CHƯƠNG 5
«Nếu thấy lạnh, tối ngủ luôn ở đây đi.»
.
Thưở bé Dung Lạc rất háu ăn lại nghịch ngợm, một hôm cậu trông thấy trong hậu viện nhà Mộ Phù Sanh có một cây táo chín, thế là cậu len lén trèo lên.
Chỉ có điều, táo còn chưa hái được đã bị Mộ lão gia cầm kéo ra tỉa cây phát hiện ra.
Biết được nguyên cớ vì sao, chẳng những Mộ lão gia không trách mắng mà còn cồng Dung Lạc lên vai mình, vừa giơ vạt áo cho cậu đựng táo, vừa cười dặn dò phải cẩn thận.
Kết quả là khi cha mẹ Dung Lạc hay tin chạy lại ngăn cản thì cả cây táo trong sân Mộ gia đã trụi lủi quả.
Lúc đó Mộ lão gia còn đang bế Dung Lạc đầy mồm táo, cười ha hả với cha mẹ cậu: “Kỳ thực táo trên cây đã sớm chín, ta thấy chúng nó vừa hồng vừa to liền nghĩ muốn nếm thử, chỉ có điều tuổi lớn không hái được, còn đang lo tìm người vặt hộ đấy.”
Nhớ lại chuyện cũ, trên mặt Dung Lạc lại lộ vẻ hổ thẹn: “Thưở nhỏ không hiểu chuyện, nhắc lại cũng thật xấu hổ, nếu trước kia Dung Lạc có làm gì lỗ mãng, mong ngài nói với bá phụ bá mẫu một tiếng, mong hai người đừng để tâm.”
“Sao có thể chứ.” – Vương thúc lắc đầu, cười nói: “Mới lâu không gặp, Dung thiếu gia đã hiểu chuyện hữu lễ rất nhiều.”
Dung Lạc cười.
Vương thúc quan sát vẻ mặt của y vài lần, do dự nhiều bận, cuối cùng cũng kìm lòng chẳng được gặng nói: “Về chuyện của Dung phu nhân, kỳ thực cũng không phải lỗi của thiếu gia. Nhưng mấy năm qua thiếu gia vẫn luôn tự trách bản thân, lúc nào cũng thấy mình làm không đủ… gần đây thiếu gia cũng luôn ép bản thân bận rộn, chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Lão nô thấy mà cũng đau lòng, mong rằng Dung thiếu gia có thể khuyên can thiếu gia…”
Dung Lạc xua tay cười nói: “Vương thúc nói gì vậy, chuyện thiếu gia của các ngươi, một người ngoài như ta sao có thể khuyên cho được.”
Ánh mắt Vương thúc chớp động, muốn nói thì Dung Lạc lại chuyển hướng câu chuyện: “Vương thúc, ta phải ra ngoài mua một số thứ, A Thải bảo ta tới chỗ ngài lấy danh sách mua sắm.”
**
Khi Dung Lạc mua xong đồ trở về, thấy Mộ Phù Sanh đang ngồi bên bàn trong tiền sảnh bắt mạch cho bệnh nhân.
Thấy ánh mắt Dung Lạc, Mộ Phù Sanh ngẩng đầu nhìn y: “Đã mua hết về rồi à?”
Dung Lạc gật đầu: “Không sai biệt lắm, đều mua về rồi đây.”
Vừa nói vừa gắng ôm đồn cho trọn mấy thứ trong lòng.
Vì vết thương trên vai còn chưa khỏi hẳn, cánh tay trái của Dung Lạc không thể dùng lực, mà đồ mua lại nhiều nên y phải đan tay ôm tất cả, nom có chút chật vật.
Mộ Phù Sanh đứng dậy đi lại: “Ta cầm giúp ngươi.” – nói rồi vươn tay ra.
Dung Lạc vội vàng từ chối: “Không cần, ta tự làm được, mấy thứ này ta còn cầm được…”
Không đợi y nói hết câu, Mộ Phù Sanh đã nhấc hết lên, quay đầu gọi: “A Thải.”
“Đây ạ!” – A Thải chạy ra từ phòng trong.
Mộ Phù Sanh đẩy hết đồ sang tay nó: “Giao cho Vương thúc.”
A Thải gật đầu cầm đi.
Dung Lạc không vui lắc lắc tay.
Mộ Phù Sanh quay đầu hỏi y: “Lạnh không?”
Dung Lạc lắc đầu: “Không.”
Cả ngày chạy đông chạy tây bên ngoài, mặt y đã lạnh đến hồng phây, hai tay hai chân cũng không còn tri giác, nói xong lại không chịu được rùng mình một cái.
Kỳ thực, lúc này y chỉ thầm nghĩ mau mau về phòng ngâm tay trong nước nóng.
Mộ Phù Sanh lẳng lặng nhìn y một lúc lâu, đột nhiên lôi hai bàn tay giấu tịt trong tay áo của y ra.
“Ngươi muốn làm gì?” – Dung Lạc trợn tròn hai mắt.
Mộ Phù Sanh không nói lời nào, nhìn tay y, ấn đường từ từ nhíu lại.
Vào mùa đông, hai tay Dung Lạc sẽ sưng cước, mu bàn tay phủ một mảng hồng tím, mỗi khi đông đến lại ngứa ngáy khó chịu.
Không như tay Mộ Phù Sanh, không chỉ ấm áp mềm mại, ngón tay thon dài, khớp tay rõ ràng, móng tay tròn mượt mà, màu sắc hồng nhạt trông tinh tế vô cùng.
Hai đôi bàn tay đứng cạnh nhau, Dung Lạc thấy đôi tay này quả nhiên xấu xí vô cùng, vì vậy y dùng sức muốn rút tay về, ngoài miệng nói: “Đừng nhìn nữa, có gì đẹp đâu.”
Mộ Phù Sanh cũng không thả ra, chăm chú nhìn đôi tay y: “Trước kia cho ngươi ngâm nước vỏ quýt mỗi ngày, ngươi có nghe theo không?”
Mặt Dung Lạc thoáng đỏ lên, ấp úng: “Tất nhiên có thử qua, nhưng vô dụng.”
Mộ Phù Sanh lại hỏi y: “Kiên trì được bao lâu?”
Dung Lạc không trả lời, chống chế: “Sao mà nhanh khỏi được, sang năm sau lạnh lại bị thôi, qua mùa đông sẽ khỏi, dù sao ta cũng quen rồi.”
Mộ Phù Sanh kiên trì hỏi y: “Rốt cuộc là kiên trì bao lâu?”
Cuối cùng Dung Lạc cũng vặn vẹo nói: “Bảy ngày.”
Mộ Phù Sanh không nói gì, xoay người lấy một chiếc hộp từ ngăn tủ bên cạnh, đi tới bên bàn rồi mới quay lại nói với y: “Lại đây.”
Dung Lạc ngoan ngoãn đi theo.
Mộ Phù Sanh mở nắp hộp.
Dung Lạc nhìn thoáng vào bên trong hộp, phát hiện bên trong có mấy cây ngân châm nhỏ dài.
Y lập tức kinh ngạc: “Ngươi muốn làm gì?”
Mộ Phù Sanh cầm tay y, kéo y ngồi lên chiếc ghế bên cạnh: “Ta châm cứu cho ngươi, chỉ cần cách ngày châm một lần sẽ nhanh khỏi.”
Mông bị ép ngồi lên ghế, Dung Lạc lại lập tức bật dậy: “Không, không cần, ta không cần.”
Mộ Phù Sanh chăm chú nhìn y, nghiêm túc nói: “So với các cách khác thì hữu hiệu hơn nhiều, ta cam đoan sẽ nhẹ tay, một chút cũng không đau.” – đôi mắt u tĩnh thâm thúy kia khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Dung Lạc hoảng hốt vội vàng nhìn hướng khác.
Ngữ khí của Mộ Phù Sanh lại nhu hòa: “Chỉ cần một nén nhang, sẽ nhanh ổn thôi.”
Rốt cuộc Dung Lạc cũng thỏa hiệp.
Vì thế hai người lại ngồi lại bên bàn.
Quả nhiên Mộ Phù Sanh không lừa y.
Chiếc ngân châm trong hộp được hắn cầm trong tay, đảo trước ánh nến mấy lượt, sau đó khéo léo chuẩn xác rơi xuống huyệt đạo trên tay Dung Lạc, tốc độ rất nhanh lại không có một tia đau đớn.
Dung Lạc có chút bất ngờ, nhịn không được ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Lúc này Mộ Phù Sanh đang chuyên tâm cúi đầu thi châm cho y, hàng mi dài khẽ phủ che giấu đi đôi mắt thâm trầm.
Hôm nay hắn mặc một kiện trường bào sắc nguyệt, mái tóc dài được một cây trâm ngọc giản đơn vấn lên, lộ ra khuôn mặt phân minh và chiếc cằm thon gọn, trông đặc biệt ôn nhuận.
Chẳng hiểu sao, bỗng nhiên Dung Lạc lại có chút chờ mong thời gian châm cứu có thể dài ra thêm chút nữa.
Một nén nhang thấm thoát trôi qua, Mộ Phù Sanh thu lại từng cây châm trên tay Dung Lạc: “Xong rồi.”
Dung Lạc vặn vặn cổ tay, chỉ thấy những đốt tay vốn sưng phồng giờ đã linh hoạt hơn, mà cảm giác ngứa ngáy cũng tiêu biến.
Y ngạc nhiên nói: “Thần kỳ quá.”
Mộ Phù Sanh mỉm cười: “Ngồi đây lạnh, ngươi mau về phòng đi, đừng để cảm lạnh.”
Dung Lạc gật đầu, xoay người muốn đi, lại nhớ ra điều gì đó mà dừng lại, quay đầu nói: “Nghe Vương thúc nói, những thứ ta mua về kia đều là yêu cầu của ngươi?”
Mộ Phù Sanh đang cúi đầu thu dọn đồ, nghe vậy cũng tùy ý “ừ” một tiếng.
Dung Lạc dừng một chút, lại hỏi: “Nhưng ta thấy mấy thứ đó không giống như vật dụng ngươi cần, cũng không phải đồ cho y quán, chẳng lẽ là chuẩn bị mang về cho Mộ bá phụ với Mộ bá mẫu ư?”
“Ừ.” – Mộ Phù Sanh vừa đáp vừa cất chiếc hộp ngân chân vào ngăn tủ.
Dung Lạc đứng im đằng đó, trầm mặc một lúc, lại mở lời: “Mộ bá phụ với Mộ bá mẫu vẫn khỏe chứ?”
Mộ Phù Sanh ngẩng đầu nhìn y, chẳng hiểu sao đáy mắt lại cất chứa vài phần tiếu ý: “Cả hai đều khỏe.”
Dung Lạc gật đầu.
Mộ Phù Sanh khẽ nhếch khóe miệng: “Chờ qua Đông chí này, xử lý xong một số việc, ta liền chuẩn bị tạm đóng cửa y quán về nhà mừng năm mới.”
Dung Lạc nghe vậy khẽ run lên, đôi mắt trở nên ảm đạm: “Nga.”
Y lại nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình.
Tuy rằng Dung phu nhân mất sớm, nhưng mấy năm qua ở Nam Nhạc còn có phụ thân cùng bên y đón mừng năm mới.
Tuy ít người nhưng vẫn ấm áp.
Năm nay phụ thân không còn, ngay cả nhà cũng chẳng có.
Một tân niên quạnh quẽ như thế, y phải trải qua thế nào đây?
Suy nghĩ lại khiến tâm trạng buồn sầu, Dung Lạc không nói thêm gì nữa, xoay người về phòng.
**
Ban đêm.
Dung Lạc theo lệ rửa mặt xúc miệng xong trong phòng củi đi ra.
Bưng theo một chiếc bồn gỗ chuẩn bị về phòng, bỗng nhiên Dung Lạc dừng bước, xoay người qua hướng khác.
Qua một hành lang dài, khi y còn chưa nhận ra thì người đã tới trước cánh cửa phòng quen thuộc.
Đã sắp nửa đêm, phòng Mộ Phù Sanh vẫn bập bùng ánh nến.
Dung Lạc không dám gõ cửa, chỉ rón rén đi qua, khẽ mở cánh cửa sổ ngoài hành lang, ngó vào trong dò xét.
Kết quả là phát hiện ra ánh nến còn sáng, mà Mộ Phù Sanh đã ghé vào bàn ngủ gật.
Tay hắn vẫn đặt trên một cuốn sách dày, y còn thấy trên trang sách phủ kín các loại chứng bệnh được miêu tả kỹ càng, còn có cả những lời chú giải của Mộ Phù Sanh.
Dung Lạc đứng ngoài cửa sổ nhìn một hồi lâu, thấy thật vô nghĩa, y cẩn thận lui sang một bên, nhẹ nhàng khép song cửa sổ lại, xoay người lén lút rời đi.
Nào ngờ mới chưa đi được mấy bước, cánh cửa sổ phía sau mới được đóng lại đột nhiên “ba” một tiếng mở ra từ bên trong.
Dung Lạc hoảng hốt, khựng lại quay đầu.
Thấy Mộ Phù Sanh đang đứng bên cửa sổ nghi hoặc nhìn ra ngoài, một đôi mắt mang màu đen sâu nguyên bản giờ lại ánh nên những tia tím nhạt trong bóng đêm.
Dung Lạc xấu hổ cười trừ, ngượng ngùng nói với hắn: “Đã quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, thật xin lỗi.”
Mộ Phù Sanh nhướn mày: “Sao vậy, lại không tìm ra đường?”
Hắn vừa hỏi, Dung Lạc đã rùng mình chột dạ: “Không có, không có, không có đâu.”
“Thế làm sao?”
Dung Lạc bị hắn truy hỏi mà nghẹn lời.
Kỳ thực, chính y còn chẳng biết sao mình lại chạy đến đây nữa…
Nghĩ tới nghĩ lui, Dung Lạc buộc lòng tùy tiện viện một cái cớ: “Trong phòng có chút lạnh, muốn tìm ngươi mượn một chậu than.”
Mộ Phù Sanh nghe vậy thì khẽ ngẩn người: “Chẳng phải bên ngươi có một cái rồi sao.”
“Ừ,” – suýt nữa thì Dung Lạc muốn cắn lưỡi vì câu nói dối vừa rồi, “Còn chút lạnh, chắc là do than chưa cháy già…”
Bỗng chốc Mộ Phù Sanh im lặng: “Chỗ ta không có chậu than, nhưng sau cơm tối đã bảo A Thải đốt bếp, có lẽ ấm hơn phòng ngươi một chút, hơn nữa đệm cũng mới được phơi nắng trưa nay.”
“Hửm?” – nhất thời Dung Lạc không hiểu ý của hắn.
“Nếu ngươi thấy lạnh… không bằng tối nay ngủ chỗ ta đi.”
“Không, không cần, phiền phức cho ngươi lắm,” – Dung Lạc vội vàng xua tay, lắp ba lắp bắp: “Ta… ta… ta về đây.”
Vừa nói chuyện Mộ Phù Sanh vừa xoay người mở cửa cho y, đứng bên huyền quan nhìn y: “Vào đi.”
Dung Lạc đứng đực đó không dám làm gì.
Mộ Phù Sanh nhìn ra y đang suy nghĩ điều gì, lại nói: “Mai có một người mắc bệnh nặng muốn ta tới khám tại gia, ta phải thức trắng đêm tìm tư liệu, ngươi không phải sợ chật.”
Đã nói đến nước này, Dung Lạc cũng không có lý do thoái thác cho được, chỉ đành cắm đầu im lặng bưng chiếc bồn gỗ trên tay bước vào.
Mộ Phù Sanh thấy y đi lại cũng nghiêng người cho y vào phòng, xoay người đóng cửa.
Dung Lạc đứng giữa căn phòng, liếc Mộ Phù Sanh một cái, lòng lại hối hận vô kể, rồi lại chẳng biết làm sao.
Đặt đồ sang một bên, Dung Lạc đi thẳng tới đầu giường, quay lại nói với Mộ Phù Sanh: “Ta ngủ ở đây, ngươi cứ bận việc của ngươi đi.”
Dứt lời, y bò lên giường.
Mộ Phù Sanh lại đưa tay kéo y lại: “Từ từ đã,” – nói đoạn nghiêng người vào trong giường, xanh chiếc chăn được gấp gọn gàng phủ chỉnh tề lên giường cho y, lại dùng tay vuốt lên đến khi thẳng mới đứng dậy: “Được rồi, ngươi ngủ đi.”
Dung Lạc cởi giày lần nữa bò lên trên, đang muốn chui vào ổ chăn lại thấy Mộ Phù Sanh vẫn đứng đó chưa đi, y có phần xấu hổ nói với hắn: “Ngươi mau mau đi làm việc của ngươi đi.”
“Nếu thấy chói mắt thì nói với ta một tiếng.”
“Không sao, ta có thể ngủ được.”
Mộ Phù Sanh gật đầu, xoay ngươi trở về bên bàn, lấy chiếc trâm gài tóc điều chỉnh ngọn đèn tối đi một chút, rồi vén vạt áo ngồi xuống.
Dung Lạc hít sâu một hơi, trở người nằm nghiêng, lấy một cánh tay gối dưới đầu, thấy bên kia Mộ Phù Sanh lại cúi đầu đọc sách.
Hắn đọc vô cùng chăm chú, khi thì lật trang so sánh, khi thì đề bút ghi chú.
Dung Lạc phát hiện ra y chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ.
Trước kia chỉ biết Mộ Phù Sanh rất giỏi, lại có bản lĩnh nhìn qua một lần là nhớ, thường ngày chỉ thấy hắn nhìn qua một lượt là nhớ rất kỹ, thậm chí có thể thuộc làu làu không sót một chữ.
Khi ấy Dung Lạc còn cho rằng hắn có trí nhớ bất phàm, giờ đây mới phát hiện ra hắn cũng không lợi hại như trong tưởng tượng.
Chỉ là mỗi khi đọc sách, hắn đều hết sức chuyên chú không màng đến những chuyện khác.
Dung Lạc chăm chăm nhìn Mộ Phù Sanh, ánh nến hiu hắt trước bàn nhuốm lên gương mặt ôn nhuận của hắn, trộn lẫn cả vẻ mặt chăm chú suy tư mà cứng nhắc kia, tự dưng lại khiến y thấy an tâm lạ.
Chỉ một lát sau, cơn buồn ngủ từ từ cuộn trào, Dung Lạc lại trở mình, kéo chăn lên qua đầu.
Chóp mũi lây phây hương nắng vào đông, còn có cả hương thảo dược đặc biệt trên người Mộ Phù Sanh.
Nương theo mùi hương thân thuộc, bất tri bất giác Dung Lạc đã say giấc nồng.