84.
Tháng chín, giải thi đấu gây dựng sự nghiệp toàn quốc thanh thế thật lớn rốt cục cũng chân chính đến.
Cuộc thi quy định người dự thi phải là sinh viên trong trường, bởi vậy trong đoàn đội chỉ có mấy đàn anh còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh mới có tư cách tổ đội tham gia.
Hứa Tri Hiểu không có phần tham dự, cũng không tốn quá nhiều lòng dạ đi quan tâm tin tức liên quan.
Ngược lại có Vương Khiên ở đây, căn bản không có gì phải lo lắng.
Mà toàn bộ quá trình thuận lợi vẫn ngoài suy đoán của cậu.
Trong cảm nhận của cậu, hình như vào một buổi xế chiều nào đó, Vương Khiên đột nhiên hỏi cậu lấy một phần báo cáo tài chính của công ty từ trước đến nay, sau đó dẫn mấy đàn anh đồ Tây giày da đi ra cửa, không khác gì khi đi gặp khách hàng, thậm chí còn thoải mái hơn.
Sau đó buổi tối hôm đó, họ cầm một quyển giấy chứng nhận da đỏ trở về, người người đều rất bình tĩnh, cứ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhưng Hứa Tri Hiểu tiện tay mở ra quyển giấy chứng nhận kia, rõ ràng nhìn thấy bên trong viết hai chữ lớn —— Quán quân.
“…”
Được rồi, giải đấu tỉnh thật sự không là gì cả, dù sao cấp quốc gia còn chưa tới.
Hứa Tri Hiểu nói lời thấm thía với bản thân.
Phải bình tĩnh a.
85.
Sau đó qua một quãng thời gian rất dài, Hứa Tri Hiểu bận rộn cũng đã quên còn có chuyện thi đấu này.
Một hôm trời tối, ăn xong bữa tối, Vương Khiên vừa dọn bàn, vừa nói với cậu: “Tri Hiểu, cậu nhắn tài khoản công ty qua cho tôi chút đi.”
“A, được.”
Hứa Tri Hiểu soạn tin nhắn xong, gửi qua điện thoại di động của hắn, lúc này mới bất giác nhớ tới hỏi một câu, “Đàn anh, có chuyện gì không?”
Cậu nghĩ phương diện tiền bạc của công ty có biến động.
Vương Khiên cả mắt cũng không chớp một tí, nói nhẹ tựa lông hồng: “Không có gì, tiền thưởng của cuộc thi gây dựng sự nghiệp có rồi, trường học bảo chúng ta đưa tài khoản, họ chuyển qua. Đúng rồi, tuần sau cậu nhớ kiểm tra một chút, xem tiền vào sổ chưa.”
Nói xong, hắn liền bưng bát đĩa vào phòng bếp.
“Ồ.” Hứa Tri Hiểu đáp một tiếng.
Qua mấy giây cậu mới phản ứng lại, bốp đứng lên, suýt chút nữa tay run một cái ném điện thoại di động đi rồi, “Chờ đã, anh vừa nói cái gì?”
Vương Khiên không nhịn cười được, quay đầu lại nhìn cậu, “Sao lại kích động như vậy?”
“Anh vừa nói là tiền thưởng cuộc thi gây dựng sự nghiệp?” Hứa Tri Hiểu sợ mình nghe lầm.
“Ừm.”
“Có bao nhiêu?” Cậu cẩn thận hỏi.
Vương Khiên hiển nhiên không quá coi là chuyện to tát, “Một trăm vạn.”
Một trăm vạn? Đó là giải thưởng hạng nhất!
Một đẳng thức vàng chói lọi từ trong đầu nhảy ra.
Hứa Tri Hiểu khó khăn ực cổ họng, không biết nên mê muội vì cái đẳng thức nào trước, “Cho nên… chúng ta giành được hạng nhất?”
“Ừm.” Vương Khiên nhìn cậu ngơ ngác liền muốn cười, đi tới, đưa tay gõ trán cậu, “Được rồi, hồn về nào.”
Hứa Tri Hiểu cảm thấy thế giới này quá huyền ảo.
Tại sao chuyện quan trọng như thế cậu lại hoàn toàn không biết?
“Chúng ta thực sự giành được hạng nhất? Tại sao anh không nói cho em biết?” Được rồi, tuy rằng cậu cả ngày thi cũng không nhớ rõ.
“Tôi chưa nói sao?” Vương Khiên suy nghĩ một chút, “Nói rồi mà, khi tôi giành được giải thưởng có nhắn tin qua, cậu không phải nhắn lại mặt cười hay sao?”
“… Có sao?”
Hứa Tri Hiểu vắt hết óc nhớ lại thật lâu, rốt cục thất bại thừa nhận mình đã hoàn toàn không có ấn tượng.
Nói không chừng hôm đó cậu căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là thấy tất cả mọi người đều đang kích động, cho nên mới nhắn lại một cái emo thôi.
Nhưng mà, đây chính là giải hạng nhất toàn quốc a. Cả nước có nhiều đội ngũ dự thi như vậy mà chỉ chọn lựa một đội bên trong, bình thản liền để nó qua như thế, có phải là không tốt lắm hay không?
Yên lặng xoắn xuýt hồi lâu sau, Hứa Tri Hiểu rốt cục thản nhiên nhận mệnh.
Thôi, ai bảo bên cạnh cậu đều là mấy tên không phải người chứ?
Quả nhiên, tuy rằng Vương Khiên vẫn luôn giữ kín như bưng, nhưng kỳ thật mục tiêu của họ xưa nay đều là tinh thần biển rộng đúng không?
Danh lợi vinh quang của người phàm, với họ mà nói, căn bản chỉ là mây khói thoáng qua…
Hứa Tri Hiểu mặt không cảm xúc, trong lòng chết lặng tự hỏi một vấn đề ——
Cậu có thể siêu thoát nhanh hơn chút được không?