Ánh mắt Lăng Tranh đỏ lên trừng y, tư thế này thật hận không thể ăn y.
Tần Vanh thân mình hơi hơi hướng về phía Lăng Tranh.
– Ngay từ đầu, rõ ràng là ngươi chủ động đến trêu chọc ta.
– Cáp, ha ha. – Lăng Tranh tức giận đến buồn cười – Ngươi nói đúng, là ta tự làm tự chịu, ta không muốn phải bận tâm……
Tần Vanh thấy hắn bỏ dở câu cuối.
– Bận tâm cái gì ?
Lăng Tranh quay đầu đi chỗ khách, bày ra thái độ không muốn trò chuyện.
Tần Vanh đợi lâu không thấy gì, cũng không truy vấn.
– Ngươi không nói, vậy thì ta cho rằng ngươi ngạo kiều. – y đem cái gì đó đặt lên giường – Thăm bệnh không thể đi tay không, thứ này ngươi bỏ lại ở nhà ta.
Lăng Tranh nhìn chằm chằm cái bao quen thuộc, ánh mắt như muốn chọc thủng một lỗ trên đó.
– Ngươi đã trăm phương ngàn kế nghĩ ra càch treo đầu dê bán thịt chó này, ta cũng không muốn ngươi vất vả nữa. Làm khó ngươi phải mua hai đôi giày giống nhau như đúc, này liền đem cho ngươi.
Tần Vanh đứng lên.
– Bất quá ta còn muốn nói một câu, sau này chỉ cần ngươi muốn bất cứ cái gì thì đừng ngại trực tiếp nói với ta, ta không biết nên không cho ngươi được.
[Ape : dại zai quá nha >/////