Bạch y nhân cắp Bộc Dương Duy lướt đi như gió, chừng nửa canh giờ sau thì tới một sơn cốc.
Lúc này trời đã tối, nhưng Bộc Dương Duy rất ngạc nhiên là mình vẫn nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh.
Cuối sơn cốc, dưới chân vách đá có một mái lều tranh trông dáng mới được dựng chưa lâu. Trước lều là một bãi đất bằng phẳng rộng chừng ba trượng, cỏ mọc xanh um, ngoài rìa có một tảng quái thạch bằng phẳng cao tới hơn ba thước đứng bên gốc cổ tùng cao vút, cành lá rậm rì.
Bạch y nhân đặt Bộc Dương Duy xuống trước lều nói :
- Đồ nhi, đây là nơi tạm trú của ta.
Bộc Dương Duy hỏi :
- Sư phụ ở đây đã bao lâu rồi?
Bạch y nhân đáp :
- Mới chừng ba tháng.
Nói tới đó đưa mắt nhìn đồ đệ, thấy tiểu Duy đứng giữa hàn phong lạnh buốt nhưng không hề tỏ ra lạnh, y gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
- Chúng ta vào nhà thôi!
Bộc Dương Duy theo sư phụ bước vào lều.
Căn lều chỉ có một gian rất sạch sẽ không vương một hại bụi, bàn ghế giường phản đều làm bằng đá, ngoài ra còn một tấm bồ đoàn.
Trên phản trải một tấm da thú, trên bàn để một hòm sách giữa tường tre treo một chiếc đàn thất huyền trông dáng rất cổ.
Bộc Dương Duy đưa mắt nhìn khắp lều nhưng không thấy một thứ binh khí nào.
Có một điều kỳ lạ là tuy trời đã tối, trong lều không có đèn đóm gì nhưng vẫn sáng.
Bộc Dương Duy nhìn kỹ, chợt nhận thấy ánh sáng phát ra từ một viên dạ minh châu lớn bằng mắt rồng đính trên tường.
Bạch y nhân đến góc lều xách đến một lồng nhỏ đựng trái cây và một chiếc hồ lô màu hồng đặt lên bàn nói :
- Đồ nhi, ngồi xuống đi!
Hai người ngồi đối diện qua chiếc bàn đá :
- Bạch y nhân chỉ vào lẵng quả và chiếc hồ lô, cười nói tiếp :
- Trái cây này có thể ăn thay cơm, còn đây là Bính Hà tửu, hôm nay mừng sư đồ hội ngộ, chúng ta ãy uống một chén.
Nói là uống một chén, nhưng y lại cầm cả hồ lô lên dốc vào miệng một hơi.
Bộc Dương Duy cũng học theo sư phụ, ghé miệng vào hồ lô uống một ngụm, thấy rượu thơm ngon dị thường, phảng phất mùi hương sen.
Vừa ăn, Bạch y nhân vừa hỏi danh tính, tuổi tác và gia cảnh của đồ nhi vừa thu nhận.
Bộc Dương Duy không chút giấu giếm, kể hết thân thế bi thảm của mình và biến cố tang thương vừa mới xảy ra.
Bạch y nhân vừa nghe vừa ngậm ngùi cảm thán.
Nghe xong, y chợt hỏi :
- Đồ nhi, con có biết sư phụ là ai không?
Bộc Dương Duy lắc đầu đáp :
- Đệ tử chưa biết, xin ân sư nói rõ.
Bạch y nhân đăm đăm nhìn khoảng không một hồi lâu, sau đó mới trầm giọng kể lại thân thế của mình.
Nguyên vị này là Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị, là một quái kiệt danh chấn giang hồ ba mươi năm nay, hầu như suốt mấy chục năm tung hoành giang hồ chưa từng gặp đối thủ.
Vì thời thơ ấu lâm vào cảnh bi thương, chịu nhiều bất hạnh, bị người đời chà đạp, hắt hủi và cuộc đời vùi dập, nếm trải đủ mọi tủi cực của nhân gian nên hình thành tính cách rất lạnh lùng, khắc nghiệt.
Sau khi một dị nhân thu làm đồ đệ, Quan Nghị miệt mài luyện võ mấy năm, sau khi xuất sư đã có võ công cái thế.
Vốn bản tính lạnh lùng và khắc nghiệt, hành sự thiện ác tùy tâm, những nhân vật chính tà các phái trong hắc bạch lưỡng đạo, chỉ cần có điều gì khiến y không thuận mắt là giết, cho dù không chết cũng thành tàn phế.
Vì hạ thủ tàn độc như vậy nên giang hồ nghe nhắc đến Quan Nghị là người người đều biến sắc, từ đó mới đặt cho y trác hiệu Độc Thủ Ma Quân.
Sau này, y lập ra một phái gọi là Lãnh Vân bang, từ đó uy danh càng lớn.
Đã có võ công cái thế, vị quái kiệt này còn gặp kỳ duyên, lấy được một pho võ lâm chi bảo Điêu Long bảo lục mà tất cả mọi nhân vật trong giang hồ đều ao ước.
Pho bí lục võ học này có từ hai trăm năm trước, do vị võ lâm chí tôn Trường Hân Tử đúc kết tinh hoa võ học của mình chép lại.
Ngoài pho bí kíp này còn có một thanh bảo kiếm có tên Tu La kiếm cũng là một vật võ lâm chí bảo.
Hai vật này Độc Thủ Ma Quân may mắn thấy được trong một tuyệt cốc ở núi Tần Lĩnh thuộc tỉnh Thiểm Tây.
Sự việc này bị tiết lộ, tin tức nhanh chóng lan truyền ra giang hồ.
Những cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo tuy đều có ý tranh đoạt bảo vật này nhưng vì sợ uy danh của Độc Thủ Ma Quân nên không ai dám một mình liều thân mạo hiểm.
Thấy rằng Độc Thủ Ma Quân đã độc ác, võ công cao cường, nay có Tu La kiếm và Điêu Long bảo lục chẳng khác nào hổ thêm cánh, võ lâm các phái cả hắc bạch lưỡng đạo hợp lại thương nghị cử ra những cao thủ tinh anh nhất truy diệt Độc Thủ Ma Quân, tranh cướp bảo vật.
Bạch đạo có các nhân vật lừng danh như Lưu Sa kiếm khách Kim Nộ Giang, Tiêu Đao Khách Tiền Tam Tú, Tam Tuyệt Kiếm Vương Kỳ... do Tam Hiền Tứ Dật thống lãnh.
Bên hắc đạo có sư đồ Bang chủ Hắc Kỳ bang Chấn Sơn Thủ Uông Luân và Kim Trảo Thủ Hà Thời Nhiệm, Tam Diện đạo nhân Viên Hóa, vị đại hào sở Sơn Tây Kim Toán Tử, tên đại cường đạo Độc Cước Phi Yến Chu Bật và nhiều nhân vật khác do Minh chủ của lục lâm giang hồ là Lạt Thủ Thần Tiên Hoàng Song Khê và Thiết Tý Cái Cổ Dung, một trong Cái bang Tam anh cộng đồng chỉ huy.
Hai phái liên hợp với nhau với lực lượng rất lớn gần trăm cao thủ, bí mật vây công sào huyệt của Độc Thủ Ma Quân là Quỷ Sầu cốc.
Cuộc chiến diễn ra vô cùng kịch liệt, cao thủ các phái gặp phải độc thủ tử vong có tới hai mươi bảy người, ngoài ra bị thương vô số.
Lần đó Độc Thủ Ma Quân đại phát thần uy đánh tan tác quần hùng, nhưng chính y cũng bị trọng thương, còn lại hầu hết thuộc hạ trong Lãnh Vân bang hôm đó có mặt tại Tổng đàn đều bị giết chết tại chỗ.
Tuy bị trọng thương nhưng Độc Thủ Ma Quân vẫn chạy thoát, mang theo cả Điêu Long bảo lục và Tu La kiếm.
Từ đó Lãnh Vân bang bị tiêu diệt, Độc Thủ Ma Quân tuyệt tích giang hồ.
Nhưng kỳ thực Độc Thủ Ma Quân mang theo một số thủ hạ thân tín nhất trong Lãnh Vân bang còn sống sót chạy ra Quan ngoại.
Kể đến đó, Độc Thủ Ma Quân bưng hồ lô rượu lên uống một ngụm, nhìn Bộc Dương Duy hỏi :
- Đồ nhi! Con có biết vì sao ta chuyển đến sơn cốc này không?
Bộc Dương Duy lắc đầu.
Độc Thủ Ma Quân tự trả lời :
- Vì sư phụ nghe tin trong núi này có xuất hiện Đại Đào Tiên Quả. Đó là một thứ thần dược trị thương vô cùng công hiệu, cả ngàn năm mới sinh được một quả nên rất quý hiếm. Ta đã tìm khắp núi suốt ba tháng ròng, thế mà con lại tình cờ ăn được. Xem ra đó là thiên duyên tiền định, dù mất bao nhiêu công sức cũng không tìm được đâu.
Nói xong liền buông tiếng thở dài.
Bộc Dương Duy ngạc nhiên hỏi :
- Lúc đồ nhi ăn trái cây nhặt dưới suối chính là Đại Đào Tiên Quả hay sao?
Độc Thủ Ma Quân gật đầu :
- Chính thế!
Bộc Dương Duy vội vàng quỳ xuống nói :
- Sư phụ! Đồ nhi không biết...
Độc Thủ Ma Quân dùng tay phất nhẹ kéo hài tử lên, cười nói :
- Hài tử ngốc nghếch... Trong việc này con có lỗi gì chứ? Con có được kỳ duyên như thế, sư phụ mừng cho còn chưa hết, còn đâu lại trách con? Hãy ngồi lên đi! Bộc Dương Duy nghe lời ngồi xuống chỗ cũ.
Độc Thủ Ma Quân giải thích :
- Đại Đào Tiên Quả là vật hiếm có ở nhân gian. Vì công năng thần diệu như thế, đáng ra nên chia làm ba, mỗi ngày chỉ ăn một phần, để dược lực phát tán dần dần mới không hề gì. Đằng này con ăn một lần hết cả trái, lại trong lúc cơ thể suy nhược, đương nhiên là không chịu nổi. Khi ta đến thấy con hôn mê bất tỉnh đã kịp thời dùng chân khí truyền sang mới giúp con đả thông thất kinh bát mạch, vì thế mới xảy ra hiện tượng nóng chuyển sang lạnh.
Bộc Dương Duy mắt rớm lệ nói :
- Đại ân của sư phụ đối với đệ tử nặng như núi, đệ tử không biết lấy gì để báo đáp lão nhân gia.
Đột nhiên Độc Thủ Ma Quân chiếu ánh mắt sáng quắc nhìn ra cửa, mặt trở lại vẻ lạnh lùng đáng sợ trước đây.
Bộc Dương Duy ngạc nhiên hỏi :
- Sư phụ...
Độc Thủ Ma Quân lại đưa vò rượu lên uống một hơi xong đáp :
- Lại có trò nữa để xem đây. Không biết kẻ to gan nào không sợ chết tới nộp mạng?
Dứt lời đứng lên vẫy Tiểu Duy, đường hoàng bước ra cửa.
Vầng nguyệt từ trong đám mây ló ra chiếu xuống sơn cốc một màu bàng bạc. Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Tiểu Duy nhìn quanh nhưng không thấy gì, đang định mở miệng hỏi thì chợt từ xa vang tới hai tiếng hú dài.
Chỉ lát sau thấy hiện ra hai nhân ảnh tử cốc khẩu lao tới rất nhanh.
Chứng tỏ Độc Thủ Ma Quân phát hiện được đối phương từ khi chúng cách ngôi lều tới cả dặm, điều đó khiến Tiểu Duy vô cùng thán phục.
Chớp mắt, hai người đã tới giữa sân.
Bộc Dương Duy đưa mắt nhìn, thấy đó là hai lão nhân một cao một thấp, tuổi đều ngoài ngũ tuần.
Một trong hai lão nhân mặc y phục màu xám, giữa thắt lưng đính một vật gì sáng lóng lánh, mắt to như trôn bát lồi ra thô lố, miệng rộng mũi khoằm, da mặt xanh mét, nhìn qua cũng biết là không phải người thiện lương.
Lão nhân còn lại thấp lùn béo mập thành ra trông tròn lẳn như quả bí, mặt rỗ chằng chịt giống như tấm sắt rỉ, mũi tẹt như không thấy sống mũi đâu. Bên dưới là cái miệng rộng đỏ như máu.
Lão mặc bộ trường y không phân biệt được màu gì, trông rất nghịch mắt.
Hai vị quái khách nhìn hai sư đồ một lúc, đột nhiên cất một tràng cuồng tiếu nghe như tiếng thú gầm.
Sau đó lão áo xám trừng mắt nhìn Độc Thủ Ma Quân nói :
- Không biết từ đâu nảy ra loại thối tha này! Huynh đệ chúng ta biết rõ ở bổn sơn hôm nay xuất hiện Đại Đào Tiên Quả, nhưng tới đó lại tìm không ra. Thì ra ngươi lén lút tới đây dựng nên cái tổ quạ này để thừa cơ huynh đệ chúng ta không đề phòng mà trộm mất tiên quả. Các ngươi nếu khôn hồn thì quỳ xuống mà dâng quả lên, huynh đệ chúng ta còn có thể tha mạng, nếu không thì.. hắc hắc...
Tên lùn chợt kéo áo đồng bọn, thấp giọng nói :
- Đại ca! Hãy khoan! Tôi thấy tên này mặt trắng nhợt như xác chết, hai mắt lại phát tinh quan, tưởng như...
Bấy giờ Độc Thủ Ma Quân mới lên tiếng :
- Ngươi nói xong chưa?
Tên lùn kinh hãi lùi lại một bước.
Nhưng tên áo xám lại hùng hổ quát :
- Ngươi định làm gì? Chẳng lẽ Giang Nam song quái còn sợ ngươi sao?
- Chỉ một bước, Độc Thủ Ma Quân đã lướt từ cửa lều ra hai trượng đứng ngay trước mặt hai lão nhân.
Giang Nam song quái vốn là hai tên ma đầu thành danh trong giang hồ, được xếp vào hạng nhất lưu, tác oai tác quái một vùng nhưng thấy Độc Thủ Ma Quân lướt tới đều kinh hãi lùi lại, kêu lên :
- Tế Liễu Phong thân pháp!
Lão lùn ngập ngừng nói :
- Không biết... tôn giá với vị Bang chủ Lãnh Vân bang Độc Thủ Ma Quân năm xưa có quan hệ gì?
Quả không hổ danh Giang Nam song quái, kiến thức chẳng phải tấm thường.
Đột nhiên Độc Thủ Ma Quân hú lên một tiếng kinh tâm động phách, làm rung động cả núi rừng.
Sau đó y đưa tay lên phất nhẹ bắn ra một vật.
Lại nghe ầm một tiếng, khối quái thạch cách đó hai trượng bị một lực đạo vô hình đánh tan thành bụi!
Độc Thủ Ma Quân lại đưa tay phất nhẹ, vật vừa bắn ra bay trở lại, y đưa tay nhẹ nhàng đón lấy.
Nguyên đó là một chiếc thoa màu hồng.
Giang Nam song quái kinh hãi thốt lên :
- Độc Thủ Ma Quân Dứt lời quay người định chạy.
Độc Thủ Ma Quân quát :
- Dừng lại!
Hai tên ma đầu khiếp sợ đứng sững lại.
Tên áo xám quay đầu, run giọng hỏi :
- Ma Quân định làm gì?
Độc Thủ Ma Quân lạnh giọng nói :
- Mỗi tên để lại một cái tai cho ta!
Giang Nam song quái mặt biến sắc nhìn nhau.
Độc Thủ Ma Quân lại quát :
- Chẳng lẽ các ngươi còn bắt ta động thủ?
Hai tên ma đâu tuy khiếp sợ uy danh Độc Thủ Ma Quân, nhưng chúng chưa từng giao thủ. Hơn nữa Giang Nam song quái cũng chẳng phải hạng vô danh, từng tác oai tác quái suốt một vùng, lấy mạng không biết bao nhiêu cao thủ, có lý đâu chịu nhục trước một kẻ chúng chưa từng quen biết, chôn vùi uy danh gây dựng một đời?
Lão đại lên tiếng là Tống Vũ nghiến răng nói :
- Ta liều mạng với ngươi!
Dứt lời rút chiếc đai áo, vận công thẳng ra như ngọn thương điểm tới ngực Độc Thủ Ma Quân, đồng thời phóng chân trái tung một cước vào tiểu phúc y.
Lão nhân thấp lùn tên là Triệu Ngang cũng không chịu thua kém lão đại, song chưởng đánh sang hai vai Độc Thủ Ma Quân.
Hai tên ma đầu liên thủ tấn công, uy lực phi phàm, bốn chiêu cùng xuất thế như vũ bão.
Độc Thủ Ma Quân Hừ một tiếng, hơi xoay người sang trái, tay phải thi triển Xích Sát chưởng với bốn thành công lực đánh tới Triệu Ngang, chỉ một cú quay người đã dễ dàng tránh được hai chiêu của Tống Vũ, còn Triệu Ngang song chưởng đánh ra bị vấp phải một luồng kình lực phản chấn rất mạnh nổ bòm một tiếng, thân thể tròn như quả bí của hắn bật lùi bốn năm bước nhưng vẫn không đứng vững lăn lông lốc mấy vòng, hai bên mép rỉ máu tươi, phải ngồi xuống vận công điều tức.
Tống Vũ thấy bái đệ bị thương vừa sợ vừa ức, phất sợi ngân đai tạo thành kình phong, xuất tuyệt học trong một trăm linh tám Ngân Xà đại pháp tạo thành vô số đai ảnh phi vũ trùm lấy Độc Thủ Ma Quân.
Chớp mắt đã xuất hơn mười chiêu, nhưng chẳng những không đả thương được địch mà thậm chí không chạm được tới tà áo.
Đột nhiên thấy hoa mắt, đối phương biến đâu mất.
Tống Vũ chưa hết kinh dị thì chợt cảm thấy bàn tay phải bị giật mạnh, thì ra chiếc ngân đai đã bị bắt được.
Trong lòng đầy hoang mang, hắn chỉ còn biết dụng lực giật mạnh về, bỗng bị mất đà bật lùi lại bốn năm bước mới đứng vững.
Cúi xuống nhìn, thấy chiếc thắt lưng thành danh mấy chục năm làm bằng gân bò luyện hết sức công phu bị đứt tung, không những thế, chiếc khóa bạc bị làm méo mó trông rất thảm hại.
Tức giận đến đỏ mặt tía tai, hắn định liều mạng, xông vào lần nữa thì chợt nghe bình một tiếng, kinh hãi nhìn sang thấy bái đệ Triệu Ngang rú lên thảm thiết, nằm lăn lộn trên đất, máu phun đỏ ngực áo.
Nguyên Triệu Ngang chưa phải bị nội thương, sau khi ngồi vận công chốc lát đã bình phục lại, thấy đại ca đang kịch chiến liền lao vào tập kích đối phương.
Độc Thủ Ma Quân vốn không đem hết sức đối phó, thấy Giang Nam song quái liên thủ tấn công mình liền tức giận làm đứt sợi đai của Tống Vũ rồi xuất chưởng đánh Triệu Ngang.
Tên lùn trúng một chiêu Bách Bộ Khai Sơn chưởng bị bắn ra xa ba trượng, thổ ra một huyết tiễn ngã xuống ngất đi.
Lòng thù hận trào lên quên cả sợ hãi, Tống Vũ lại nghiến răng vung cả song chưởng liều mạng lao vào lần nữa!
Độc Thủ Ma Quân hừ một tiếng, tay phải xoè ra, ngũ chỉ tề xuất, điểm tới năm yếu huyệt Tứ Bạch, Cự Khuyết, Địa Thương, Đầu Duy và Ngoại Quan, đồng thời chân phải tung một cước đá vào tiểu phúc địch nhân.
Chiêu thức liên hoàn, động tác thần tốc làm Tống Vũ không sao đối phó nổi, toàn thân tê đi, huyệt đạo bị khống chế, trúng cước bay xa mấy trượng lăn đi mấy vòng, hồi lâu còn chưa bò dậy nổi.
Độc Thủ Ma Quân đến gần nói :
- Hạng nhãi nhép như các ngươi mà cũng dám tới đây vung tay múa cánh với lão tử, thật không biết tự lượng sức mình. Đó chỉ mới là trừng phạt nhẹ. Lần sau nếu còn tái phạm thì đừng trách ta độc ác.
Dứt lời điểm ra mấy chỉ.
Tống Vũ được giải khai huyệt đạo, há miệng thổ ra một bãi máu rồi bò dậy, đến dìu bái đệ bỏ đi.
Nhưng mới được mấy bước chợt nghe tiếng quát :
- Đứng lại!
Tống Tũ dừng bước quay đầu hỏi :
- Tôn giá còn muốn gì nữa?
- Ngươi lưu lại danh tính rồi hãy đi!
Tống Vũ cố nuốt giận nói :
- Tại hạ là Tống Vũ, còn đây là bái đệ Triệu Ngang, trác hiệu Giang Nam song quái. Chút ân tình vừa rồi huynh đệ chúng tôi ghi khắc đến chết không quên. Non xanh còn đó, sau này chúng ta còn gặp lại.
Dứt lời cắp Triệu Ngang lên phóng nhanh ra khỏi sơn cốc.
Độc Thủ Ma Quân quay lại, thấy Tiểu Duy vẫn còn sững sờ trước cuộc chiến kinh tâm động phách vừa qua, nhưng không hề tỏ ra khiếp sợ.
Trong lòng khâm phục bởi lòng can đảm của đồ đệ, y bước lại gần cười hỏi :
- Xem có thích không?
Tiểu Duy thành thực đáp :
- Sư phụ bản lĩnh siêu phàm. Đồ nhi bao giờ mới học được như thế?
Độc Thủ Ma Quân dịu dàng nói :
- Muốn luyện thành võ công thượng thừa như thế cũng không khó, chỉ cần kiên trì và khổ công thôi!
Lại tiếp :
- Bây giờ đã khuya, hơn nữa con vừa ăn tiên quả, nên vào nhà nghỉ ngơi, mọi việc khác ngày mai sẽ bàn.
Hai người bước vào lều.
Sáng hôm sau sư đồ dậy từ rất sớm.
Bộc Dương Duy ra suối rửa mặt xong quay lại thấy Độc Thủ Ma Quân ngồi trên một tảng đá, ngoảnh mặt về hướng đông, miệng phun ra một luồng khí pha lẫn hai sắc thanh hồng thành một vệt dài tới ba trượng.
Hài tử thấy kỳ đứng lại xem.
Lúc đó nó còn chưa biết rằng đó chính là công phu Ngưng Khí Thành Hình, loại khí công nội gia thượng thừa.
Hai loại khí một hồng một xanh chính là võ học độc môn của Độc Thủ Ma Quân gọi là Song Cực chân khí.
Thời gian chừng một tuần trà, Độc Thủ Ma Quân kết thúc tọa công, chợt nhìn sang Bộc Dương Duy buông tiếng thở dài nói :
- Ài! Bây giờ không được như trước nữa!
Tiểu Duy ngơ ngác nhìn sư phụ không hiểu ra sao.
Độc Thủ Ma Quân cười nói :
- Đồ nhi! Bây giờ ta sẽ đưa con trở về Quan ngoại, nơi sư phụ ẩn cư nhiều năm nay ở Cô Dương Phong thuộc dãy Thiên sơn.
Hai người vào lều thu xếp hành lý.
Bước ra cửa, Độc Thủ Ma Quân lặng nhìn nơi mà mình từng sống ba tháng qua, không khỏi cảm thấy bùi ngùi, trầm giọng nói :
- Ài! Xem ra mình đã già mất rồi nên dễ mềm lòng, dường như bất cứ thứ gì cũng thấy lưu luyến...
Nói xong đột nhiên vung tay phát ra một luồng kình lực.
Chỉ nghe ầm một tiếng, căn lều bị kình phong làm gãy răng rắc đổ ụp xuống như một thứ đồ chơi!
Độc Thủ Ma Quân quay lại cắp lấy Tiểu Duy, nhún mình lao đi như một con đại bàng ra khỏi sơn cốc.
* * * * *
Đầy trời tuyết bay trắng xóa, gió rít lên từng đợt lạnh thấu xương, tưởng chừng như cả không khí cũng ngưng kết lại thành băng giá. Trên quan lộ vắng ngắt không bóng một hành nhân.
Hầu hết cây cối đã rụng lá từ dạo mùa thu nay lại chỉ còn trơ cành đứng ủ ê trong gió tuyết.
Phần lớn chim chóc đã đi trú đông, chỉ còn loài quạ vẫn còn thi gan cùng băng giá, đậu thành đàn trên những thân cây trơ trọi, thỉnh thoảng cất lên những tiếng kêu Quà! Quà! não lòng càng tăng thêm vẻ thê lương...
Đột nhiên từ xa dội dến tiếng vó ngựa rầm rập.
Chẳng bao lâu hiện ra một con tuấn mã cao lớn, lông thuần bạch không một sợi pha, trên lưng nó có tới hai kỵ sĩ đều mặc áo da.
Ngồi trước là một trung niên tuổi dưới ngũ tuần, dáng thư sinh nhưng sắc mặt lại tái nhợt như người chết.
Phía sau là một hài tử mới hơn mười tuổi, diện mạo vô cùng tuấn mỹ nhưng đôi mắt đen láy của trẻ thơ đã nhuốm nét phong trần.
Hai người này không phải ai khác, chính là Độc Thủ Ma Quân, một quái kiệt từng làm chấn động cả võ lâm ba mươi năm trước và đồ đệ của y vừa thu nhận là hài tử có thân thế bi khổ Bộc Dương Duy.
Họ vừa vượt mấy ngàn dặm từ Trung Nguyên về Quan ngoại, vượt qua Thang Âm, An Dương, Vũ Thanh, hôm ấy đến Lý Cốc quan, cách Sơn Hải quan là yếu khẩu xuất nhập quan không xa nữa.
Độc Thủ Ma Quân ghì cương.
Con ngựa đang phi nhanh thì thắng gấp, tung hai vó trước lên hí vang, xoay đi một vòng mới dừng lại.
Độc Thủ Ma Quân trỏ roi về phía trước nói :
- Duy nhi, trước mặt là tiểu trấn cuối cùng trước khi xuất quan, hãy ghé vào ăn lót dạ rồi sẽ đi tiếp.
Nói xong giục ngựa cho đi nước kiệu thong thả vào trấn.
Trời còn sớm, nhưng trong trấn, nhà nào nhà nấy cửa sổ, cửa chính đều đóng chặt, trên các phố vắng tanh không một bóng người.
Tiểu Duy ngạc nhiên hỏi :
- Sư phụ! Sao ở đây vắng vẻ tĩnh mịch như thế?
Độc Thủ Ma Quân đáp :
- Càng gần tới Quan ngoại trời càng lạnh, vì thế mọi người đều đóng cửa ngồi quây quần bên lò sưởi, phải có việc gì thật đặc biệt mới dám ló mặt ra khỏi nhà.
Tìm mãi mới thấy một khách điếm nhỏ, trên cửa treo biển hiệu viết bốn chữ Chiêu Hưng Khách Điếm.
Độc Thủ Ma Quân cắp Bộc Dương Duy xuống ngựa.
Không có ai đứng ngoài cửa đón khách, họ phải tự dắt ngựa đi thẳng vào sân.
Vào tới đây mới nghe tiếng thực khách cười nói oang oang, mùi thức ăn bốc ra thơm phức.
Độc Thủ Ma Quân buộc ngựa ngay trước mái hiên rồi dẫn đồ đệ đi thẳng vào khách điếm.
Vào tới cửa mới thấy một tên tiểu nhị chạy ra, vừa xoa hay tay vừa cúi mình nói :
- Khách quan...
Độc Thủ Ma Quân chỉ tay ra ngoài hiên nói :
- Ngươi dẫn con ngựa vào lầu cho ăn uống, chăm sóc nó cẩn thận một chút!
Tiểu nhị tỏ vẻ ngại, nhưng rồi cũng miễn cưỡng dạ một tiếng bước ra giữa tuyết dắt ngựa đi.
Thấy hai người vào, tiếng cười nói chợt lặng đi.
Độc Thủ Ma Quân dắt đồ đệ, mắt không nhìn ai bước tới một bàn trống cùng Bộc Dương Duy ngồi xuống.
Bây giờ mới đưa mắt nhìn quanh, chợt nhận ra thực khách đều hướng cả sang bàn mình, vẻ mặt lộ rõ nỗi sợ hãi bất an.
Độc Thủ Ma Quân bụng nghĩ thầm :
- Chắc chúng thấy mặt ta trắng nhợt như mặt người chết nên mới khiếp sợ như thế. Hừ! Các ngươi còn chưa biết rằng nếu ta cởi mặt nạ ra thì càng đáng sợ hơn, chỉ e xô nhau chạy không còn một mống!
Rồi không chú ý đến họ nữa.
Một lúc vẫn không thấy tên tiểu nhị nào, y trầm giọng quát :
- Điếm chủ! Các ngươi làm trò gì vậy?
Thanh âm không lớn nhưng dội vào tai mọi người ong ong nghe váng cả óc.
Thực khách càng kinh dị, đều cúi xuống bàn không ai dám nhìn.
Lúc ấy mới có một tên tiểu nhị rụt rè bước đến gần run giọng hỏi :
- Dạ... Khách quan muốn dùng món gì?
Độc Thủ Ma Quân đáp :
- Năm cân rượu ngon, hai cân thịt bò xào, một con gà quay và bốn chiếc bánh bao thịt!
Tên tiểu nhị dạ một tiếng rồi chạy đi, nghĩ bụng :
- Không biết người gì mà ăn uống khiếp thế? Ngay nước lạnh cũng không ai uống nổi năm cân, đừng nói là rượu.
Một lúc sau, tên tiểu nhị bưng mâm tới dọn các món ra bàn.
Vừa lúc ấy chợt nghe ngoài phố có tiếng ngựa hý vang, rồi tiếng vó ngựa rầm rập phi thẳng vào khách điếm.
Khách nhân đều ngoảnh nhìn ra.
Trước cửa điếm xuất hiện năm tên đại hán to lớn vạm vỡ, mặc áo da, khăn xanh trùm đầu, lưng đeo túi vải màu đen dài và hẹp, chỉ nhìn cũng đoán ra bên trong tất có một thứ binh khí đao hoặc kiếm.
Năm tên vừa vào điếm đã quát tháo ầm cả lên.
Một tên đưa mắt sang bàn của sư đồ Độc Thủ Ma Quân nhìn một lúc vẻ dò xét, đặc biệt chú ý đến Bạch y nhân có dáng thư sinh nhưng sắc mặt trắng nhợt nhíu mày tự hỏi xem nhân vật này là ai.
Năm tên đại hán này là đầu lĩnh của bọn cường đạo ở vùng Quan Bắc, nhân xưng là Đô Sơn ngũ hồ gồm Tam Cước Hồ Trần Lập, Phong Hồ Quách Hùng, Tiếu Diện Hồ Giang Tông, Hắc Hồ Bàng Hữu Chí và Độc Hồ Ngưu Đào.
Chúng hoành hành khắp vùng Quan Bắc, giết người cướp của, gian dâm, phóng hỏa, không trừ thủ đoạn độc ác nào.
Hôm nay, trên đường đánh cướp, chúng ghé vào ăn uống thì lại gặp phải sư đồ Độc Thủ Ma Quân.
Đô Sơn ngũ hồ thấy sắc mặt của Độc Thủ Ma Quân rất kỳ dị đáng sợ, đang tự nghĩ xem đây là hạng người nào thì nghe lão gọi tên tiểu nhị đến tính tiền, căn cứ vào giọng nói khàn khàn vô lực thì tin rằng đối phương không phải là hạng người biết võ công.
Độc Thủ Ma Quân lấy ra một túi da dốc tuột lên mặt bàn.
Trong khách điếm mọi người đều sửng sốt!
Không ngờ một trung niên nhân dáng nho sĩ nhưng da mặt trắng bệnh như sáp cùng đi với một đứa trẻ hơn mười tuổi mà mang theo nhiều tài sản đến như vậy.
Trong túi đổ ra toàn vàng ngọc, minh châu, có những viên to bằng mắt rồng, chỉ riêng một viên cũng đáng giá cả vạn lạng bạc.
Trong điếm, kể cả bọn cướp lừng danh là Đô Sơn ngũ hồ cũng chưa bao giờ thấy ai mang theo trong người một số tài sản đồ sộ như thế, đến mấy chục vạn lạng, bằng cơ nghiệp của một đại phú hộ chứ chẳng chơi.
Tửu khách đều ngẩn mặt nhìn chăm chăm vào đống châu báu trên bàn không sao rời mắt ra được.
Thay cho tên tiểu nhị là chính lão chưởng quầy chạy tới, cất giọng khuyên :
- Đại gia! Vùng Quan Bắc này tình hình an ninh không được ổn định đâu!
Mấy năm nay...
Độc Thủ Ma Quân ngắt lời :
- Thôi đừng lắm lời nữa! Mau tính tiền đi!
Lão chưởng quầy vội đáp :
- Dạ dạ! Cả thảy tám tiền năm phân...
Độc Thủ Ma Quân chọn trong đống châu bảo lấy ra một viên ngọc thạch nhỏ nhất ném cho lão chưởng quầy, mặc cho hắn há hốc miệng mồm chưa biết nói gì, điềm nhiên cất đống châu ngọc vào túi rồi kéo Bộc Dương Duy đi ra khỏi khách điếm.
Ra tới phố, Bộc Dương Duy kéo tay Độc Thủ Ma Quân hỏi :
- Có phải sư phụ muốn dụ năm tên đại hán đó đuổi theo không?
Độc Thủ Ma Quân khẽ gật đầu.
Hai người thong thả ruổi ngựa ra khỏi trấn, đi chừng ba dặm thì quả nhiên có người đuổi theo.
Độc Thủ Ma Quân làm như không hay biết, vẫn điềm nhiên cho ngựa đi nước kiệu tiến tới, mặc dù tin chắc bọn người đuổi theo không ai khác hơn là Đô Sơn ngũ hồ.
Năm tên cướp hùng hổ tới vây lấy con ngựa bạch.
Tên đầu đảng Tam Cước Hồ Trần Lập quát lên :
- Tên hủ nho kia! Mấy hôm nay Ngũ Hồ chúng ta chưa kiếm được món nào béo bở, may hôm nay vớ được ngươi...
Độc Thủ Ma Quân vẫn không nói gì.
Lão nhị Phong Hồ Quách Hùng tiếp lời :
- Thất phu vô tội, chỉ vật trong túi hắn là có tội! Ngươi thật không nên đưa thịt vào miệng hổ chọc thêm chúng ta mới phải?
Độc Thủ Ma Quân than hỏi :
- Ý của các ngươi là...
Lão tam Tiếu Diện Hồ Giang Tông quát :
- Ý đại gia là thịt ngươi!
Dứt lời rút thanh đại đao mang sau lưng nghe soạt một tiếng, nhảy tới chém bổ xuống đầu Độc Thủ Ma Quân.
Lão cười nhạt một tiếng, chờ khi thanh đao chém tới gần mới lật nhẹ lòng bàn tay.
Tiếu Diện Hồ Giang Tông đang chém xuống bị luồng chấn lực đẩy bật thanh đao lên không sao giữ được, sống đao đạp vào trán hắn nghe cốp một tiếng đau váng cả óc.
Tiếu Diện Hồ Giang Tông nhảy lùi lại buông rơi thanh đao, đưa tay lên ôm cái trán đã sưng vù lên.
Lão nhị Phong Hồ Quách Hùng và lão tứ Hắc Hồ Bàng Hữu Chí đồng loạt rút binh khí ra nói :
- Không ngờ một kẻ hủ nho như ngươi mà còn có chút bản lĩnh...
Phong Hồ Quách Hùng cầm ngọn Quỷ đầu đao, còn Hắc Hồ Bàng Hữu Chí sử cây Tang Môn kiếm, vừa dứt lời đã xộc vào, Quách Hùng vung đao chém xuống sườn, còn Bàng Hữu Chí đâm kiếm vào yết hầu đối phương.
Độc Thủ Ma Quân đưa hai tay phát ra một luồng Song Cực chân khí.
Không những Phong Hồ Quách Hùng và Hắc Hồ Bàng Hữu Chí bị đẩy bật lui mấy trượng, binh khí thoát khỏi tay bay đi mà ba tên khác cũng đứng không vững, người lảo đảo muốn ngã, bị hàn khí thổi tới lạnh buốt, run lên cầm cập.
Biết gặp phải cường địch nhưng tên Tam Cước Hồ Trần Lập vẫn chưa chịu bỏ qua túi châu bảo đáng giá mấy chục vạn lượng trong tay tên hủ nho mặt trắng nhợt không có sinh khí này.
Sau khi định thần lại, hắn vung tay quát :
- Các huynh đệ! Nhất loạt dùng ám khí!
Lập tức mấy chục mũi ám khí từ ba phía bay rào rào đồng quy thẳng tiến tới Độc Thủ Ma Quân.
Lão tức giận gầm lên một tiếng làm chấn động cả núi rừng, hai tay múa mấy vòng làm tất cả ám khí đều bật ngược lại.
Tiếp đó, lão nhằm Phong Hồ Quách Hùng và Tiếu Diện Hồ Giang Tông phát ra hai chưởng.
Với khoảng cách chừng ba trượng, hai tên cướp bị chưởng lực hất lên không như tàu lá, rú lên thảm thiết, miệng phun huyết tiễn, khi rơi xuống đã thành cái xác không hồn!
Tam Cước Hồ Trần Lập chưa kịp thấy gì thì bị Độc Thủ Ma Quân cách không chộp tới một trảo, hút về phía con bạch mã.
Độc Thủ Ma Quân nhằm yết hầu tên cướp điểm ra.
Lại một tiếng kêu thảm, nhưng vừa ra khỏi cổ thì tắc nghẹn lại do yết hầu bị đâm thủng, máu ộc ra như lợn bị chọc tiết, thi thể đổ nhào xuống.
Hai tên còn lại không hồn vía nào nữa, vội vàng đâm đầu chạy thục mạng.
Độc Thủ Ma Quân lạnh lùng nói :
- Dưới tay Độc Thủ Ma Quân, có lý nào để các ngươi sống sót?
Dứt lời rời yên ngựa lao đi...
Hai tên Tiếu Diện Hồ Giang Tông và Độc Hồ Ngưu Đào đang chạy thì bị một vật màu hồng bắn vào cổ, rú lên một tiếng đổ gục xuống chết trong vũng máu.
Độc Thủ Ma Quân đưa tay phát ra một luồng hấp lực làm vật màu hồng bay ngược lại, lão tiếp lấy để trong lòng bàn tay cười nói :
- Duy nhi, vật này gọi là Xích Long lăng, với công phu của sư phụ có thể sát nhân trong phạm vi mười trượng.
Bộc Dương Duy ngẩn mặt nhìn, thấy vật được gọi là Xích Long lăng dài chừng một thước mang hình dáng một con rồng nhỏ làm bằng thép với bộ vuốt và bờm hình răng cưa rất sắc bén.
Miệng rồng há ra, trong ruột rỗng nên ném đi phát ra âm thanh ghê rợn như vừa rồi.
Toàn thân rồng màu nâu đỏ giống như máu người bết lên khô cứng lại, chắc rằng nó đã sát hại không biết bao nhiêu người.
Độc Thủ Ma Quân dùng chân khí phát vật này đi, sau khi sát thương đối thủ xong dùng hấp lực thu về, trong vòng mười trượng đủ khả năng xuyên kim phá thạch, đương nhiên lấy mạng người là dễ như trở bàn tay.
Đó là thứ binh khí thành danh của Độc Thủ Ma Quân mấy chục năm nay, trên giang hồ bất cứ ai nghe nói đến Xích Long lăng đều kinh hồn táng đởm!
Bộc Dương Duy bất giác nhìn năm thi thể ngổn ngang với đủ tư thế khác nhau mặt đầy kinh hãi.
Độc Thủ Ma Quân thấy đồ đệ có phần bất nhẫn, nhẹ giọng nói :
- Duy nhi! Sư phụ biết con không hài lòng, nhưng đối với bọn cướp này, cho dù chúng ta có hai tay dâng hết của cải trong người, chúng cũng vẫn giết người bịt miệng. Người trong giang hồ đầy hiểm ác, sau này làm gì, con cũng phải hết sức cẩn thận mới được.
Bộc Dương Duy gật đầu lĩnh mệnh, nhưng vẫn chưa hết bàng hoàng vì cuộc tàn sát này.
Độc Thủ Ma Quân lên ngựa tiếp tục phóng đi.
Gió đông rít lên từng đợt lạnh cắt da, những bông tuyết như lông ngỗng tung hoành khắp không trung, chỉ một lúc nữa thôi là sẽ xóa sạch vết máu, phủ kín luôn cả năm tử thi không để lại dấu vết, chờ đến mùa xuân, khi tuyết tan mới trả lại khung cảnh rùng rợn của cuộc huyết sát hôm nay.