Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành vỗ vào một bên vai vạm vỡ của đồ đệ, trầm giọng nói :
- Đại Nguyên! Không có gì đâu! Thắng bại là việc thường tình của binh gia, can gì phải buồn khổ chứ? Đối phương đã ngoài sáu mươi tuổi, nay ngươi chỉ chưa tới ba mươi, sao không có lúc thắng được hắn để trả thù? Hơn nữa hồi vào tuổi ngươi, sư phụ cũng bị thua không biết bao nhiêu lần...
Vị quái kiệt tuổi đã gần tám mươi, để an ủi đệ tử phải thú nhận thất bại của mình, tự xúc phạm đến lòng kiêu hãnh của bản thân, đó là một sự hy sinh lớn.
Tuy rằng Đại Lực Tôn Giả nói ra câu đó chưa hẳn đã đúng sự thực, nhưng cũng đủ chứng minh rằng tình sư đồ giữa họ thắm thiết tới mức nào.
Bách Nhẫn đại sư cười nói :
- Trận này đệ tử bổn tự được Du thí chủ nhường nhịn cho một chiêu, lão nạp vô cùng cảm kích...
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân chợt đứng lên, bước ra đấu trường ôm quyền nói :
- Ai thắng đã thắng, ai thua cũng đã thua rồi, cần gì phải dùng lời sáo rỗng vô ích? Bây giờ tại hạ xin lĩnh giáo tuyệt chiêu của bất cứ vị nào của quý tự!
Thấy thái độ của Ngô Nam Vân cuồng ngạo như thế, chúng tăng mặt đều biến sắc.
Bách Nhẫn đại sư nghĩ thầm :
- Xưa nay ai cũng biết Thất Sát Kiếm võ công cao cường, tính cách kiêu ngạo. Nhưng nếu suy cho cùng thì mấy vị sư đệ của bổn tự cũng không hơn gì!
Vị giám viện đầu tọa của Thiếu Lâm tự Bách Khuyết hòa thượng bước ra đứng đối diện với Ngô Nam Vân chắp tay nói :
- Lão nạp không tự lượng sức, muốn thỉnh giáo cao chiêu của Ngũ Đài đệ nhất cao thủ danh lừng thiên hạ!
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân ngạo nghễ đáp :
- Không dám! Không dám! Tại hạ chỉ muốn thử xem võ học chính tông của đại hòa thượng phái Thiếu Lâm thắng hay võ công bàng môn tà đạo của Ngũ Đài phái cao hơn?
Khuôn mặt khẳng khiu của Bách Khuyết nhăn nhúm lại trông rất khó coi.
Lời thách thức đó rất trắng trợn, nhưng vì chính lão nói ra câu đó trước nên đành cứng lưỡi không biết đối đáp thế nào, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, lấy ra một cây Giáng Ma trượng nói :
- Ngô thí chủ xuất binh khí đi!
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân thấy cây trượng dài năm thước, to bằng cổ tay, màu đen bóng, không biết làm bằng chất liệu gì nhưng xem chừng khá nặng.
Ngô Nam Vân ngạo nghễ đáp :
- Đại hòa thượng cứ ra chiêu, tại hạ xuất binh khí cũng vừa!
Ngay từ đầu, hai đối thủ đã không bỏ lỡ cơ hội hạ nhục nhau.
Bách Khuyết hòa thượng hừ một tiếng nói :
- Ngô thí chủ đã nói thế, lão nạp đành xuất chiêu đây!
Lời vừa dứt, Giáng Ma trượng đã múa lên nửa vòng rồi bất thần điểm tới ba yếu huyệt Khí Hải, Thủy Đột và Cự Khuyết của đối phương.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân không cần nhảy lui, chỉ chớp mắt đã rút kiếm cầm tay xuất chiêu nghênh địch.
Chu Diệu kiếm điểm ra chỉ ba vệt kiếm quang, vừa đúng vào đầu trượng đối phương.
Cây Giáng Ma trượng đang điểm tới lập tức bị mũi kiếm chặn lại.
Bách Khuyết hòa thượng xưa nay vẫn vỗ ngực xưng hùng thiên hạ, tuy có nghe danh Ngũ Đài đệ nhất cao thủ nhưng đâu có coi ra gì?
Khi xuất chiến, lão tin rằng nhiều lắm thì chỉ trong một vài chục chiêu sẽ khống chế đối phương, nên mặc dù cây trượng bị kiếm khí chặn lại vẫn không nao núng.
Bách Khuyết thu trượng về, lại thi triển tiếp ba chiêu Thương Long Quán Thụ, Tàn Vân Ám Nguyệt, và Trượng Phát Ma Tiêu đánh ra.
Ba chiêu này chứa đựng tới ba mươi sáu phép biến hóa, khống chế ba mươi sáu huyệt đạo đối phương!
Ngô Nam Vân chừng như đã lường trước chiêu thức, chỉ cười nhạt một tiếng, Chu Diệu kiếm múa lên như thần long, nhất nhất hóa giải công thế của địch.
Bách Khuyết hòa thượng buông tiếng khen :
- Hảo!
Giáng Ma trượng đổi thế múa lên vù vù, vô số trượng ảnh từ khắp mọi phía áp xuống đầu vị Hình đường chủ.
Đại Lực Tôn Giả nhìn thấy cũng phải toát mồ hôi, thán phục lẩm bẩm :
- Giáng Ma nhị thập bát thức của Thiếu Lâm thật lợi hại!
Ngô Nam Vân không hổ danh là Ngũ Đài đệ nhất cao thủ, vừa triển khai bộ pháp, thân ảnh chờn vờn giữa muôn vàn trượng ảnh tránh chiêu, Chu Diệu kiếm điểm ra trăm ngàn vệt hàn tinh, tạo thành một màn kiếm dày đặc như tấm tơ nhện, ngăn không để lọt vào một trượng.
Chỉ sau khoảnh khắc, hai cao thủ mỗi người đã phát gần trăm chiêu.
Bộc Dương Duy chăm chú quan sát cuộc chiến, vẻ mặt đang căng thẳng chợt giãn ra.
Đại Lực Tôn Giả nhận ra sự thay đổi đó, liền hỏi :
- Bộc Dương bang chủ! Theo các hạ thấy chì trong trận đấu này ai có nhiều hy vọng thắng hơn?
Bộc Dương Duy trầm giọng đáp :
- Theo vãn bối thì Ngô hình đường chủ có nhiều hy vọng thắng hơn. Nhưng muốn thắng không phải dễ dàng.
Đại Lực Tôn Giả gật đầu, lại chú mục vào trường đấu.
Hơn hai chục tăng lữ dán mắt vào hai đối thủ, mắt cứ hoa lên không sao phân định ra chiêu thức, cũng không nhận ra ai hơn ai kém.
Lại qua trăm chiêu nữa...
Diễn Võ đường rộng thênh thang dường như chật hẹp lại, chỉ thấy khắp nơi trượng phong kiếm ảnh tung hoành, kình khí nổi lên ào ào như dông bão...
Cuộc chiến vẫn diễn ra ở thế cân bằng, mặc dù hết sức quyết liệt.
Hai đối thủ hầu như đã đưa hết kỳ chiêu dị thức, mỗi chiêu phát ra không những dốc tận công lực mà còn đưa hết cơ trí, nhằm mục đích duy nhất là đánh bại đối phương càng sớm càng tốt.
Đột nhiên Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân thét vang, phát một lức ba chiêu trong Thất Sát kiếm pháp...
Chỉ thấy kiếm ảnh càng lúc càng thịnh, khống chế cả một khoảng không gian hai trượng, hoàn toàn lất át trượng ảnh.
Lúc này Thất Sát kiếm pháp mới tỏ rõ uy lực kinh nhân của nó.
Phương trượng Thiếu Lâm Bách Nhẫn đại sư đại sư thấy vậy mặt dần biến sắc.
Chúng tăng bắt đầu lo lắng.
Bởi vì đến lúc đó thì đã có thể nhận rõ Bách Khuyết hòa thượng đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, bị vây trong kiếm ảnh trùng trùng, Giáng Ma nhị thập bát thức không còn phát huy được uy lực nữa.
Đại Lực Tôn Giả nhìn sang Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên cười nói :
- Đồ nhi! Ngô đường chủ sắp trả thù được cho ngươi rồi đấy.
Du Đại Nguyên gật đầu.
Y đã nhận rõ tình thế lúc này là không còn xoay chuyển được nữa, thế thắng bại đã rõ.
Chợt nghe Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân quát to lên một tiếng, Chu Diệu kiếm phát liền ba chiêu.
Trong tiếng quát kinh tâm động phách, chỉ thấy kiếm ảnh sáng lòa như thần long phi vũ, làm ca gian Diễn Võ đường sáng lên!
Đó là ba chiêu cuối cùng trong Thất Sát kiếm pháp gồm Lưu Tinh Tung Hoành, Hồi Sơn Vọng Nguyệt và Thất Dương Tĩnh Huy!
Bách Nhẫn đại sư đại sư than thầm :
- Bách Khuyết sư đệ nguy mất!
Lão vừa nói xong thì kiếm ảnh vừa sáng lòa vụt tắt.
Mọi âm thanh của cuộc chiến cũng tĩnh lặng.
Chiến cuộc đã kết thúc!
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cầm chếch thanh kiếm đứng bất động, tay cầm kiếm run run.
Bách Khuyết hòa thượng đứng cách đó hai trượng, cây Giáng Ma trượng rơi xuống một bên, da mặt đen sì thành màu gan lợn, đưa mắt oán hận nhìn đối phương.
Trên vai tả, áo cà sa rách một mảnh để lộ vết thương dài chừng ba tấc, vì áo màu đỏ nên không thấy rõ máu, nhưng thấy từng giọt theo nếp áo nhỏ xuống nền gạch.
Hai đối thủ đứng bất động nhìn nhau không ai nói gì.
Chúng tăng cũng không la lên như trước, chỉ có trong ánh mắt lộ nét kinh hoàng và tức giận.
Bách Nhẫn đại sư khoát tay, hai tăng nhân liền bước ra đấu trường dìu Bách Khuyết ra khỏi Diễn Võ đường.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân chỉ ôm quyền mà không nói tiếng nào, ngạo nghễ quay lại chỗ ngồi.
Bộc Dương Duy nói :
- Rất tốt! Ngô đường chủ nghỉ ngơi đi!
Ngô Nam Vân gật đầu, hiểu hết hàm ý trong câu nói ngắn ngủi của Bang chủ.
Đại Lực Tôn Giả đưa ngón tay cái lên, thấp giọng nói :
- Thất Sát Kiếm! Ngươi quả không hổ danh Ngũ Đài đệ nhất cao thủ, càng không hổ danh Hình đường Đường chủ của Lãnh Vân bang, người điều hành môn quy của Bang chủ!
Ngô Nam Vân cười đáp :
- Tiền bối quá khen! Nam Vân thẹn không xứng với lời khen đó.
Chợt thấy Giám viện Tàng Kinh các Bách Thiện đại sư đứng lên nhìn Ngô Nam Vân nói :
- Vừa rồi sư huynh của lão nạp thỉnh giáo Ngô đại hiệp. Các hạ võ công tuy cao nhưng hạ thủ ác độc như thế, lão nạp không phục. Bây giờ xin Ngô đại hiệp chỉ giáo cho vài chiêu tuyệt học!
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nhíu mày, trầm ngâm chốc lát rồi đứng lên.
Đại Lực Tôn Giả giữ y lại, đứng dậy nhìn Bách Thiện đại sư, cười hô hô nói :
- Đại hòa thượng! Một người đánh không thắng, nay định dùng thượng sách Xa luân chiến chứ gì? Người ta vừa đấu ba trăm hiệp, đại hòa thượng mới dám mở miệng nói câu đó?
Bách Thiện bị đối phương chọc đúng tim đen, giận tím mặt nhưng không biết đối đáp thế nào.
Đại Lực Tôn Giả nói tiếp :
- Còn việc đại hòa thượng vừa bảo Ngô đại hiệp hạ thủ độc ác... Người ta nói cha con dưới chưởng khó lưu tình. Các vị cao tăng quý tự nếu không muốn đổ máu, sao lúc đầu hung hổ lăng nhục người ta để dẫn đến hậu quả này?
Bách Thiện đỏ bầm mặt quát lên :
- Đại Lực Tôn Giả! Thì ra ngươi đến Thiếu Lâm tự cũng với ý đồ bất thiện! Ngươi tưởng lão nạp sợ ngươi sao? Nếu vậy thì ra đây, lão nạp muốn thử ngươi mấy chiêu...
Bách Thiện đại sư là một trong ba Trưởng lão Thiếu Lâm, cũng được người trong giang hồ coi là bậc cao tăng, nhưng vì quá giận nên không còn giữ được điềm đạm nữa.
Bách Nhẫn đại sư đại sư nhíu mày, trên mặt lộ sự bất mãn, nhưng không thể ngăn lại.
Đại Lực Tôn Giả bình thản đáp :
- Đại hòa thượng! Chúng ta tuổi tác đã cao rồi, nói năng nên điềm đạm một chút, làm gì mà trừng mắt bặm môi như thế? Lão phu thấy sao thì nói vậy, sao ngươi bảo có ý đồ bất thiện? Như vậy không phải cưỡng từ đoạt lý là gì?
Lão dừng một lúc, cười hắc hắc nói tiếp :
- Còn nói đại hòa thượng không sợ lão phu, chẳng lẽ lại sợ ngươi sao?
Bách Thiện bị châm chọc, vằn tia máu quát lên :
- Nếu vậy thì xuất trường!
Nói xong hùng hổ bước ra trường đấu.
Đại Lực Tôn Giả cũng bước ra đứng đối diện.
Bách Thiện đại sư tháo trên vai xuống một cây Nguyệt Nha sản dài bảy thước, lưỡi hình bán nguyệt với hai mũi chĩa ra nhọn sắc, quát lên :
- Đại Lực Tôn Giả! Hãy xuất binh khí ra! Lão nạp cần lĩnh giáo tuyệt học của Quan Đông đệ nhất cao thủ xem lợi hại tới mức nào!
Đại Lực Tôn Giả cười kha kha đáp :
- Đại hòa thượng! Ngươi đã sống trên đời không dưới bảy mươi năm, hành khứ giang hồ không ít, làm sao lại không biết hơn sáu chục năm qua lão phu không dùng binh khí?
Bách Thiện tỏ ra do dự.
Xét về võ đạo, nếu dùng binh khí đấu với tay không thì không khỏi làm mất thanh danh.
Nhưng nếu phải đấu tay không, lão không dám tin chắc thắng, vì trong giang hồ ai không biết Đại Lực Tôn Giả thần lực vô song?
Đại Lực Tôn Giả trừng mắt nói tiếp :
- Nhưng nếu lão phu dùng tay không thì sợ ngươi cho rằng ta khinh thị, vậy lão phu đành dùng tấm da này đấu với cây Nguyệt Nha sản của ngươi vậy!
Nói xong cởi tấm da báo đính mấy sợi dây kim tuyến ra, cầm lấy một đầu dây kim tuyến.
Thực ra Đại Lực Tôn Giả dùng tấm da đính kim tuyến làm binh khí không phải là hình thức.
Tấm da có chỗ diệu dụng của nó, và Đại Lực Tôn Giả võ công tuy cao nhưng không dám coi thường đối phương.
Nên biết trong Thiếu Lâm tự thì Giám viện Tàng Kinh các là nhân vật rất trọng yếu, có một đặc quyền là được luyện tất cả các loại võ công.
Trong phái Thiếu Lâm, có một số tuyệt học được coi là võ công trấn sơn, chỉ có Chưởng môn nhân và Giám viện Tàng Kinh các mới được học.
Trong thực tế thì phái Thiếu Lâm ngoài Chưởng môn Phương trượng ra, đệ tử hành chữ Bách chỉ có ba người là Bách Khuyết, Bách Thiện và Bách Không, gọi chung là Thiếu Lâm tam trưởng lão.
Ba người này võ công tương đương nhau. Bách Khuyết có cao hơn chút ít nhưng Bách Thiện lại tinh diệu hơn và được luyện võ công trấn sơn.
Bách Thiện đại sư thấy Đại Lực Tôn Giả dùng tấm da đính kim tuyến làm binh khí, tuy không biết diệu dụng thế nào nhưng cũng không dám coi thường.
Tuy vậy lão cũng biết Đại Lực Tôn Giả chưa bao giờ dùng binh khí, tự tin rằng với cây Nguyệt Nha sản lừng danh thiên hạ này tất thắng được đối phương.
Lợi dụng ưu thế, lão xuất binh khí tấn công ngay.
Bách Thiện lão hòa thượng thân thể cao lớn, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, chỉ chớp mắt đã đánh ra mười lăm chiêu, kiên quyết dành thế chủ động.
Kình phong rít lên ghê rợn, hai mũi sản loang loáng thoắt tả thoắt hữu, lúc trên lúc dưới uy hiếp tất cả các đại huyệt trên người đối phương.
Không những thế đánh hung mãnh mà chiêu thức cũng rất tinh kỳ, xứng là đại cao thủ võ lâm!
Ngay từ đầu, Bách Thiện đã xuất tuyệt học Phục Đà Ảo Ảnh thập ngũ thức!
Đại Lực Tôn Giả quát to một tiếng, vung tấm da quay như chong chóng mấy vòng chặn đứng công thế của Nguyệt Nha sản, đồng thời phất sợi kim tuyến quất vào mặt đối phương.
Bách Thiện không ngờ tấm da mà có uy lực chặn được tuyệt chiêu của mình, vừa lùi lại thì chợt thấy ánh vàng lóe lên trước mặt, vội đưa Nguyệt Nha sản đánh bạt lên hóa giải.
Đại Lực Tôn Giả cười hô hố nói :
- Đại hòa thượng! Như vậy mới là biết người biết ta!
Bách Thiện nổi giận thét vang, vừa lùi tiến vung binh khí tấn công càng mãnh liệt hơn.
Đại Lực Tôn Giả không chút bối rối, xuất chiêu nghêng tiếp.
Quan sát một lúc, Bách Nhẫn đại sư chợt nhíu mày rồi quay sang Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không hòa thượng nói thì thầm vào tai lão mấy câu.
Bách Không gật đầu, đứng lên đi tới gần bọn tăng nhân áo xám ra lệnh gì đó.
Hai tên dạ một tiếng rời khỏi hàng ngù đi ra khỏi sảnh, dáng đi vội vàng như có việc gì khẩn cấp.
Bộc Dương Duy để ý thấy trên nét mặt Bách Hối hòa thượng đứng bên Bách Nhẫn đại sư hiện lên nỗi thống khổ vô bờ bến.
Không chỉ Bộc Dương Duy mà Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cũng nhận ra điều này.
Vị Hình đường chủ thương cảm nghĩ thầm :
- Vị Thiết Chưởng Hoa Vũ này bây giờ đã cuối đời, không còn sống được bao nhiêu nữa mà không được an hưởng sự an nhàn lúc chiều tà xế bóng, phải ăn năn sám hối, chịu nhiều nỗi dằn vặt khổ sở thế kia, thật đáng thương!
Lúc này trong trường đấu, Đại Lực Tôn Giả và Bách Thiện đã qua hơn hai trăm chiêu.
Cả hai mặt đẫm mồ hôi, thở phì phì như kéo bễ.
Tuy vậy cuộc đấu vẫn không kém phần kịch liệt.
Đột nhiên Đại Lực Tôn Giả quát to, một tay phất tấm da báo, tay kia đánh ra mười sáu chưởng.
Đó vẫn là Lôi Đình chưởng, nhưng uy lực lớn hơn khi Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên thi triển rất nhiều.
Bách Thiện mặt đỏ bừng, cũng điên cuồng thét vang đưa Nguyệt Nha sản lên đối địch.
Chỉ nghe những âm thanh rì rầm như sấm động, sau đó là tiếng hai người cùng gầm lên như dã thú, sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động đìa rồi đối thủ tách nhau ra.
Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành lùi ba bước mới đứng vững, khí huyết nghịch xung, mặt đầm đìa mồ hôi chảy thành dòng cuống chiếc áo hoa loang lổ.
Không những thế, ống tay áo rộng thùng thình bị Nguyệt Nha sản xé rách lên tới khuỷu tay bay phấp phới như lá cờ.
Bách Thiện đại sư cũng bị chưởng lực đẩy lùi ba bốn bước, thân mình chao đảo, vai áo cà sa bị rách một mảng lớn, để lộ vết thương nhoe nhoet máu thịt.
Lão không chút lưu tâm đến vết thương, nghiến răng trừng mắt oán hận nhìn đối phương.
Người ta kể cũng lạ!
Tự mình thách chiến với người khác, thắng thua sống chết thế nào cũng đã nằm trong dự liệu. Sao còn oán hận người ta?
Nhưng mấy ai thoát khỏi nghịch lý này?
Hai người đứng nhìn nhau một lúc, cố điều hòa hô hấp, không ai nói lời nào.
Cuối cùng Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành phá lên cười to một tràng rồi nói :
- Đại hòa thượng, kiểu này thì hai chúng ta chỉ mới bình phân thu sắc, không ai quá thiệt thòi. Nhưng hình như trong cái chữ Bình đó, lão phu có hơn một chút!
Bách Thiện đại sư trợn mắt quát :
- Đại Lực Tôn Giả! Đừng huênh hoang vội! Lát nữa chúng ta sẽ còn đấu tiếp một trận!
Trái với vẻ hầm hực của đối phương, Đại Lực Tôn Giả cười hô hô đáp :
- Rất tốt! Lão phu liều cái thân già này hầu tiếp đại hòa thượng ngươi là được!
Nói xong lại khoác tấm áo da báo lên vai, quay về chỗ ngồi.
Bách Thiện đại sư, mặt méo xệch lại trông rất khó coi, tới buông mình xuống bên Chưởng môn nhân.
Như vậy là trường kịch đấu kinh tâm động phách giữa hai đại cao thủ vẫn còn chưa kết thúc.
Công minh mà nói thì Đại Lực Tôn Giả giành được ưu thế nhưng chưa phải đã coi là thắng trận.
Bởi vậy đây là một ấn chứng võ công, nếu là cuộc quyết đấu trong khi Bách Thiện đã bị thương, chỉ cần đấu tiếp vài chục chiêu, nhất định lão ta sẽ bị đối phương đánh ngã.
Qua ba cuộc đấu, phía Thiếu Lâm tự coi như đã chịu thiệt thòi.
Sau khi hai đấu thủ trở về chỗ ngồi trong Diễn Võ đường trở nên tĩnh lặng vô thanh.
Liệu sự tĩnh lặng đó có báo hiệu cho cơn dông bão khác sẽ tiếp tục nổi lên còn dữ dội hơn trước?
Bây giờ phía Lãnh Vân bang, chỉ còn duy nhất một người là Bang chủ Ngọc Diện Tu La Bộc Dương Duy còn chưa xuất trường.
Đương nhiên đối thủ của chàng không ai khác hơn là Phương trượng Thiếu Lâm tự Bách Nhẫn đại sư.
Nếu so sánh lực lượng, ngoài hai đối thủ thượng thặng này không nói, nếu tái đấu, xem ra Lãnh Vân bang đang chiếm ưu thế.
Thứ nhất, cuộc đấu giữa Đại Lực Tôn Giả và Bách Thiện đại sư sắp tới, vị Giám viện Tàng Kinh các khó có khả năng lật ngược tình thế.
Hai người còn lại là Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên không ai bị thương, đã phục hồi công lực như cũ.
Phía Thiếu Lâm tự, đệ tử thuộc hàng chữ Bách chỉ còn lại một mình Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không đại sư.
Danh chính ngôn thuận Du Đại Nguyên đã cam nhận bại, như vậy, Bách Không buộc phải đấu với Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và hy vọng thắng sẽ rất ít.
Còn những đệ tử trong bảng chữ Vô chỉ sợ khó tìm được địch thủ của Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên.
Tuy nhiên chưa bàn đến những trận đấu sau, trận đấu giữa hai vị Chưởng môn nhân mới quyết định toàn cục.
Phương trượng Thiếu Lâm Bách Nhẫn đại sư ngồi trầm mặc không nói gì, trên bộ mặt uy nghiêm không biểu lộ chút tình cảm nào.
Tuy nhiên chỉ nhìn qua cũng biết lão ta đang chìm trong muôn nỗi suy tư.
Đó là lẽ tự nhiên.
Là người đứng đầu một phái được coi là lãnh tụ của võ lâm, thế mà chỉ mới đấu với một bộ phận trong một môn phái khác chẳng những không thắng mà còn chịu thiệt thòi.
Cuộc đấu này nhất định sẽ nhanh chóng truyền đi khắp giang hồ, khi đó người ta sẽ nghĩ thế nào bổn phái?
Khi đó Thiếu Lâm có còn xứng đáng với danh hiệu Thái sơn Bắc đẩu của võ lâm như mấy trăm năm trước nữa không?
Chỉ còn một cách cứu vãn...
Nếu tự mình thách đấu và thắng được Ngọc Diện Tu La thì danh dự của phái Thiếu Lâm sẽ được cứu vớt, nỗi nhục của sư đệ Bách Khuyết đại sư cũng tạm nguôi đi.
Nhưng xưa nay Phương trượng Thiếu Lâm, chỉ ngoại trừ có mối thâm cứu đại hận, không bao giờ đấu với Chưởng môn nhân các phái trong giang hồ.
Lần này có thể phá lệ không?
Giữa hai phái, ngoại trừ mối xung khắc cá nhân giữ Bách Hối đại sư mà có lẽ đã được hòa giải, hai phái không thể nói là cừu hận.
Đứng giữa hai sự lừa chọn nan giải ấy, Bách Nhẫn đại sư cảm thấy vô cùng khó xử.
Cuối cùng lão quyết định mình sẽ xuất trường thách đấu với Bang chủ Lãnh Vân bang Ngọc Diện Tu La Chỉ còn cách thắng được trận này, uy danh của một phái Thiếu Lâm tự được gây dựng mấy trăm năm trước mới được bảo toàn.
Chính khi lão định đứng lên nói lời thách đấu thì chợt bên ngoài Diễn Võ đường vang lên tiếng bước chân.
Bách Nhẫn đại sư đành ngồi nấn lại nhìn ra, thấy hai tăng nhân bận áo xám được phái ra ngoài trước đó đã quay lại đứng ngoài cửa, chắp tay cúi mình xuống cung kính nói :
- Khải bẩm Chưởng môn sư tổ! Đệ tử phụng mệnh đã mời Sư thái tổ đến!
Tất cả hai mươi mấy tăng nhân trong Diễn Võ đường nghe câu đó đều nhất loạt đứng lên, mặt đầy cung kính hướng ra cửa, ngay cả Bách Nhẫn Phương trượng cũng không ngoại lệ.
Bốn vị khách cũng giật mình rúng động. Bộc Dương Duy nghĩ thầm :
- Chẳng lẽ còn có người bối phận cao hơn Bách Nhẫn đại sư nữa?
Đại Lực Tôn Giả tự nhủ :
- Nghe nói Thiếu Lâm còn lại một vị bối phận cao nhất là Không Trần lão thiền sư. Như vậy truyền ngôn là không sai.
Hai tăng nhân áo xám bối phân hàng chữ Liễu, gọi Bách Nhẫn đại sư trên hai bậc là Sư tổ.
Chúng gọi người mới đến là Sư Thái tổ như vậy người đó thuộc hàng chữ Không, trên Bách Nhân một bậc.
Chính lúc ấy một người lướt vào Diễn Võ đường.
Đó là một lão tăng cao gầy, bận cà sa màu đỏ tía, mặt khô quắt chỉ da bọc xương.
Điều đáng kinh dị là trên đỉnh môn của lão tăng lõm sâu vào giống như cái bát.
Môi lão ta mím chặt, mằt đầu nếp nhăn, hai hàng mi bạc đã rụng gần hết chỉ còn mấy sợi lưa thưa.
Nhìn dang, lão tăng này ít nhất là chín mươi tuổi.
Lão vừa vào tới cửa, Bách Nhẫn đại sư đã rời chỗ bước ra, cúi mình cung kính nói :
- Đệ tử tham kiến sư thúc.
Nói xong quỳ xuống hành lễ.
Bốn vị khách cũng đứng lên, chăm chú nhìn lão tăng mới đến.
Đại Lực Tôn Giả đã đoán không sai, lão tăng này thuộc bối phận chữ Không duy nhất còn lại Không Trần lão thiền sư.
Lão khoát tay nói :
- Đứng lên đi!
Nói xong lướt vào sảnh, ngồi vào chiếc ghế do Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không vừa đem đặt ở hàng trên cùng ngay trước tọa vị của Chưởng môn nhân.
Thấy bước chân của lão lướt đi dường như không chạm đất, Bộc Dương Duy kinh hãi nghĩ thầm :
- Vị này công lực siêu phàm, chỉ e trong võ lâm đương đại không ai sánh nổi!
Bách Nhẫn đại sư trở về chỗ của mình, vẫy tay ra hiệu cho chúng nhân ngồi xuống.
Chủ khách lại an tọa, hai tên tăng nhân áo xám về đứng ở vị trí trước đây.
Không Trần lão thiền sư lướt mắt nhìn bốn vị khách ngồi đối diện rồi quay lại hỏi Bách Nhẫn đại sư :
- Mấy vị thí chủ đó là ai vậy?
Chưởng môn Phương trượng đáp :
- Khải bẩm sư thúc, vị Bộc Dương Duy thí chủ, Bang chủ Lãnh Vân bang cùng hai vị dưới quyền và Đại Lực Tôn Giả Cách lão thí chủ tới đây để giải quyết mối oán cừu với Quan Bang chủ ba mươi năm trước. Vì sự việc quá nghiêm trọng liên quan đến vinh nhục của bổn môn nên đệ mạo muội kinh động đến lão nhân gia.
Không Trần lão thiền sư gật đầu, lại lướt nhìn khách lần nữa, chắp tay nói :
- Xin thứ lỗi lão nạp chân yếu không đứng nhiều được. Dám hỏi vị nào là Bộc Dương bang chủ?
Bộc Dương Duy đứng lên ôm quyền đáp :
- Tại hạ là Bộc Dương Duy, ân sư là Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị, ba mươi năm trước có mối ân oán với Thiết Chưởng Hoa đại hiệp. Ba năm trước Hoa đại hiệp có ước tại hạ tới đây.
Nói xong ngồi xuống.
Không Trần lại nhìn sang Đại Lực Tôn Giả nói :
- Vị này tất là Đại Lực Tôn Giả Cách lão thí chủ? Mấy chục năm trước lão nạp từng nghe nhiều đến đại danh đệ nhất Quan Đông của Cách lão thí chủ nhưng chưa có duyên kiến diện. Hôm nay được thấy tôn nhan, thật là quý hóa!
Đại Lực Tôn Giả đáp :
- Không dám! Không Trần lão thiền sư đức cao vọng trọng, danh tiếng lừng lẫy giang hồ năm sáu mươi năm trước, đến nay đã gần trăm tuổi mà vẫn còn khang kiện như thế, quả là đại phúc cho phái Thiếu Lâm...
Tiếp đó Bách Nhẫn đại sư giới thiệu Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên.
Vị cao tăng Thiếu Lâm không biết hai người này, chỉ nói mấy câu khách sáo.
Bộc Dương Duy nghĩ thầm :
- Vị Thiền sư này vừa uy vừa khiêm quả không hổ danh một vị cao tăng Phật môn.
Tiến hành thủ tục xong, Bách Nhẫn đại sư thấp giọng nói gì với Không Trần lão thiền sư một lúc.
Vị này nghe xong nhíu mày trầm tư, cuối cùng gật đầu nói :
- Được!
Bộc Dương Duy nghĩ thầm :
- Đối phương nhất định sẽ thách chiến, Không Trần đại sư võ công còn cao hơn Bách Nhẫn một bậc, không biết ai sẽ đấu với mình đây?
Chàng vừa nghĩ xong thì Bách Nhẫn đại sư cao giọng nói :
- Bộc Dương thí chủ! Vừa rồi hai phái chúng ta đã qua ba trường đấu. Chư vị thí chủ võ công cao cường, quả không hổ danh là những nhân vật xưng hùng một phương trong thiên hạ...
Tới đó dừng lại chốc lát.
Bộc Dương Duy biết rằng đó chỉ là những lời mào đầu, nội dung chính là câu tiếp theo nên bình thản chờ nghe.
Chừng như đã được Không Trần lão thiền sư chấp nhận nên Bách Nhẫn đại sư bình tĩnh nói tiếp :
- Đến bây giờ có thể nói là song phương bình phân thu sắc, không hơn kém nhau bao nhiêu. Không biết Bộc Dương thí chủ có nguyện ý chỉ giáo cho lão nạp mấy chiêu tuyệt học không?
Bộc Dương Duy đã lường trước vấn đề này.
Ngay sau cuộc đấu giữa Đại Lực Tôn Giả và Bách Thiện kết thúc, chàng hiểu rằng giữa mình với Phương trượng Thiếu Lâm không thể tránh khỏi cuộc đối đầu.
Nghe Bách Nhẫn nói xong, chàng sảng giọng cười đáp :
- Đại sư đã bày tỏ mỹ ý như vậy, đối với tại hạ là vinh hạnh lớn, cầu còn chưa được, có đâu từ chối?
Bách Nhẫn gật đầu :
- Nếu vậy thì tốt!
Lão vừa định đứng lên thì chợt nghe Bộc Dương Duy nói :
- Nhưng tại hạ còn muốn đề xuất một điều...
Bách Nhẫn nhíu mày hỏi :
- Bộc Dương thí chủ có điều kiện gì chăng?
Bộc Dương Duy đáp :
- Tại hạ muốn rằng trước khi ấn chứng võ công với Phương trượng, xin được thỉnh giáo cao chiêu của Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không đại sư!
Bách Nhẫn đại sư nghe nói thế thì rất ngạc nhiên ngồi ngây ra.
Lão chưa kịp trả lời thì Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không hòa thượng đã đứng lên chắp tay nói :
- Khải bẩm Chưởng môn sư huynh! Ngọc Diện Tu La Bộc Dương bang chủ danh chấn giang hồ, được thỉnh giáo cao chiêu là vinh hạnh lớn. Nay Bang chủ đã có lòng ưu ái lão nạp như thế, xin Phương trượng chuẩn y cho lão nạp được ứng chiến, lĩnh giáo tuyệt học kỳ ảo Thiên Ma thập nhị thức!