu tử, thật khéo.”


“Không khéo.” Lục Vân Khai nhàn nhạt nói: “Tống cô nương thế nhưng đến đón đệ tan học? Còn phải nửa khắc nữa mới đến giờ dậu.”
Tống Tân Đồng lập tức giải thích: “Ta chỉ là tiện đường qua đây nhìn một cái.”
Lục Vân Khai gật gật đầu, cũng không biết có tin hay không.


Tống Tân Đồng chậm rãi đi tới cửa viện, “Đa tạ Lục phu tử lúc trước đã đưa chậu ớt kia.”
“Đó chính là ớt?” Lục Vân Khai kinh ngạc.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Không biết Lục phu tử tìm được thế nào?”


“Cơ duyên xảo hợp ở chỗ bằng hữu thấy, nghe thấy vị có chút cay cho nên mang về.” Lục Vân Khai nói: “Đã là ớt, vậy Tống cô nương có thể trồng?”


“Đã lấy một ít hạt giống nảy mầm, nếu có thể trưởng thành thì sang năm có thể có hạt giống trồng quy mô lớn.” Tống Tân Đồng muốn đuổi theo Lục Vân Khai hỏi Lục Vân Khai xem vị bằng hữu kia có còn hạt giống loại ớt này hay không, nhưng suy nghĩ lại một chút thì đưa cho mình một gốc cây đã gian nan như vậy, hơn nữa bọn họ chỉ là quan hệ thôn dân phổ thông, nàng không cách nào gò ép muốn nhiều hơn.


Lục Vân Khai nhìn thấy bộ dáng Tống Tân Đồng muốn nói lại thôi, tâm tư vừa chuyển, liền đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, “Một gốc ớt này là bằng hữu ta có được từ một thương nhân Tây Vực, nếu ngươi muốn hạt giống, ta có thể giúp ngươi đi đặt, nếu như gặp lại thương nhân Tây Vực lại đến có thể tìm giúp ngươi một chút.”


“Qúa phiền toái.” Tống Tân Đồng không nguyện ý phiền phức người khác, “Lĩnh Nam thành thường có người Tây Vực qua đây?”
“Ít.” Lục Vân Khai dừng một chút, “Dù sao khó lấy lộ dẫn.”
“Vậy chúng ta đi Lĩnh Nam  thành có cần lộ dẫn sao?” Tống Tân Đồng lại hỏi.


Lục Vân Khai giải thích: “Không cần, chẳng qua đây là nhằm vào thương nhân dân chúng nước phiên bang khác thôi, Đại Chu chúng ta yên bình yên ổn, có hộ tịch trong tay là được hành tẩu khắp nơi, nếu rơi mất ở bên ngoài thì chỉ cần đi nha môn khai văn thư chứng minh hồi hương.”


Xem ra chế độ Đại Chu còn rất rộng rãi, chờ sau này có thời gian có thể đi Lĩnh Nam thành một chuyến, Tống Tân Đồng thầm nghĩ, giây lát sau lại phục hồi tinh thần, “Lần này Lục phu tử giúp ta bận rộn, chỗ này của ta có một ít  trân khuẩn mới hái ở trên núi, có thể dùng để làm canh.”


“Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến…” Lời cự tuyệt Lục Vân Khai còn chưa nói hết thì trong tay đã bị Tống Tân Đồng nhét vào cái rổ, trên đầu ngón tay còn có độ ấm nhàn nhạt, “Ngươi…”


“Hiện tại đã vào thu, nấm mới mẻ đoán chừng rất khó tìm, lần này ăn xong rất có thể liền không có nữa.” Tống Tân Đồng không cho hắn cự tuyệt, “Ngươi giúp ta bận rộn, ta thực sự không biết báo đáp đáp sao, cũng chỉ có thể đưa nhiều thức ăn tới lấy lòng ngươi.”


“Không cần lấy lòng ta.” Lục Vân Khai nhàn nhạt nói, “Ngươi cầm đi bán lấy tiền đi.”
“Mấy loại nấm này ăn vào tốt cho thân thể, bán cho người rất không có tính toán a.” Tống Tân Đồng như bằng hữu nói: “Lục phu tử ngươi liền nhận lấy đi.”


Lục Vân Khai nói: “Ngươi mua ruộng nuôi tôm vốn đầu nhập lớn, vẫn là cầm đi bán đổi chút tiền mới tốt.”


“Không cần.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn bốn phía một cái, xác nhận không có người mới nói: “Ta đem phương pháp nuôi tôm kia bán cho lão bản tửu lầu rồi, buôn bán lời rất nhiều bạc, cho nên tôm trong ruộng tùy tiện quản là được, đến lúc đó lưu lại cho mình ăn, Lục phu tử ngươi nếu muốn ăn tôm hùm thì liền đến chỗ ta bắt.”


Tống Tân Đồng nói xong lại cười rộ lên, “Ai, để một phu tử như ngươi đến ruộng bắt tôm cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy? Đến lúc đó ngươi nói cùng Đại Bảo bọn họ một tiếng, ta liền bắt qua đây cho ngươi.”


Lục Vân Khai nhìn nụ cười trên mặt Tống Tân Đồng, mắt cong vui đùa tựa trăng non, bên trong lộ ra ánh sáng, không hiểu sao cảm thấy nhìn rất đẹp.


“Liền định như vậy đi.” Tống Tân Đồng tự quyết nói xong, vuốt vuốt sợi tóc rơi bên thùy tai, sau đó nhìn về hướng phòng học trong viện, thấy bên trong đã có người đi ra, cao hứng nói: “Tới giờ dậu rồi, tan học phải không?”


Lục Vân Khai thoáng chốc lấy lại tinh thần, mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, “Tan học, ta đi vào trước.”
“Lục phu tử đi thong thả.” Tống Tân Đồng phất phất tay với Lục Vân Khai, sau đó phất phất tay về phía cặp song sinh, “Đại Bảo, ở đây.”


“Tỷ, sao người lại tới đây?” Tiểu Bảo vọt ra, nhào tới chỗ Tống Tân Đồng.
“Cẩn thận một chút.” Tống Tân Đồng bắt lấy Tiểu Bảo, đề phòng cậu ngã sấp xuống, “Không phải tỷ nói xế chiều tới đón các đệ về nhà sao?”
“Tỷ thật tốt.” Tiểu Bảo non nớt đáp.


“Chú lùn nhỏ, lớn như vậy còn để tỷ tỷ tới đón, còn chưa cai sữa sao?” Vạn Bảo Bối nhà Vạn lão tam lúc đi qua một bên hướng về cặp song sinh làm mặt quỷ, “Chưa dứt sữa, chưa dứt sữa!”


Tiểu Bảo bị trêu tức đến mặt trướng lên đỏ bừng, hai tay nắm chặt, hung ác nói: “Ngươi mới chưa dứt sữa, ngươi mới chưa dứt sữa!”


“Được rồi, đừng phản ứng hắn.” Tống Tân Đồng kéo hai cậu đi về phía trước, “Là hắn đố kỵ hai đứa được tỷ đón về nhà đấy, nương hắn hiện tại chỉ đau đệ đệ, nơi nào sẽ đau hắn a.”


“Thực sự a? Thật đáng thương.” Đại Bảo đồng tình liếc mắt nhìn Vạn Bảo Bối, sau đó quay người rời đi.
Dọc đường, Tiểu Bảo đều líu ríu nói không ngừng, “Tỷ, tỷ, bọn đệ là người nhỏ nhất ban giáp.”
“Tỷ, tiểu mập mạp hắn còn đang ở ban ất đâu, hôm nay hắn còn khóc.”


Tống Tân Đồng nhíu mày, “Rất nhiều người khóc?”
“Ân, ban ất rất nhiều người đều khóc, ban giáp chúng ta không có ai khóc.” Tiểu Bảo đem chuyện buổi trưa đã nói một lần lại đặc biệt tự hào nói thêm lần nữa.


Tống Tân Đồng tự bổ não cảnh tượng một đám trẻ năm sáu tuổi trong phòng học khóc la không ngừng, kêu cha gọi mẹ, có phải Lục Vân Khai thanh phong tế nguyệt cầm đường tô cho mỗi đứa dỗ dành hay không nhỉ?
“Bọn họ khóc, phu tử các ngươi làm sao đây?”


“Khóc thì không ngừng lấy thước đánh.” Tiểu Bảo nói, “Nghe nói bị đánh rất đau.”
Tống Tân Đồng không tự chủ sờ sờ lòng bàn tay, hồi bé lúc nàng đi học bướng bỉnh, cũng bị bà ngoại lấy thước đánh tay qua áo lót.
“Tỷ, tỷ đoán hôm chúng ta học cái gì?”


“Học cái gì?”
“Phu tử để chúng ta học Tam tự kinh, còn nói cho bọn đệ biết nó có nghĩa là gì.”
“Vậy nghe hiểu không?”
“Đã hiểu, chính là cái ý tứ kia.”
“Là cái ý gì?”


“Chính là, chính là… Ôi, ca ca ngươi nói đi.” Tiểu Bảo nhất thời có chút nói không rõ được, liền đem việc phổ cập cho tỷ tỷ giao cho Đại Bảo.


Đại Bảo nghĩ nghĩ nói: “Chính là người mới sinh ra đều tốt, thế nhưng chậm rãi lớn lên, sau đó học cái gì cùng địa phương không giống nhau, tính tình liền trở nên tốt hơn hoặc là xấu đi.”
“Ân.” Tống Tân Đồng gật gật đầu, ý trên mặt chữ hiểu được rất tốt.


“Còn có, còn có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo ham biểu hiện, bổ sung: “Giáo dục tốt, mới sẽ không trở nên hư hỏng.”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Ân, hai người các đệ nói không sai, Lục phu tử nói đúng, sau này phải học theo Lục phu tử nhiều, biết không?”


“Biết.” Đại Bảo lập tức nói: “Tỷ dạy chúng đệ rất tốt, sẽ giống mấy người xấu ấy, cha mẹ, ca ca tỷ tỷ đem bọn họ dạy hư.”


Còn biết suy một ra ba? Tống Tân Đồng vui mừng gật gật đầu, “Tỷ dạy các đệ, đáy lòng các đệ cũng biết cái gì tốt cái gì xấu, nếu như không hiểu liền theo phu tử học nhiều hơn, chờ sau này lớn hơn một chút thì mới có thể phân được cái gì đúng, cái gì sai, cái gì thiện, cái gì ác.”