Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 106

Tống Tân Đồng vừa nghe thì vội vàng chạy ra cửa lớn.
Chờ sau khi thấy rõ người tới thì hơi nhấp môi, sau đó mỉm cười đi lên phía trước, “Hứa công tử, Tống chưởng quỹ các ngươi sao lại tới?”


Hứa Minh An từ trên ngựa xuống, sau đó đem dây cương ném cho Chu Tam Nhi, “Tống cô nương làm việc hỉ sự thăng quan, làm đối tác ta sao có thể không đến đâu?”


Hợp tác? Nàng và Cát Tường tửu lâu hợp tác đã kết thúc, đâu có còn hợp tác cái gì? Tống Tân Đồng hơi nhíu mày, không đem lời của hắn để trong lòng, nói với Tạ Nghĩa, “Làm phiền Đại Nghĩa ca mang Chu tiểu ca đến chỗ đất trống bên cạnh buộc ngựa.”


Nói xong lại xấu hổ cười cười với Hứa Minh An, “Thật xấu hổ, tạm thời không có mấy chỗ cho ngựa  buộc lại, cho nên ủy khuất vật cưỡi của Hứa công tử rồi.”
Hứa Minh An không sao cả khoát tay áo.


Tống chưởng quỹ tiến lên một bước đưa một tráp gỗ hoa lê cho Tống Tân Đồng, “Đây là quà mừng đông gia cố ý chuẩn bị vì Tống cô nương thăng quan, thỉnh Tống cô nương vui lòng nhận cho.”


“Đa tạ.” Tống Tân Đồng nhận lấy, quy củ làm ra tư thế mời: “Hứa công tử, Tống chưởng quỹ mời vào trong.”
Mới vừa đi không được hai bước, phía sau lại truyền tới tiếng vó ngựa.


Tống Tân Đồng hoài nghi nhìn về hướng đó, phát hiện lại là trương quản sự cùng gã sai vặt của khâm sai đại nhân, hôm qua nàng đã nói cùng mấy vị này để họ qua đây dùng bữa trưa, không nghĩ tới đúng là tới thật?


Sau khi kinh ngạc thì áy náy nói với Hứa Minh An: “Hứa công tử, ta để đệ đệ ta đưa các ngươi vào được không?”
Hứa Minh An liếc mắt nhìn người tới, biết là phải chiêu đã khách, cũng không để ý, sau đó nhìn hai tiểu tử giống nhau như đúc, “Đi thôi, tiểu tử.”


Đại Bảo có chút mất hứng, nhưng lại nhớ hôm nay người tới là khách, cung kính nói: “Hứa công tử, Tống gia gia, mời đi theo ta.”
Chờ Hứa Minh An đi rồi, ngựa của Trương quản sự bọn họ cũng dừng ngoài cửa lớn Tống gia.
“Chúc mừng a, Tống tiểu lão bản.” Trương quản sự xuống ngựa sau đó liền nói thẳng.


Gã sai vặt Tĩnh Nhiên cũng đưa quà mừng tới, “Đại nhân nhà ta sớm có công vụ*, cho nên liền phái tiểu nhân qua đây, còn thỉnh Tống tiểu lão bản đừng để ý.”


[*: ‘dậy sớm đầu phong phạm vào’ là cái gì mình bó tay không biết nên chuyển sát nghĩa là gì nên dựa vào ngữ cảnh cho ra câu này, mọi người thông cảm nhé]


Nàng chú ỹ cái gì a? Gã sai vặt của khâm sai đại nhân có thể tới đã là vinh hạnh của Tống gia nàng rồi, trên mặt mũi đều có hết, vội vàng khom người dẫn hai người vào, “Cửa nhỏ nhà nhỏ, bên trong có nhiều người chen chúc một chút, còn thỉnh hai vị bỏ qua cho.”


“Tống tiểu lão bản nói đâu được, có thể có may mắn qua đây ăn bữa tiệc mừng thăng quan này, là vinh hạnh của chúng ta a.” Trương quản sự là một người thích ăn ngon, “Mấy ngày nay không có ăn được thức ăn tiểu lão bản làm, rất thèm ăn cho nên cố ý tới cửa.”


“Trương quản sự yên tâm, trưa hôm nay chắc chắn cho người ăn tốt nhất.” Tống Tân Đồng dẫn hai người tiến vào phòng khách coi như yên tĩnh cùng Hứa Minh An chờ người cùng nhau ngồi xuống, “Các ngươi ngồi đây một hồi, rất nhanh thức ăn liền lên.”


Tống Tân Đồng gấp gáp đi vào phòng bếp, Tạ thẩm các nàng đã làm tốt nhiều nồi lớn thức ăn, thấy nàng tiến vào thì hỏi: “Sao vào đây, sao không ở phía trước chào hỏi khách khứa?”


Tống Tân Đồng cầm lấy tạp dề, “Đông gia Cát Tường tửu lâu, còn có Trương quản sự chỗ công trường cùng với người sai vặt của khâm sai đại nhân cũng tới ta phải làm riêng cho bọn hắn một bàn.”
“Nga nga nga, vậy ta lập tức lấy nồi không ra cho ngươi.” Tạ thẩm lập tức nói.


“Không cần, ta dùng nồi nhỏ này là được.” Tống Tân Đồng đi tới một góc, đem chút củi đang cháy trong lò qua, nhét vào trong lò bên này.
“Tân Đồng ngươi tính làm cái gì? Ta thái rau cho ngươi.” Hà nhị thẩm vội vã chạy tới.


Tống Tân Đồng xem xét mấy loại đồ ăn còn chưa vào nồi, có nội tạng, thịt mỡ, còn có tôm cùng ốc nước ngọt, còn có một chút thức ăn chay.
Không có bao nhiêu thời gian, Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, “Thẩm giúp ta chuẩn bị nhiều gia vị chút là được, ta liền đơn giản làm vài món ăn.”


Rất nhanh, ruột già xào lắn, gan lợn chua cay, thịt nấu miếng, cọng hoa tỏi non xào thịt, tôm hùm cùng ốc nước ngọt xào cay, cá nướng đặc chếm nấm kê tung xào thịt, chiết bên tai xào thịt, hôi bào xào, rau huyết bì xào.
Tất cả đều là thức ăn gia đình, cũng chỉ có thể làm mấy món ăn gia đình này.


Tống Tân Đồng bưng một phần cá nấu cải chua cuối cùng lên bàn, “Đã đủ món.”
Hứa Minh An là một kẻ tham ăn, vẫn ăn không ngừng nghỉ, hiện tại nhìn thấy cá nướng hương thơm xông vào mũi mắt lại càng sáng ngời, “Tống cô nương, cá này còn có thể làm như vậy?”


“Sao lại không thể, ta chỉ là đem phương pháp làm cá nướng mọi người đều biết thay đổi mà thôi.” Tống Tân Đồng cười nói, “Mọi người từ từ ăn.”


Nói xong liếc mắt nhìn Lục Vân Khai đang yên lặng ăn cơm bên người một cái, thấy hắn không có uống rượu thì liền thuận tay rót cho hắn chén trà, “Có chút món hơi nhiều dầu mỡ, uống trà này có thể giải ngấy.”
Lục Vân Khai nhìn nước trà, hơi gật đầu.


Động tác qua lại nhỏ của hai người không có người chú ý, bởi vì những người còn lại đều đang ăn không ngừng nghỉ.


Tống Tân Đồng ra phòng khách, đi tới chính sảnh, ở đây bày hai ba bàn, Vạn thôn trưởng dẫn mấy lão nhân trưởng bối trong thôn ngồi, mà bên trong sảnh nhỏ đang ngồi là mấy người Hồng sư phó, nhìn màn thầu hoa màu trên bàn sau đó nói: “Cơm cũng đã làm xong, chờ chút nữa bưng qua đây cho các sư phó, ta đem mấy màn thầu này dọn xuống.”


“Không cần, không cần.” Hồng sư phó nói: “Ăn không hết, quá nhiều cơm.”
“Đúng rồi, Hồng sư phó, Tống chưởng quỹ ngồi trong phòng khách bên kia, mới rồi ta quên mời ngài qua bên kia ngồi.” Tống Tân Đồng có chút hối hận áy náy nói.


Hồng sư phó nói, “Đã sớm thấy lão Tống rồi đông gia bọn họ, còn có quản sự công trường đều ở đây ta đi qua cũng không thích hợp, ta an vị ở đây hợp hơn.”
“Vậy ta lại thêm hai món cho các sư phó qua đây, các ngươi chờ a.” Tống Tân Đồng nói xong lại muốn đi.


Thanh sam lão nhân ăn tôm hùm, “Vẫn là Tân Đồng tốt, cho chúng ta thêm món.”
Tống Tân Đồng có chút xấu hổ cười: “Vừa mới làm cho những quản sự đó, lại lại làm riêng cho các sư phó một chút, các sư phó xin chờ một chút a.”


Nói xong đi vào bếp, đem mấy con cá đã nướng tốt cùng thịt nấu miếng toàn bộ bưng tới.
“Cái này quá thơm, ăn một lần cũng biết là tay nghề của Tân Đồng.” Hồng sư phó nói.


Tống Tân Đồng cười nói, “Thực sự là xấu hổ a, thực sự quá bận, cũng chỉ có thể làm mấy món này, chờ ngày mai ta làm nhiều món chút cho các sư phó ăn.”


“Được a, tay nghề thẩm ngươi cũng không tốt như ngươi, hai ngày nay không ăn được miệng thật thấy thèm.” Hồng sư phó bắt đầu vui đùa, “Ngày mai cũng phải có món cá này.”
“Thành.”
Ra khỏi phòng, đi đến gian ngoài đại viện.


Đột nhiên bị một tiểu mập mạp ngăn cản, “Ta muốn ăn cá, ăn cái loại cá đó!”


Tống Tân Đồng cúi đầy liếc mắt nhìn tiểu mập mạp một cái, phát hiện là Vạn Bảo Bối nhà Vạn lão tam, hơi nhíu nhíu mày, sau đó nhìn món cá nấu cải chua không còn dư lại chút gì, “Trên bàn không phải có cá sao? Còn có tôm hùm đâu, mau ăn, ngươi xem nương ngươi đều sắp ăn xong rồi.”


Vạn Bảo Bối nhìn về phía Diệp Quế Hoa, sau đó chạy tới đánh một cái vào đùi Diệp Quế Hoa, “Ta muốn ăn, ngươi không thể ăn!”
Diệp Quế Hoa vội dỗ Vạn Bảo Bối, “Nhi tử, ngươi không phải là không ăn sao? Đến đến đến, nương cho ngươi bát.”