72.
Thời gian tiến vào giữa hè, việc làm ăn của công ty còn đang tăng trưởng vững vàng, mà ý kiến phản hồi của khách hàng cũng dần dần nhiều hơn.
Vương Khiên quyết định đối tiến hành nâng cấp kỹ thuật cho sản phẩm hiện có, tranh thủ trong vòng hai tháng hoàn thành lần đổi mới đầu tiên.
Tất cả mọi người không có dị nghị.
Vì vậy dưới điều chỉnh phân công tương ứng, Hứa Tri Hiểu lần thứ hai gánh vác nhiệm vụ doanh tiêu.
Vương Khiên thì lại mang theo mấy nhân viên kỹ thuật khác, mướn phòng thực nghiệm của trường, bắt đầu toàn lực công thành.
73.
Lĩnh Thành cuối tháng bảy, nóng đến cả nhựa đường đường cái cũng sắp bị mặt trời nướng cháy.
Hứa Tri Hiểu ở ngoài bôn ba cả ngày, rốt cục kéo lê thân thể mệt mỏi về đến nhà.
Vừa mở cửa, hơi lạnh mát mẻ liền kích thích cậu chợt run lên một cái.
Hỏng rồi!
Thân thể của cậu từ lâu đã nhớ kỹ dấu hiệu phát tác bệnh đau đầu, lúc này cảnh báo vang lên, khởi động cơ chế khẩn cấp, người liền tự động chạy về phòng tìm thuốc.
Khi đang nhai thuốc, liền thấy Vương Khiên từ phòng đối diện đi ra, hôm nay hắn đã ngâm ở phòng thực nghiệm cả ngày, cũng mới về không lâu.
“Cậu về rồi.” Vương Khiên nhìn mặt cậu trắng bệch, vẻ mặt cứng lại, “Bị bệnh?”
“Đầu có chút đau.” Hứa Tri Hiểu nói đơn giản, xoay người đi tới trước cửa thay giày, vừa nãy vội vã tìm thuốc, vào cửa cả giày cũng quên thay, nói không chừng buổi tối còn phải lau nhà.
Vương Khiên cau mày, “Cậu bị cảm?”
“Không có, là bệnh đau nửa đầu. Phơi nắng quá lâu, hoặc là lúc lạnh lúc nóng liền sẽ như vậy.” Thấy biểu tình hắn không tốt lắm, Hứa Tri Hiểu ngược lại còn an ủi hắn, “Không sao, em cũng đã quen rồi, cũng không phải quá đau.”
Nghe cậu nói thế, Vương Khiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Năm đầu đại học cậu không đi nghĩa vụ quân sự, cũng là bởi vì đau đầu?”
Hứa Tri Hiểu “Ừ” một tiếng, sau đó nói một chuyện cười, “Không được quen biết đàn anh sớm, thật đáng tiếc.”
Sớm chiều đối diện đã lâu, cậu hiện tại cũng có thể rất tự nhiên nói ra câu như thế này rồi.
Chờ cậu về phòng thay đồ, đi ra nhìn thấy Vương Khiên còn đứng ở trong phòng khách, bộ dáng trầm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Hứa Tri Hiểu bước chân vào bếp, “Đàn anh, đêm nay ăn gì?”
Bởi vì hai người đều bận rộn, cho nên khoảng thời gian này họ vẫn luôn dựa vào thức ăn bên ngoài để sống qua ngày. Sau một quãng thời gian, đều hiểu rõ khẩu vị lẫn nhau, cũng sẽ không cần mỗi lần đều hỏi, trực tiếp có thể chọn món ăn giúp đối phương.
Mắt Hứa Tri Hiểu quét phòng bếp một vòng, không thấy bóng của thức ăn bên ngoài, có chút buồn bực.
Vương Khiên nói: “Tôi cũng vừa trở về, còn chưa gọi điện thoại.”
Hứa Tri Hiểu suy nghĩ một chút, “Vậy dứt khoát tự mình làm đi, mỗi ngày ăn đồ bên ngoài, cũng sắp ăn ngán rồi.”
Cậu mới kéo cửa tủ lạnh, Vương Khiên liền đi tới, trong tay bưng nước sôi để nguội không biết từ lúc nào, “Uống nước trước đã.”
“Cảm ơn.” Hứa Tri Hiểu nhận lấy, uống hai ngụm.
Cậu vừa nãy nhai thuốc, cổ họng cứ có loại cảm giác bị vụn thuốc mắc vào, bây giờ uống miếng nước, cuối cùng cũng coi như thoải mái.
Vương Khiên kéo cậu đi, mình thì vào nhà bếp, “Muốn ăn cái gì? Để tôi làm.”
Hứa Tri Hiểu cũng không cậy mạnh, lui lại hai bước, nói: “Trời nóng quá, thức ăn cũng nên dễ tiêu một chút. Nếu không đàn anh anh liền làm mì trứng gà cà tím đi?”
“Được.” Vương Khiên quét nhìn đồ ăn trong tủ lạnh, “Thêm cho cậu rau xà lách.”
Hắn biết rõ khẩu vị của Hứa Tri Hiểu, ăn mì nhất định phải thêm rau xanh.
“Ừm.” Hứa Tri Hiểu để ly xuống, đưa tay cầm tạp dề treo ở một bên, “Đàn anh, anh đeo trước đi, miễn cho dơ đồ.”
Vương Khiên một tay cầm trứng gà, một tay cầm cà tím rau xà lách, không có chỗ trống, trực tiếp đưa hai tay ra, “Cậu đeo đi.”
“… Em?”
Hứa Tri Hiểu sững sờ tại chỗ, tim đột nhiên đập kịch liệt, bình bịch như đang bắn pháo bông trong lòng, động tĩnh kia chấn động đến mức cậu có chút choáng váng.
Từ khi dần dần quen cuộc sống thuê chung, cậu đã rất lâu không đột nhiên căng thẳng qua như vậy, trong lúc nhất thời cư nhiên không nhớ rõ nên phản ứng thế nào.
Cậu nỗ lực khống chế biểu tình trên khuôn mặt, che giấu khụ một cái, “Cái kia, đàn anh, anh —— “
Vương Khiên thật giống như không nhìn ra cậu lúng túng, thái độ vô cùng tự nhiên nói: “Đừng kì kèo nữa, nhanh lên buộc giúp tôi.”
“…”
Hứa Tri Hiểu không dám biểu hiện sự chống cự quá rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tới.
Vương Khiên hơi cúi đầu, tiện cho cậu đeo tạp dề vào cổ mình.
Tay Hứa Tri Hiểu có chút nha, nhìn hắn không chút nào đề phòng ở trước mặt mình. Lộ ra sau gáy thon dài, trong nháy mắt liền sắp ngừng thở.
Khoảng cách thực sự quá gần rồi.
Cậu liền đứng ở trong lòng hắn, mặt hai người cách nhau không hơn 10 cm.
Vương Khiên cao hơn cậu nửa cái đầu, chiều cao kém lại làm cho tư thế của họ thoạt nhìn thật sự cực kỳ giống như đang… ôm nhau.
Tất cả cơ năng trong thân thể tựa hồ cũng tạm dừng hoạt động trong chớp mắt, chỉ có thần kinh giật giật đau sau gáy, vào thời khắc này trái lại trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tần suất đau một chút, chậm một chút, phảng phất như kéo dài thời gian trong vô hình.
Rõ ràng chỉ là động tác rất đơn giản, nhưng thật giống như đã qua rất lâu.
Sắp có án mạng!
Hứa Tri Hiểu nhanh chóng thay Vương Khiên buộc chặt tạp dề, sau đó hốt hoảng rời khỏi phạm vị ngực hắn, mặt đỏ đến sắp có thể luộc trứng gà, “Được rồi, đàn anh anh nhanh đi làm đi, em sắp chết đói mất.”