Tu La Thất Tuyệt

Chương 8: Ra tay trượng nghĩa - Thất Sát đấu Song hung

Bên trong cổng cách năm trượng, ngay giữa quảng trường có mười người, tuổi tác, phục sức và cao thấp khác nhau, cùng đứng nhìn Bộc Dương Duy.

Hàng đầu có ba người, gồm một tên trung niên hán tử tuổi chừng buốn mươi, mặt mũi thâm trầm đen đúa.

Đứng giữa là một lão nhân chừng sáu mươi tuổi, người thấp lùn, mặc cẩm bào thêu chữ “phúc”, trông giống như một thương nhân hơn là một nhân vật giang hồ.

Bộc Dương Duy nghĩ thầm :

- Chắc tên này là Kim Toán Tử rồi!

Bên hữu lão nhân lại là một trung niên hán tử cao gầy, mình bận ngân y, vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm một ngọn thương dài bảy thước dát bạc sáng ngời, đầu đính tua vàng.

Hàng sau là bảy tên đại hán vạm vỡ.

Cả mười người nhìn Bộc Dương Duy bằng ánh mắt thù hận không giấu diếm.

Xung quanh quảng trường có bảy tám chục tên võ sĩ tay cầm binh khí đứng thành mấy hàng.

Bộc Dương Duy đứng ngay giữa cổng ôm quyền nói :

- Tại hạ là Bộc Dương Duy, xin chào chư vị.

Bọn kia vẫn đứng im, không ai có biểu hiện gì.

Bộc Dương Duy tiến lên năm bước, cao giọng nói :

- Vụ huyết án ba mươi năm trước tại Quỷ Sầu cốc, hôm nay nên kết thúc. Các ngươi còn có gì để nói nữa không?

Vẫn không ai trả lời

Mười cao thủ, kể cả Phục Long bảo chủ Kim Toán Tử Lý Khuê đều thấy tim đập thình thịch tưởng như người ngoài có thể nghe được.

Điều đó cũng tự nhiên thôi Việc Ngọc Diện Tu La Bộc Dương Duy đơn thân xông vào Lưu Sa trang giết chết Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang sớm đã làm chấn động giang hồ.

Bọn này làm sao có thể sánh nổi với Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm Kim Nộ Giang?

Huống chi lúc đó còn có cả Thiết Chưởng Hoa Vũ và mấy cao thủ khác?

Đặc biệt là ở Phục Long bảo cũng đã biết tin chàng đánh trọng thương Phó thống lĩnh lục lâm Giang Bắc Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng, chỉ một chiêu đánh chết Hoa Nhụy Phong Ngô Giang...

Tuy nhiên tại trường đều là những nhân vật có đầu có mặt, gồm một vị Bảo chủ đã lừng danh thiên hạ ba mươi năm trước, một vị Bang chủ và một vị Đường chủ, số còn lại đều là Đà chủ, chẳng lẽ khuất thân quỳ xuống xin tha mạng hoặc thúc thủ chịu chém?

Trong giang hồ người ta cốt ở uy danh, thà chịu chết để bảo toàn danh hiệu, giữ tác phong hảo hán.

Đứng bên tả Kim Toán Tử Lý Khuê là Phó bang chủ Hắc Kỳ bang Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân bước lên quát :

- Bộc Dương tiểu tử! Chúng ta đang định tìm ngươi thì chính ngươi lại dẫn xác tới đây nộp mạng, thật là khéo!

Đang đứng bên hữu Lý Khuê là Hồng Giao đường chủ Hắc Kỳ bang Ngân Thương Tướng Hàn Xung tiếp lời :

- Hôm nay chúng ta nhất định phải lấy đầu họ Bộc Dương ngươi để báo thù cho phó thống lĩnh!

Bộc Dương Duy cười đáp :

- Nếu vậy càng tốt. Tại hạ rất hân hạnh!

Bấy giờ Kim Toán Tử Lý Khuê mới lên tiếng, cất giọng thâm trầm nói :

- Bộc Dương Duy! Vụ công án ở Quỷ Sầu cốc Thái Lĩnh sơn ba mươi năm truớc ai phải ai trái còn chưa biết. Còn việc tối qua ngươi đả thương Mã đại ca, đánh chết Hoa Nhụy Phong Ngô Giang đủ biết trắng đen rồi. Làm sao mà ngươi còn trẻ mà tâm địa độc ác thế?

Bộc Dương Duy hừ một tiếng nói :

- Ngươi có mặt tại trường lúc đó không mà biết trắng đen? Chẳng lẽ Bộc Dương mỗ vô cớ tìm hắn gây sự?

Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân tỏ ra hung hăng, nhìn Kim Toán Tử nói :

- Lý sư thúc! Đối với hạng người cuồng ngạo độc ác như hắn thì nói nhiều làm gì vô ích? Chỉ nên dùng võ học để nói chuyện thôi!

Bộc Dương Duy trầm giọng nói :

- Thời gian không còn sớm nữa. Các vị là chủ, hãy nói xem nên động thủ ở đâu?

Kim Toán Tử Lý Khuê gật đầu :

- Vậy chúng ta bắt đầu.

Nói xong đưa tay cởi cẩm bào.

Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân vội ngăn lại nói :

- Sư thúc! Giết gà đâu cần gì phải dùng dao mổ trâu? Đối với tên cuồng tử này cứ giao cho tiểu điệt là đủ!

Lý Khuê là kẻ nham hiểm, vì là chủ nhân Phục Long bảo, đối phương lại tới đây chỉ danh tìm cừu, vì thế không thể nhắm mắt làm ngơ không phản ứng.

Hắn chỉ làm bộ cho hợp lệ thế thôi chứ đâu muốn xuất thủ trước, mà định chờ xem thân thủ của Bộc Dương Duy lợi hại tới đâu để còn nghĩ kế tìm sách đối phó.

Nay nghe tên Phó bang chủ Hắc Kỳ bang nói chính hợp ý mình, nghĩ bụng :

- Dương Chân là đại đệ tử của Lạt Thủ Thần Viên, võ công chẳng tầm thường. Cứ để hắn đối địch với Bộc Dương Duy xem tình thế ra sao rồi tính.

Nghĩ đoạn gật đầu nói :

- Vậy hiền điệt hãy cẩn thận!

Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân khoát tay tỏ ý khinh thị :

- Sư thúc cứ yên tâm!

Thực tình Dương Chân không dám tin mình đủ khả năng thắng Bộc Dương Duy nhưng vốn xuất thân từ giới lục lâm thảo khấu nên hắn biết rõ nếu mình chịu thiệt thòi thì đồng bọn đâu thể buông tay bỏ mặc? Lúc ấy sẽ liên thủ tấn công.

Ngọc Diện Tu La cho dù võ công cái thế cũng không sao thắng được mười người liên thủ kia mà.


Bộc Dương Duy bước thêm hai bước nữa, lạnh lùng nói :

- Các ngươi muốn chọn phương sách nào tùy ý, đơn đả độc đấu cũng được, liên thủ ứng chiến cũng xong. Nhưng hãy nhanh nhanh lên, làm gì mà đùn đẩy nhau mãi?

Bị khiêu khích, tên Phó bang chủ Hắc Kỳ bang không sao chịu nổi quát lên :

- Tiểu tử! Đừng vội huênh hoang! Cứ chờ Dương mỗ dánh nát thây ngươi để xem còn khua môi múa mép nữa không?

Lời vừa dứt, liền rút ra một thứ binh khí giống như ngọn cờ, lao tới đâm thẳng vào yết hầu đối phương.

Ngay chiêu đầu tiên đã tỏ ra độc hiểm đồng thời chứng tỏ bản lĩnh của một tên Phó bang chủ không phải tầm thường.

Binh khí của Thôi Mệnh Sứ Giả có tên Cửu Quỷ Đoạt Mệnh phan, giống như ngọn cờ được kết bằng vô số sợi tơ, giữa thêu hình đầu lâu, ngâm trong một thứ kịch độc bá đạo lấy từ Miêu Cương cán bằng thép tinh luyện, trên có nhiều lỗ nhỏ li ti, bên trong chứa Bách Ảnh Thôi Tâm Dịch.

Khi giao thủ, địch nhân bất luận bị trúng độc dịch từ cán hay lá cờ, đừng nói bị thương mà chỉ cần dính vào da thịt cũng sẽ chết trong phạm vi năm canh giờ không thuốc gì giải được.

Ngay cả khi được uống thuốc giải dược độc môn thì cũng chỉ cứu được tính mạng vẫn phải chịu tàn phế suốt đời Cao thủ trong hắc bạnh lưỡng đạo, số người bỏ mạng vì thứ binh khí tàn độc này không sao đếm hết.

Chính nhờ binh khí lợi hại đó mà Dương Chân được mệnh danh là Thôi Mệnh Sứ Giả. Trong giang hồ nghe danh hiệu này điều kinh hồn bạt vía.

Dương Chân vừa xuất thủ. Bộc Dương Duy lướt mắt nhìn đã nhận ra binh khí chứa độc không dám coi thường.

Ngọn phan vừa đâm tới, chàng vội lách người tránh, không biết dùng thủ pháp nào chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng đối phương!

Dương Chân phát vừa rồi chỉ là hư chiêu, thấy địch nhân nhảy tránh ra phía sau mình liền quát to một tiếng dùng lá cờ thi triển chiêu Tà Phong Phạt Diệp quét ngược lại.

Bộc Dương Duy “hừ” một tiếng, tay trái điểm tới khuỷu tay phải Dương Chân tay phải đánh vào mạng sườn.

Thôi Mệnh Sứ Giả cảm thấy kình lực quá mạnh không dám tiếp chiêu vội lùi lại tránh.

Bộc Dương Duy chỉ một chiêu đã giành được thượng phong, liền thi triển Thiên Ma thập nhị thức bắt đầu tấn công.

Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân quả không hổ danh là đại đệ tử của tên Minh chủ Lục lâm, trước uy lực của Thiên Ma thập nhị thức vẫn thi triển được Bách Tuyệt thập nhất phan đối phó.

Chớp mắt, song phương đã giao thủ gần hai mươi chiêu.

Bộc Dương Duy tuy chiếm thượng phong nhưng chưa đánh bại đối thủ được ngay, nghỉ thầm :

- Xem ra công lực của tên này không thua kém gì Thiên Lôi Tẩu Mã Lượng.

Đưa mắt nhìn quanh thấy bọn kia đăm đăm nhìn mình, sẵn sàng xuất thủ trợ công hoặc dùng ám khí bất cứ lúc nào, chàng tự nhủ :

- Đối với hạng lục lâm thảo khấu này thì không thể tin được. Cần phải nhanh chóng giải quyết tên này trước!

Nghĩ đoạn cất tiếng hú, thân ảnh chợt lao vút lên cao, từ trên không phát kiếm rồi lộn người xuống chọc mũi kiếm xuống Thiên Linh Cái của Thôi Mệnh Sứ Giả!

Tên Phó bang chủ vội lùi lại vung Cửu Quỷ Đoạt Mệnh phan lên đỡ.

Bộc Dương Duy biến chiêu thành Thu Phong Tảo Điệp chém chếch xuống.

Kim Toán Tử Lý Khuê hớt hải kêu lên :

- Tu La kiếm!

Nhưng Thôi Mệnh Sứ Giả không kịp thu chiêu về nữa.

Chỉ nghe “choang” một tiếng, cán cờ bằng thép tinh luyện bị chém đứt bốn năm tấc, lá cờ cũng bay mất một mảnh.

Thôi Mệnh Sứ Giả kinh hãi nhảy lùi lại ba bước, sững sờ hết nhìn cây Cửu Quỷ Đoạt Mệnh phan yêu quý của mình lại nhìn sang thanh bảo kiếm trên tay địch.

Kim Toán Tử Lý Khuê quát lên :

- Tất cả vào công sát!

Trước đây, Lý Khuê nghe danh Ngọc Diện Tu La vốn đã sợ, nay thấy chàng xuất Tu La kiếm, một chiêu chém đứt binh khí của Dương Chân, chẳng cần nghĩ đến uy danh của mình cốt sao giữ được mạng nên ra lệnh liên thủ đối địch.

Hắn quát xong lấy ra một bàn tính bằng vàng, trừ mặt trong, ba cạnh còn lại khảm kim cương rất sắc.

Ngân Thương Tướng Hàn Xung cầm gân Thương nhẩy ra đứng bên Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân chuẩn bị xuất thủ.

Bảy tên Đà chủ, Trại chủ lục lâm cũng xuất binh khí tiến vào, vây lấy Bộc Dương Duy.

Mấy chục cao thủ Phục Long bảo tiến tới gần, hình thành một vòng vây rộng bên ngoài Bộc Dương Duy đáp xuống đất, cười nhạt nói :

- Đáng lẽ các ngươi phải làm như thế từ lâu! Còn làm bộ ngụy quân tử mất thời gian!

Rồi chỉ kiếm hỏi :

- Các ngươi sẵn sàng rồi chứ?

Kim Toán Tử Lý Khuê không đáp, vung bàn toán lao vào quát :

- Các hiền điệt, giết!

Chín tên còn lại, trong đó có cả Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân dùng đoạn còn lại của cây Phan, xông vào ứng chiến.

Mười cao thủ với mười thứ binh khí nhất loạt vây công một người, khí thế uy mãnh không sao ta xiết!

Hơn nữa, mười nhân vật ít nhiều đều thành danh, trong đó, hai ba tên chỉ cần nghe danh, giang hồ đã kinh hồn táng đởm, cùng vây một kẻ chỉ mới xuất sư, quả là điều kỳ quặc, quái đản, trong võ lâm chưa từng có tiền lệ!

Đao quang, kiếm ảnh, ngân thương, kim toán phát ra vô số ánh chớp dọc ngang như mạng nhện vây kín Bộc Dương Duy chẳng còn nhận ra chàng ở đâu nữa.

Kình khí nổi lên cộng thêm vô số âm thanh hỗn tạp làm người ta có cảm giác rằng Bộc Dương Duy đã tan đi trong trận cuồng kích mãnh liệt đó.

Đột nhiên...

Từ giữa vòng vây, vang lên tiếng quát, sau đó là một chuỗi tiếng loảng xoảng phát ra như tiếng rèn sắt trong một lò rén lớn. Chợt thấy bốn năm thứ binh khí bay thẳng lên trời, cùng những tiếng rú thê thảm và tiếng la hoảng loạn hòa quyện vào nhau.

Sáu nhân ảnh hốt hoảng lùi lại, trong đó Kim Toán Tử Lý Khuê phải lăn đi mấy vòng theo thế Lai Lư Đáo Cồn!

Nguyên sau là khi bị Bộc Dương Duy phát kiếm phản công, chỉ trong nháy mắt, hầu hết đều trúng kiếm.

Lý Khuê thấy Tu La kiếm chém tới mình, trong lúc đó đồng bọn tên bị giết, tên trọng thương, số còn lại đều tháo lui, khiếp hãi, lắc bàn Kim toán phát ra mười hai viên tính bằng vàng bắn tới Bộc Dương Duy.

Chính nhờ sự diệu dụng của binh khí đặc biệt này mới cứu được mạng tên Bảo chủ.

Mặc dù vậy hắn vẫn bị trúng thương một kiếm vào cánh tay trái rách mất cẩm bào vào da thịt máu phun ra.

Ngân Thương Tưởng Hàn Xung không biết bị ngộ thương bởi binh khí đồng bọn hay trúng Tu La kiếm, chỉ thấy mặt hắn bị một vết thương dọc theo má phải, máu chảy ra đầy mặt, may mà không sâu lắm.

Ngoài ra hai tên Đà chủ của lục lâm Giang Bắc chết gục tại trận, hai tên khác bị trọng thương.

Kim Toán Tử Lý Khuê vừa chồm dậy lướt mắt nhìn qua vết thương thấy không có gì nghiêm trọng, nghiến răng xong vào, Kim Bàn Toán xuất liền ba chiêu tuyệt học Sơn Đao Địa Động, Hải Thiên Nhất Sắc, và Phong Vân Tế Hội nhằm địch nhân tấn công như bão táp.

Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân tay cầm Cửu Quỷ Đoạt Mệnh phan trừng trừng nhìn đối phương, mặt đầy sát khí trông như ác quỷ.

Bị Kim Toán Tử Lý Khuê tấn công, Bộc Dương Duy chưa kịp xuất kiếm đối địch thì chợt Thôi Mệnh Sứ Giả lẳng lặng lướt tới sau lưng, vung Cửu Quỷ Đoạt Mệnh phan đâm vào Thái Dương huyệt.

Cảm thấy kình phong ập tới chàng vội thi triển Kim La bộ đánh quật lại.

Lý Khuê vừa rồi thấy Cửu Quỷ Đoạt Mệnh phan của mình sắp đâm trúng mục tiêu bụng đã mừng thầm.

Không ngờ chỉ trong chớp mắt đối phương đã không còn ở đó nữa, mà đã lánh đi như một bóng ma, trong lòng bỗng lay động.

Còn chưa kịp biến chiêu, hắn cảm thấy bàn tay phải tê đi, cây Cửu Quỷ Đoạt Mệnh phan suýt nữa tuột khỏi tay.

Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân vội vã tránh đi, chuyển nhanh Cửu Quỷ Đoạt Mệnh phan sang tay trái phất mạnh làm Hách Tính Thôi Tâm Dịch bắn về phía địch nhân.

Cùng lúc ấy ánh kiếm lóe lên, tên Phó bang chủ cảm thấy bàn tay phải đau nhói, nhìn lại mới biết đã bị kiếm chém đứt mất ba ngón!

Bộc Dương Duy vừa thu kiếm về, thấy độc dịch bắn tới như mưa, biết lợi hại vội lui tránh.

Tuy vậy vẫn bị độc một giọt độc dịch bắn trúng chỏm tóc làm cháy mất một đám, bốc mùi khét lẹt!

Bộc Dương Duy nổi giận chồm lên, chỉ một bước đã tới sát Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân, vung kiếm bổ xuống.

Động tác của chàng quá thần tốc, tên Phó bang chủ Hắc Kỳ bang muốn đưa Cửu Quỷ Đoạt Mệnh phan lên đối phó cũng không kịp nữa đành nhắm mắt chờ chết.

Trong lúc tính mạng hắn như ngàn cân treo sợi tóc thì may nhờ Kim Toán Tử Lý Khuê cứu giúp.

Với quan niệm “cứu đồng bọn là tự cứu mình”, tên Bảo chủ lao tới dùng hết sức bình sinh vung bàn tính đập vào cánh tay phải của Bộc Dương Duy.

Chàng đành biến chiêu, bỏ Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân trở kiếm chém sang bàn tính.

Chiếc Kim bàn toán bằng vàng bị chém đứt đôi, con tính bay vung vãi lăn đi tán loạn.

Bộc Dương Duy quát to môt tiếng nhảy vút lên không, từ trên cao phóng mắt nhìn xuống như chim ưng, Tu La kiếm vung lên, triển khai chiêu thứ ba trong Tu La Thất Tuyệt là Thập Điện Hồi Luân, chúc đầu bổ xuống phân biệt công tới Kim Toán Tử Lý Khuê và Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân!

Hai tên này đừng nói binh khí đã bị hủy mà cho dù còn nguyên cũng không sao kháng cự nổi với kiếm pháp đệ nhất thiên hạ Tu La Thất Tuyệt.

Tuy nhiên cả hai đều là nhất đại kiêu hùng, bá chủ một phương, dễ gì cam chịu bó tay chờ chết?

Kim Toán Tử Lý Khuê thấy kiếm chém xuống đầu liền dốc tận công lực vào song chưởng đánh ngược lên đồng thời lao mình sang tả hòng tẩu thoát.

Tuy phản ứng như vậy là thần tốc và hợp lý Nhưng muốn tránh khỏi Tu La Thất Tuyệt lừng danh thiên hạ đâu có dễ dàng?

Hơn nữa chưởng lực của Lý Khuê cũng không đủ mạnh để đẩy lùi thế kiếm, vừa mới nhảy được một bước thì thanh Tu La kiếm lại một lần nửa bổ xuống đầu.

Đương nhiên Tu La Thất Tuyệt ảo diệu ở chỗ biến chiêu đổi thức không biết đâu mà lần. Bộc Dương Duy không chỉ tấn công Kim Toán Tử Lý Khuê mà cả Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân cũng bị chiêu kiếm thần kỳ áp đảo.

Hắn biết rằng một khi mình đã không kháng cự nổi thì Lý sư thúc cũng đang gặp nguy cấp.

Cũng như Lý Khuê, Dương Chân cũng nghĩ rằng hiện giờ chỉ còn cách hai người liên thủ ứng cứu cho nhau thì may ra mới toàn mạng, còn Ngân Thương Tướng Hàn Xung đã bị thương, bọn Đà chủ đã chẳng trông mong gì, cao thủ Phục Long chẳng qua chỉ là lũ dê dưới vuốt hổ mà thôi có đông cũng chẳng ích gì.

Tuy nghĩ thế nhưng không có cách gì thoát ra khỏi áp lực của chiêu kiếm để ứng cứu cho sư thúc.

Chợt nghe Kim Toán Tử Lý Khuê rú lên mốt tiếng, cánh tay trái đã bị chặt đứt ngang!

Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân lập tức rung động, biết thế đã mất, cố lợi dụng cơ hội cuối cùng, liền tung mình lao về phía Bảo môn.

Bộc Dương Duy không đuổi theo, bước tới chỉ kiếm vào mặt Kim Toán Tử Lý Khuê, bất ngờ xuất thủ như hai tia chớp khắc hai dấu chữ thập lên hai má hắn.

Lý Khuê nghiến răng cố chịu đựng nhưng vẫn bật ra riếng rên, máu phun ra đầy mặt nhoe nhoét nhìn phát ớn!

Bộc Dương Duy quát lên :

- Lý Khuê! Thôi Mệnh Sứ Giả đã chạy trốn để giữ mạng mình. Nguyên tình nghĩa sư thúc điệt các ngươi chỉ đến thế mà thôi.

Kim Toán Tử Lý Khuê nghiến răng đứng lặng không nói câu gì, không biết hắn đang thù hận cừu nhân hay căm hận tên sư điệt hèn nhát?

Bộc Dương Duy nói tiếp :

- Bổn Bang chủ hôm nay tha ngươi khỏi chết, mối huyết cừu ba mươi năm trước coi như đã trả xong để ngươi biết rằng nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai...

Chàng chưa nói xong thì chợt nghe xung quanh vang lên tiếng xé gió rào rào.

Bộc Dương Duy vội thu kiếm ngẩng lên nhìn, thấy vô số tên nó từ ba bề bốn bên bắn tới, đều châu cả vào mình!

Lúc này Kim Toán Tử Lý Khuê đau quá đã ngất đi.

Bộc Dương Duy vội chộp lấy một nửa bàn tính, tay kia múa kiếm đánh bật tất cả tên nỏ bay tới.

Chờ đứt một loạt tên, chàng nhảy vút lên không lao tới bọn cung thủ bố trí sát tường viện phía đông.

Bộc Dương Duy hành động như vậy rất hợp lý, vì bọn cung thủ bố trí ở tường viện bên kia xa quá bắn tới đây thì chẳng còn bao nhiêu hiệu lực, còn bọn bên này quá gần không dám vọng động.

Chàng vung kiếm chém chết cả ba tên rồi quát lên :

- Phỉ đồ!Các ngươi không quản đến tính mạng của đương gia các ngươi sao?

Chưa dứt tiếng quát chợt thấy một mũi ngân thương phóng thẳng tới ngực mình!

Bộc Dương Duy né mình tránh đi. Chàng phóng mắt nhìn sang hướng vừa phát ra mũi ngân thương. Thấy một bọn cung thủ gồm bảy tám tên, liền nhảy hai bước tới gần, vung nửa bàn tính lên.

Trong bàn còn đúng bảy con tính, vừa khéo bay tới xuyên qua người bảy tên cung thủ!

Tiêng rú thảm vang kên chấn động Phục Long bảo.

Bọn còn lại không còn hồn vía nào nữa. Vứt cung tên, đâm đầu chạy, có tên vọt qua tường, có tên chạy lui ra sau bảo.

Bộc Dương Duy hét, mắt nhìn quanh, thấy cả những tên cung thủ bố trí bên kia cũng đang lao chạy tháo thân.

Không còn mũi tên nào được bắn ra.

Một lúc sau, tiếng chân chạy xa dần rồi lặng hẳn, toàn Phục Long bảo trở nên lặng phắc như chết.

Bộc Dương Duy nghỉ ngơi chốc lát rồi lao vào hậu bảo.

Thấy một đám người tụ tập trong một ngôi lương đình khuất trong khu vườn rậm đang chụm đầu bàn bạc điều gì, chàng lập tức phóng đến gần.

Nghe động bọn kia nhìn lại mới phát hiện ra Bộc Dương Duy.

Sát tinh đã tới, bọn kia không còn hồn vía nào nữa tranh nhau chạy.

Bộc Dương Duy quát :

- Đứng lại!

Chỉ chớp mắt, chàng đã chặn trước tên chạy đầu tiên, chỉ kiếm nói :

- Tên nào không tuân lệnh sẽ bỏ mạng trước tiên!

Bọn kia kinh hồn bạt vía đứng tụm cả lại.

Bộc Dương Duy hỏi :

- Các ngươi thân phận thế nào trong bảo?

Một tên ngập ngừng chốc lát rồi giới thiệu từng tên.

Nguyên bọn này đều là Đường chủ, Hương chủ trong Phục Long bảo gồm Đa Thủ Kim Cương Phương Hổ, Tam Đẩu Độc Xà Vũ Thiếu Thanh, ba bốn tên thủ hạ, ngoài ra còn hai tên Đà chủ lục lâm dưới trướng Lạt Thủ Tần Viên Hoàng Song Khê trong số những tên đến làm khách vừa rồi cũng có mặt ở quảng trường nhưng thừa cơ chạy trốn sau khi hai tên đồng bọn bị giết và Bộc Dương Duy bận giao chiến với Lý Khuê và Dương Chân nên thoát nạn.

Hai tên này gồm Thiết Sa Chưởng Bốc Phương và Kim Thiết Báo Lữ Tài.

Bọn này thấy Kim Toán Tử Lý Khuê khó mà thoát chết, Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân và Ngân Thương Tướng Hàn Xung đều đã bỏ chạy, bọn trong bảo số thì bị giết, số còn lại trốn biệt mới bàn nhau lộn vào bảo thu nhặt tiền bạc của cải thành mấy bao định chia nhau rồi chạy trốn.

Bộc Dương Duy hỏi :

- Các ngươi tụ tập nhau tới đây làm gì?

Mấy tên lúng túng đáp :

- Chúng tôi... định kết hợp với nhau... tìm nơi sinh sống.

Bộc Dương Duy bảo Đa Thủ Thiết Cương Phương Hổ và Thiết Sa Chưởng Bốc Phương :

- Các ngươi bỏ bao trên vai xuống!

Đa Thủ Thiết Cương mặt biến sắc, run giọng hỏi :

- Ngươi... muốn gì?

Bộc Dương Duy rền giọng :

- Ta bảo các ngươi bỏ xuống, có chịu nghe không?

Tam Đẩu Độc Xà Vũ Thiết Thanh nói :

- Các hạ sao bất chấp quy cũ giang hồ, truy tận sát tuyệt như thế?

Bộc Dương Duy lạnh lùng nói :

- Các ngươi là giống bại hoại võ lâm, bất tín bất nghĩa. Thấy chủ nhân và bằng hữu, đồng môn gặp nạn, chẳng những không đưa hết sức mà muốn thoát thân một mình, bỏ mặc chủ nằm giữa làn tên đạn, vào vơ vét của cải của chủ nhân và đồng bọn thảm tử còn bất lương hơn cả bọn cường đạo, để sống làm gì?

Bảy tám tên mặt tài nhợt không còn một chút huyết sắc.

Bộc Dương Duy quát :

- Các ngươi không chịu hạ thủ tự tuyệt, còn đợi gì nữa?

Tam Đẩu Độc Xà Vũ Thiết Thanh mắt chợt hiện hung quang, rút cây Tam Tăng Hương Nhẫn đâm bổ tới, dốc toàn lực phang vào Bộc Dương Duy.

Thiết Sa Chưởng Bốc Phương cũng gầm lên một tiếng vung chưởng đánh vào sườn chàng.

Tên thứ ba là Kim Thiết Báu Lữ Tài từ bên tả lao tới vươn song trảo chộp tới hậu tâm.

Bộc Dương Duy cũng đứng yên như phỗng, không tránh cũng không xuất chiêu đối phó.

Cả ba tên công vào cách một thước đều bị Lục Di khí công đánh bật lại, mặt tái nhợt, đưa mắt nhìn nhau.

Bộc Dương Duy chợt quát lên một tiếng, đơn chưởng đánh vào ngực Tam Đẩu Độc Xà Vũ Thiết Thanh.

Tên này rú lên một tiếng, thân thể bị cuốn đi như chiếc lá khô trước gió, từ trên không phun máu thành vòi, khi ngã xuống đã nằm bất động.

Biết trước sau gì cũng chết, bọn phỉ đồ cố bám lấy cơ may cuối cùng.

Đa Thủ Kim Cương Phương Hổ quay người chạy trước, bọn kia cũng chạy toán loạn ra các hướng.

Bộc Dương Duy “hừ” một tiếng, rút ngọn “Xích Long lăng” phất lên.

Đa Thủ Kim Cương Phương Hổ bị mũi lăng đâm trúng hậu tâm ngã sấp xuống trước tiên Bộc Dương Duy thi triển công phu “cách không nhiếp vật” thu Xích Long lăng về, lại vung tay ném ra!

Nạn nhân thứ hai là Thiết Sa Chưởng Bốc Phương, tiếp đó tới lượt Kim Thiết Báo Lữ Tài.

Bộc Dương Duy quát :

- Đứng lại!

Bốn tên thủ hạ của Phục Long bảo không còn hồn vía nào nữa, mặt xanh như tàu lá quay lại quỳ xuống trước mặt Bộc Dương Duy lạy như tế sao cầu khẩn :


- Xin đại gia hãy thương tình tha mạng! Bọn tiểu nhân chỉ là thuộc hạ nói gì nghe nấy, làm theo lệnh mà thôi!

Bộc Dương Duy nói :

- Bổn Bang chủ tha cho các ngươi khỏi chết. Hãy đưa tất cả số tài sản này cất vào kho, và nhớ không được nẩy lòng tham bớt xén bất cứ thứ gì. Nếu không các ngươi dù chạy lên trời cũng không thoát khỏi bị Lý Khuê truy sát đâu.

Bốn tên dập đầu đôm đốp tạ ơn.

Bộc Dương Duy nói xong băng mình hướng ra bảo môn.

Quá ngọ.

Tiết trời nắng gắt.

Trong Hồng Phúc Khách Điếm ở một tiểu trấn thuộc tỉnh Hà Nam, khách nhân vắng ngắt Bên ngoài trời nắng như thế, còn ai đi đường mà ghé điếm?

Mấy tên tiểu nhị bắc ghế ngồi ngủ gà ngủ gật ngay trước hành lang đại sảnh.

Lúc ấy từ trong khách điếm có một vị trung niên văn sĩ dáng cao gầy bước ra.

Ngang qua đại sảnh, vị đó ngẩng nhìn trời rồi mỉm môi vẽ cương nghị, bước đi giữa cái nắng chói chang ra khỏi khách điếm.

Trung niên văn sĩ bộ dạng không có gì đặc sắc, nhưng thân pháp rất nhanh, lướt đi gần như không chạm đất.

Ra khỏi trấn, tới trước một ngọn tiểu sơn, trung niên văn sĩ chợt đi chậm lại, đưa mắt nhìn vào rừng dó xét một lúc rồi vào rừng.

Khu rừng không lớn, chỉ có mấy mẫu, cây cối lại lưa thưa nên chỉ đi một lúc là lên tới đỉnh.

Trung niên văn sĩ dừng lại nhìn quanh chừng như kiếm ai nhưng không thấy, đi đi lại lại, thỉnh thoảng lướt mắt nhìn ra đường cái vẻ sốt ruột.

Không lâu, phía bìa rừng chợt vang lên một tràng cười thâm trầm, sau đó một nhân ảnh lướt trên đám ngọn cây như một con chim lớn hướng lên đỉnh tiểu sơn, đáp xuống cách trung niên văn sĩ vài trượng.

Đó là một lão nhân độ ngũ tuần, thân thể cao lớn, mắt cú mũi diều, tóc vàng rực xõa xuống vai, mình bận hồng y.

Nhìn diện mạo và phục sức cũng biết lão nhân không phải người Trung thổ.

Trung niên văn sĩ nhìn lão nói :

- Lỗ Ba Cách! ta tưởng rằng ngưoi sợ vỡ mật không dám đến. Nhưng Nam Cương song hung các ngươi xưa nay như hình với bóng, vì sao lệnh nghĩa huynh hôm nay không đến?

Lão quái nhân được gọi là Lỗ Ba Cách chợt quát lên :

- Câm miệng! Người khác sợ Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân ngươi còn Nam Cương song hữu chúng ta chưa coi vào đâu đâu! Đối phó với ngươi, một mình lão phu đã dư sức đưa ngươi về Tây thiên rồi, cần gì có thêm lão ca nữa?

Nguyên hồng y lão quái nhân này hiệu xưng Hồng Bào Khách, từ nhỏ được lão quái ở Miêu Cương là Ngũ Toàn Độc Quân nuôi dạy, truyền thụ độc công.

Ngoài ra, nhờ thân hình to lớn tráng kiện, Lỗ Ba Cách sử dụng một chiếc Độc Cước Đồng Nhân nặng tới tám mươi cân làm binh khí, cùng độc môn chưởng pháp Xích Luyện chưởng nên nhiều năm nay trở thành nhân vật khét tiếng Miêu Cương.

Nghĩa huynh hắn là Dạ Hiêu Tiền Vệ, người Trung thổ, võ công rất cao, vì phạm nhiều tội ác nên bị võ lâm trục xuất khỏi Trung Nguyên.

Dạ Hiêu Tiền Vệ và Lỗ Ba Cách gặp nhau, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chưa bao lâu đã thấy tâm đầu ý hợp, kết làm huynh đệ. Lỗ Ba Cách giới thiệu luôn với sư phụ mình Ngũ Toàn Độc Quân, từ đó Dạ Hiêu Tiền Vệ trở thành môn hạ của lão độc vật này.

Sau khi thành môn hạ của Ngũ Toàn Độc Quân một thời gian, Dạ Hiêu Tiền Vệ cũng được luyện độc công.

Vốn đã có căn cơ học võ, lại cơ mưu hơn nghĩa đệ nên chỉ ba năm sau, Tiền Vệ đã lĩnh hội toàn bộ võ công của Ngũ Toàn Độc Quân, đặc biệt còn sáng tạo ra hai loại độc công Cửu Âm độc chưởng và Ngũ Bộ Mê Hồn thập nhị độc không những lừng danh ở Miêu Cương mà võ lâm Trung Nguyên nghe nói đến ai ai cũng kinh hồn táng đởm.

Sau khi hai tân quả nhiên này xuất sư cùng nhau hành khứ giang hồ, chẳng bao lâu hung danh đã vang khắp Quan đại Quan nội.

Dạ Hiêu Tiền Vệ lớn hơn Lỗ Ba Cách vài tuổi, võ công lại cao hơn nên tuy nhập môn sau Ngũ Toàn Độc Quân vẫn cho phép hắn được làm sư huynh.

Giang hồ gọi chúng là Nam Cương song hung.

Hai tên quái vậy này cùng Ngũ tuyệt của Nam Cương phái và Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn ở Khổ Linh sơn hợp thành Song hung Ngũ tuyệt Nhất Như Lai là nỗi kinh hoàng của thiên hạ.

Căn cứ vào thứ bậc thì Nam Cương song hung còn ác độc, tàn bạo hơn cả Ngũ tuyệt và Thiên Thủ Như lai nữa!

Vì thế các phái ở Miêu Cương có câu “Thà gặp Ngũ tuyệt chớ gặp Song hung”.

Nguồn gốc mà Nam Cương song hung xung đột với Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân là do ba ngày trước đôi huynh đệ quái vật này vào Trung Nguyên, Lỗ Ba Cách đã gây nên một vụ hiếp sát ở Thương Khâu, tình cờ Ngô nam Vân đi qua, bắt gặp.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân là người hành hiệp trượng nghĩa, thấy bất bình liền xuất thủ trừng trị Lỗ Ba Cách, thế là song phương xảy ra động thủ.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân là đương kim đệ nhất cao thủ của Ngũ Đài phái, hiệp danh mãn thiên hạ, nhưng có phần lãnh ngạo và cô độc.

Võ học bất truyền của Ngũ Đài sơn là Thất Sát kiếm pháp được Ngô Nam Vân luyện đến độ tinh tuý, còn thành thục hơn cả Chưởng môn sư huynh.

Lỗ Ba Cách tuy cũng là nhân vật nhất lưu ở Miêu Cương, nhưng giao chiến hai trăm chiêu, bị Ngô Nam Vân thi triển một chiêu Thiên Tế Phong Vân đâm rách áo, chạm tới da thịt ở trường, suýt nữa thủng bụng.

Lỗ Ba Cách biết mình không địch nổi, trong khi sư huynh hắn Dạ Hiêu Tiền Vệ lại đi theo việc riêng của mình nên ngậm hận chạy đi, hẹn ba ngày sau tái chiến.

Lại nói Thất sát Kiếm Ngô Nam Vân nghe Lỗ Ba Cách trả lời như thế liền “hừ” một tiếng nói :

- Lỗ Ba Cách! Ngươi là du hồn dưới kiếm của ta, chỉ e một mình ngưoi dù các vàng cũng không đến. Tốt nhất bảo sư huynh ngươi Dạ Hiêu Tiền Vệ ra đây đừng trốn tránh nữa! Chính ta cũng đang muốn đưa cả hai về Diêm La thập điện cho có huynh có đệ!

Lỗ Ba Cách nghe nói nổi giận gầm lên :

- Hôm nay ta sẽ dánh nát thây ngươi!

Dứt lời nghiến răng ken két, vung Độc Cước Đồng Nhân nặng tám mươi cân xông tới đối thủ quay lên như chong chóng!

Thất sát Kiếm Ngô Nam Vân thấy thế địch hung mãnh như thế cũng phải kinh tâm, lùi lại một bước vận công vào tứ chi làm da thịt săn chắc lên như thép.

Lỗ Ba Cách quát lên :

- Ngưoi sợ rồi ư? Vậy thì nộp mạng đi!

Dứt lời lại sấn vào tấn công.

Lần này Ngô Nam Vân không tránh, đưa chưởng lên hoàn lại một chiêu.

Chỉ nghe “binh” một tiếng, Lỗ Ba Cách bị chưởng lực đẩy lùi hai bước. Ngô Nam Vân cũng bị chấn lực làm chao đảo đứng không vững.

Lỗ Ba Cách vừa lùi đã quát lên vung Độc Cước Đồng Nhân đánh ra.

Ngô Nam Vân cũng phát chưởng nghênh tiếp.

Lại một tiếng vang. Lỗ Ba Cách bật lùi ba bước. Ngô Nam Vân cũng phải lùi về một bước.

Lỗ Ba Cách đã nổi cơn thịnh nộ. Bộ tóc vàng bờm xờm dựng đứng cả lên, gầm rú như thú dữ, vừa lùi đã tiến, hai cánh tay nổi lên những bắp thịt cuồn cuộn vung Độc Cước Đồng Nhân đánh như bão táp, khí thế hung mãnh vô cùng!

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân tính tình cao ngạo nên không chịu kém, tuy biết rõ nội lực không bằng đối phương, nhưng không chịu tránh, không ngừng phát chưởng nghênh chiến.

Hai người một đánh một đỡ như đôi gà trống say máu, chốc lát đã qua ngoài trăm chiêu.

Đỉnh núi bị chưởng lực làm cho tơi tả, cành gãy là rụng ào ào, có thể nói là thiên hôn địa ám.