95.
Hứa Tri Hiểu ngây dại.
Cậu vô ý thức nhếch miệng, ngây ngốc nhìn Vương Khiên, biểu tình trên mặt vô cùng quái lạ, có khiếp sợ, mà càng nhiều hơn chính là nghi ngờ.
Qua đến nửa ngày, cậu rốt cục mới yếu đuối mà thốt ra một câu, “Đàn anh, em vừa nãy, hình như nghe nhầm rồi…”
Vương Khiên kỳ thực ít nhiều gì cũng có chút căng thẳng, đột nhiên nghe thấy câu này, liền không cố giữ được nữa, trực tiếp cười tại chỗ.
Hắn cười, Hứa Tri Hiểu càng thêm luống cuống, can đảm thật vất vả phồng lên lúc nãy chẳng biết khi nào tất cả đều tan thành mây khói, mặt liền đỏ lên vô thức.
Cậu nhìn chòng chọc Vương Khiên, cố gắng khống chế bản thân không cần phải sợ, cố không dời tầm mắt, sau đó nuốt cuống họng, rốt cục vẫn giãy giụa nói lời trong lòng ra, “Đàn anh, kỳ thực em, em muốn nói cho anh biết là, em… em vẫn luôn thích anh.”
Mấy chữ cuối cùng, âm thanh nhỏ đến gần như nghe không rõ.
Mà cũng chỉ là gần như.
Vương Khiên nghe rõ, sau đó trong nháy mắt vô cùng nhẹ lòng.
Hứa Tri Hiểu vừa nói ra câu nói kia, đầu gối đều mềm nhũn, căn bản không dám ngẩng đầu, chỉ dám nhìn chăm chú vào cái thảm trên mặt đất.
… Cuối cùng cũng coi như là nói ra.
Bí mật nhịn bốn năm, trong nháy mắt từ trong thân thể trút ra, cậu cảm thấy không phải là giải thoát, cũng không phải là thoải mái, mà là trống rỗng và sợ hãi mơ hồ.
Thật giống như trong thân thể mất đi một phần rất quan trọng, một mảng trống rỗng, không biết còn có thể tìm lại hay không.
Nếu như không thể thì sao?
Cậu sợ phải suy nghĩ đáp án của vấn đề này.
Liền khi cậu suy nghĩ lung tung, một bàn tay lớn mang theo độ ấm quen thuộc rơi xuống trên đỉnh đầu, thân thiết xoa xoa.
Đón lấy, vang lên bên tai là âm thanh mang theo nụ cười, “Quỷ nhát gan, ngẩng đầu.”
Hứa Tri Hiểu cứng ngắc ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt ôn nhu.
Vương Khiên nhìn vẻ mặt của cậu liền biết cậu đang ngẩn ngơ, lúc này cư nhiên cũng có thể ngẩn người?
Hắn nhịn cười, hỏi: “Anh vừa nãy nói, em có nghe hay không?”
Hứa Tri Hiểu phản ứng một chút, sau đó có chút nghi ngờ nói: “Em ngẩng đầu a…”
“…”
Vương Khiên dở khóc dở cười, giơ tay gõ nhẹ trán cậu một cái, “Câu trước kìa!”
Hứa Tri Hiểu mờ mịt không rõ.
Không trách cậu, cậu thật sự cho rằng là mình nghe lầm, cho nên căn bản không coi là thật.
Vương Khiên vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lặp lại một lần nữa, “Anh nói, anh thích em đã lâu rồi. Nghe rõ chưa?”
Hứa Tri Hiểu nghe thấy, nhưng cậu nghe không hiểu.
Vương Khiên nói, thích cậu đã lâu rồi.
Vương Khiên nói thích cậu.
Vương Khiên thích cậu.
Vương Khiên, thích, cậu —— chia ba từ này ra, cậu có thể hiểu được.
Nhưng đặt chung lại với nhau, cậu liền mờ mịt.
Có ý gì?
Hứa Tri Hiểu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, sau đó cẩn thận hỏi: “Đàn anh, anh… anh thích em?”
Vương Khiên đã hoàn toàn hết cách, “Ừ, anh thích em.”
“Ừm… Thích trong tình yêu?”
“Ừ.”
Hứa Tri Hiểu còn chưa tin, cả lông mày cũng không khỏi nhăn lại, thậm chí còn cố giải thích rõ với hắn, “Cái em nói là loại giống như con trai với con gái, biết hẹn hò, biết hôn môi, nói không chắc còn có thể kết hôn, đàn anh anh hiểu không?”
Đàn anh vẫn luôn nghe không hiểu ý của cậu, cậu cũng rất gấp a, lỡ như nghĩ lầm thì sao bây giờ!
Vương Khiên bị tức đến nở nụ cười, bóp lấy sau gáy cậu, không nói hai lời, cúi đầu liền hôn lên.
Hứa Tri Hiểu đột nhiên trợn mắt lên, toàn thân đều hóa đá.
Một hồi lâu sau, Vương Khiên buông cậu ra, chậm rãi cười nói: “Anh nói là loại yêu thích nào, lần này em rõ rồi chứ.”
Hứa Tri Hiểu đã sợ đến choáng váng, ngơ ngác qua một hồi lâu mới phản ứng được.
Sau đó từ từ, mắt của cậu từng chút từng chút đỏ lên, con ngươi bịt kín một tầng hơi nước thật mỏng.
Cậu nhìn về phía Vương Khiên, trong đôi mắt mang theo bất lực cùng hoang mang mà cả bản thân cũng không phát hiện.
Mở miệng, trong thanh âm liền mang theo tiếng run đáng thương, “… Đàn anh, em có phải là đang nằm mơ hay không?”
Vương Khiên cực kỳ đau lòng, muốn thay cậu lau nước mắt, rồi lại không thấy cậu khóc thật, không thể làm gì khác hơn là dùng sức nắm chặt bờ vai cậu, tăng âm thanh cao lên nói rằng: “Em không nằm mơ, anh thật sự thích em, là thật.”
Nói xong, hắn ôm người vào lòng.
Hứa Tri Hiểu hồi lâu không lên tiếng.
Nhưng vai áo Vương Khiên dần dần ướt.
Thân thể Hứa Tri Hiểu ở trong lồng ngực của hắn liên tục run rẩy.
Vương Khiên chưa từng có cảm giác này qua.
Hắn dường như đang ôm lấy một con vật nhỏ bị thương, lông mềm, nho nhỏ, mềm mại như vậy, đáng thương như vậy, liền đáng yêu đến thế.
Cậu khóc, hắn cái gì cũng không biết, chỉ muốn đưa hết tất cả những gì tốt đẹp cho cậu, tất cả những gì quý giá đều cho cậu, chỉ cần cậu vui vẻ, cho dù là hái sao hái trăng, hắn cũng tuyệt không hai lời.
Cậu ở trong lồng ngực của hắn, thật giống như làm hắn ngay trong khoảnh khắc ấy biến thành người mạnh mẽ nhất trên thế giới này, cái gì cũng có thể làm được vì cậu.
Nhưng hắn rõ ràng lại biến thành người yếu ớt nhất trên thế giới, vì nước mắt của cậu mà đau lòng không dứt, khó chịu không biết thế nào cho phải.