Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 101

Vằn thắn còn chưa ăn xong, trong vùng trời thị trấn liền dấy lên khói lửa.
Đèn đuốc rực rỡ, sáng lạn cực điểm.
Tống Tân Đồng thu lại tầm mắt, “Bây giờ là giờ tuất?”
“Sợ là cuối giờ tuất.” Lục Vân Khai nói.


“Đã trễ thế này rồi?” Tống Tân Đồng cả kinh, “Nguy rồi, Bạch Vân các nàng còn đang chờ ta ở cửa thành.”


“Không vội, pháo hoa này ít nhất còn có thể phóng gần nửa canh giờ, các nàng đánh giá còn có thể trễ chút nữa mới trở lại.” Lục Vân Khai khuyên nhủ, “Ăn no lại đi cũng không muộn.”


Tống Tân Đồng nghe hắn nói như vậy thì cũng không luống cuống nữa, ngược lại vui đùa cùng Lục Vân Khai: “Lục phu tử thường xuyên đến hội đèn lồng?”
Lục Vân Khai ngẩn ra, lập tức cười khẽ lắc đầu: “Trước đây lúc đọc sách sở thư viện, đồng môn nói rất nhiều nên  liền nghe một ít.”


Tống Tân Đồng ‘nha’ một tiếng, “Ta còn tưởng rằng là Lục phu tử thường xuyên dạo hội đèn lồng đâu, thì ra là ta nghĩ lầm.”
“Hội đèn lồng quá xô đẩy.” Lục Vân Khai nhàn nhạt nói, còn hơi có chút ghét bỏ.


Tống Tân Đồng ăn ăn cười rộ lên, “Đích thực là quá xô đẩy, cảm giác ngũ tạng đều không phải của mình.”
“Cũng không phải sao.” Lục Vân Khai ngẩng đầu liếc mắt nhìn pháo hoa nở rộ ở bên trên, ánh mắt ảm đạm.


Tống Tân Đồng đang bưng bát uống súp xương đặc, không có nhìn thấy tối tăm nơi đáy mắt Lục Vân Khai, buông bát đũa lau miệng xong, lúc này mới hỏi: “Lục phu tử, tối nay ngươi phải về trong thôn đi? Nếu muốn trở lại, có thể đi nhờ xe lừa cùng chúng ta.”


Nghe nàng nhắc tới xe lừa, phút chốc Lục Vân Khai nghĩ đến hình ảnh ngày ấy lúc trên đường về thôn thấy nàng phân cao thấp cùng con lừa, khóe miệng không khỏi ngoắc ngoắc.
Tống Tân Đồng thấy một nét cười nhạt này của Lục Vân Khai, hỏi: “Lục phu tử cười cái gì?”


Lục Vân Khai thu lại tươi cười, dư quang rơi vào vị trí không xa phía sau Tống Tân Đồng, nhìn thấy hai người đi qua phía bên này, ánh mắt tối đi, đặt hai mươi văn tiền trên bàn liền đi về phía ngõ nhỏ bên kia.


Tống Tân Đồng sửng sốt, chợt đứng dậy đi theo thẳng đến khi ra khỏi ngõ nhỏ mới hỏi: “Lục phu tử có phải ta nói sai ở đâu không a?”


Bước chân Lục Vân Khai dừng một chút, quay đầu nhìn nàng cùng liếc mắt phía sau ngõ nhỏ một cái, “Không phải, chỉ là thấy thời gian quá muộn, Tống cô nương nên rời thành đi.”


Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút thấy cũng phải, cho nên không có truy vấn nữa, chỉ là hỏi: “Lục phu tử có muốn cùng ta trở lại không?”
Lục Vân Khai lắc đầu, “Còn có chút chuyện, ngày mai lại trở lại.”
Tống Tân Đồng có chút thất vọng, “Vậy ta rời thành trước.”


“Tống cô nương trên đường cẩn thận.”
“Lục phu tử, tạm biệt.” Tống Tân Đồng phất phất tay với hắn, sau đó nhanh chóng đi về phía dòng người.


Chờ bóng lưng Tống Tân Đồng biến mất rồi, Lục Vân Khai quay người đi vào trong một gian viện khác trên đường, gõ cổng mấy tiếng, bên trong liền có người đến mở cửa, “Lục công tử đã về.”
“Công tử nhà ta đang chờ công tử đâu.”
**


Tống Tân Đồng theo phương hướng rời khỏi thành đi ước chừng một khắc đồng hồ mới thuận lợi ra khỏi thành, tìm tìm xung quanh, đều không tìm được mấy người Hà Bạch Vân và Tạ Đại Nghĩa, chỉ có thể ngồi trên đài đá dưới đại thụ chờ.


Bên cạnh ngồi không ít người, có người nói đến chuyện gặp phải ăn mày bắt cóc tối nay.
“May mắn phát hiện sớm, ngăn lại tên ăn mày kia, nếu không mấy nữ hài tử kia đều bị mang đi.”
“Ta nghe nói có mấy cô nương đẹp cũng bị bắt, may mắn không có việc gì.”


“Cũng không là, tối nay người huyện nha còn rất lợi hại, không có để cho người xấu chạy mất.”
“May mắn phát hiện kịp lúc, bắt được cái tên ăn mày bắt cóc kia mới có thể tìm được người khác, những người này vận khí thật là tốt, cũng không có chuyện gì.”


“Cũng không phải, cái cô nương xinh đẹp kia còn ở sát vách thôn chúng ta đâu, xung quanh thôn đều biết nàng, thật nhiều hậu sinh coi được đều thích nàng.”
“Tuổi còn trẻ cứ trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, sợ là không phải người tốt.”


“Cũng không phải, bước đi nhưng nhăn nhó, còn tưởng là tiểu thư đại gia đâu, ăn mặc lại đẹp, những tên ăn mày ấy không chộp nàng thì chộp ai a.”


Tống Tân Đồng nhe đối thoại của hai cô nương trẻ tuổi bên cạnh, đôi mi thanh tú vi ninh, sau đó nhìn hai mắt hai người này, bộ dạng bình thường, đố kỵ vụn vặt.
Chẳng qua nàng cũng không tốt nói cái gì, dù sao cũng không có quan hệ cùng nàng.


“Tân Đồng, ngươi ở đây a, ta còn tưởng rằng ngươi còn đang ở trong thị trấn đâu.” Hà Bạch Vân vẻ mặt đỏ ửng chạy chậm qua đây, phía sau còn theo nhị biều ca của nàng.
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn hai người một cái, “Các ngươi chơi thế nào?”


“Chơi rất vui.” Hà Bạch Vân ngượng ngùng cười cười, sau đó kép cổ tay áo Tống Tân Đồng, nói: “Vừa rồi chúng ta trở lại nghe thấy thị trấn có ăn mày bắt cóc, dọa hỏng ta, may mắn ngươi không có chuyện gì.”
Tống Tân Đồng cười cười, “Ta nhìn đen như vậy, ăn mày đều đi vòng qua ta.”


Hà Bạch Vân nghe nói xong ‘ha ha ha ha’ cười rộ lên, “Tân Đồng, ngươi đừng nói vậy chứ, ngươi nếu mùa đông khôi phục trắng nõn lại liền dễ nhìn.”


“Hi vọng vậy đi.” Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói, dư quang rơi vào tóc mai có thêm một cái châu tram của Hà Bạch Vân, giây lát dời tầm mắt, “Không biết Tạ Đại Nghĩa ca bọn họ lúc nào trở về.”


“Đoán chừng là còn đang xem pháo hoa đi.” Hà Bạch Vân ngồi xuống sát Tống Tân Đồng, “Tân Đồng, ngươi đoán mới rồi ta thấy ai?”
Tống Tân Đồng: “Ai?” Chẳng lẽ là Lục Vân Khai?


“Là Tống Thanh Tú và Vạn Xuân Nguyệt, còn có ca ca các nàng còn có mấy thư sinh.” Hà Bạch Vân nhỏ giọng nói: “Ngươi là không thấy cái bộ dáng kia của Tống Thanh Tú, đều hận không thể quấn lên cái thư sinh tuấn tú nhất kia, một chút cũng không biết xấu hổ.”


Tống Tân Đồng giật giật môi, một mực nghĩ muốn với cành cao, cũng không nghĩ lại bản thân mình là cái dạng gì.


“Thực sự là đáng ghét chết được, một bộ dáng cao cao tại thường, cái lỗ mũi hếch ngang, nàng không biết lỗ mũi mình lớn như vậy sao?” Hà Bạch Vân bĩu bĩu môi, “Ngươi là không thấy cái bộ dạng kia của nàng, tưởng là đại gia tiểu thư không bằng, còn coi thường chúng ta.”


Tống Tân Đồng không để ý vỗ vỗ vai Hà Bạch Vân, “Mặc kệ nàng, nàng thích diễn là đại tiểu thư, thích diễn người quái dị, đều không có quan hệ cùng chúng ta.”


Hà Bạch Vân ‘phì’ một tiếng cười nói: “Nàng cũng không muốn làm người quái dị, còn đang chọn son phấn cùng phối sức đâu, có điều Tống Trường Viễn không mua cho nàng, nàng sẽ tức giận ở đó đấy, vẫn là cái công tử đẹp đẽ kia không nhìn được, dùng tiền mua cho nàng.”


Tống Tân Đồng ngoắc ngoắc môi, nhẹ ‘thích’ một tiếng, Trương Thúy Hoa là dạy khuê nữ thế nào vậy?
“Tân Đồng, ngươi nhìn xem có phải Đại Nghĩa ca không vậy?” Hà Bạch Vân đụng Tống Tân Đồng một chút.


Tống Tân Đồng vôi nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên nhìn thấy Tạ Đại Nghĩa đang ân cần cùng một cô nương nhìn rất anh khí nói chuyện, không biết nói cái gì, trên mặt hai người đều đồng loạt lộ ra ý cười.
“Đúng là.” Tống Tân Đồng cười nói.


Tạ Đại Nghĩa đang cùng vị hôn thê nói chuyện nhận thấy được tầm mắt hai người Tống Tân Đồng, nhìn về phía hai người bên này, trông thấy nụ cười trên mặt hai người, trên mặt thoáng chốc đỏ bừng một mảnh.


Nhìn cô nương anh khí cũng có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn mấy người Tống Tân Đồng một cái, sau đó xấu hổ đi về hướng khác, đi hai bước sau lại quay đầu nói với Tạ Đại Nghĩa hao câu, lúc này mới chạy chậm đi ra.


Tạ Đại Nghĩa có chút xấu hổ đi về, “Để hai vị muội muội đợi lâu.”
“Không có gì, thời gian còn sớm, Đại Nghĩa ca còn có thể cùng vị cô nương nói nhiều thêm mấy lời.” Tống Tân Đồng không chút che lấp nói.


Vốn đã khôi phục lại bình thường, mặt lại đỏ lên, nói lắp bắp: “Ta… không……không đi.”