Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 84: Gặp oan gia: không có lửa làm sao có khói (3)

Hoàng Phủ Ngạn Tước thiếu chút nữa bị sặc nước trà, con ngươi thâm sâu như trừng lớn..

“ Cậu điên à, Liên Kiều vẫn còn là tiểu cô nương, cậu rảnh rỗi không có việc gì sao lại đi dọa cô ấy?”

Cung Quý Dương nhếch chân mày, kích Hoàng Phủ Ngạn Tước: “ Ai nói nữ sinh đều thích hướng ngoại, cậu đã từng nghe nói chưa, phải là nam sinh hướng ngoại mới đúng, cậu vẫn chưa biết rõ nguồn ngọn, mà đã đi trách móc anh em rồi! Kì thật, so với đi giảng bài, sự xuất hiện của tớ có thể dọa cô ấy sợ hãi sẽ khiến cô ấy mạnh mẽ hơn một chút.”

( Mie đi dọa ma ng ta mà bảo mạnh mẽ, chém nhé)

Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước hiện ra một tia nghi ngờ…

“ Mình không rõ ý của cậu.”

Cung Quý Dương nói: “ Trước đó không phải tớ đã nói về “ xác chết vùng dậy” sao? Đó cũng là chuyện mà tớ không lí giải được, đầu tiên, phải nói việc xác chết vùng dậy nhất định không có, nhưng mà, hôm nay lúc tớ tiến vào tầng hầm ngầm, lại tận mắt chứng kiến thi thể rời giường. Lúc thi thể chuẩn bị đi xuống, lại thấy Liên Kiều xuất hiện trong phòng, nha đầu này cũng thật là bị dọa rồi, ngay cả khí lực bỏ chạy cũng không có, cuối cùng vẫn là tớ lôi kéo cô ấy chạy khỏi tầng hầm ngầm đó .”

Hoàng Phủ Ngạn tước nghe xong liền sửng sốt, lâu sau, miệng anh mới khép lại.

Cậu nói… cậu nói sao nghe như phim điện ảnh khủng bố vậy?”

“ Khó tin đúng không? Lúc ấy tớ trông thấy một màn này cũng thấy khiếp sợ, rõ ràng người đã chết, sao lại có thể động đậy, cho dù là phản ứng của một thi thể bình thường, cũng không thể không nghĩ tới án tử của Ngạn Thương, mà cậu ấy nói sắp tới Hongkong, nói không chừng,c huyện này có liên quan tới Giáng đầu thuật .”

Hoàng Phủ ngạn tước trầm mặc, gương mặt anh tuấn bộ ra một bộ tự hỏi mình, một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu hỏi: “ vậy Liên Kiều sao lại bị cậu dọa?”

Cung quý dương cười ha ha ——

" Nha đầu kia thật sự đơn thuần tới ngốc, cô ấy thế nhưng lại coi tớ là quỷ, lại liên tưởng tớ với thi thể nhảy lầu tự tử kia giống nhau, cho nên, tớ nói cái gì, cô ấy đều nghe lời.”

"Cậu —— cậu nói với cô ấy cái gì?” Hoàng Phủ Ngạn Tước khẩn trương hỏi.

Khóe miệng Cung Quý Dương khẽ nhếch: “ Yên tâm đi, tạm thời tớ không có hành vi phạm tội đâu.”

Hoàng Phủ thả lỏng người, lập tức nghĩ đến lời Cung Quý Dương nói, vội vàng cảnh giác hỏi:

“ Cậu… tạm thời… là có ý gì?”

"Hắc hắc —— "

Cung Quý Dương chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn tựa đầu vào sô pha, ánh đèn chiếu xuống che khuất một nửa khuôn mặt hắn, hắn cười tà ác, chậm rãi mở lời:

"Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Hoàng Phủ không khỏi rùng mình .

Phòng ngủ của nữ nghiên cứu sinh.

"Ai —— "

Một tiếng thở dài từ bên cửa sổ truyền tới, ngay sau đó, một cô gái nhỏ đang nằm trên giường bỗng trở mìn một cái, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.

Phỉ Nhi vẫn đang ngồi trên bàn làm việc bên cạnh nghe thấy vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô bé một cái, đoạn bảo:

“ Tớ nói này tiểu tổ tông, Liên Kiều à, mặt trời cũng đã lên cao, một lát nữa chúng ta còn có tiết học đấy, cậu còn không chịu rời giường? Hơn nữa… cậu vẫn đang nằm trên giường của tớ nha.”

Phỉ Nhi cố tình cường điệu một chút .

.

Liên Kiều quyệt miệng, “ Phỉ Nhi, người đó chính là đột lốt quỷ, cũng không phải thi thể bình thường, cho dù là người nào, cũng sẽ sợ nha.”

"Cậu còn nói?"

Phỉ nhi đứng dậy, bày ra khí thế của đại tỷ giáo huấn cô: “ Cậu đi chỗ nào không đi, lại cố tình đi vào phòng kia, thứ nhất đó là cấm địa cấm người vào, thứ hai, vạn nhất cậu mắc sai lầm gì thì phải làm sao?”

"Được rồi, tớ cũng biết sai!"

Liên Kiều từ trên giường ngồi dậy, đem chăn vén ra .

"Còn có a —— "

Phỉ nhi tiếp tục nói : "Làm hại tớ tối hôm qua mất ngủ cả đêm, cậu xem, hai mắt đều quầng thâm hết rồi.”

!" Nói xong, Phỉ NHi còn chỉ chỉ vào ánh mắt mình.

Liên Kiều trừng to mắt, thần bí cười hề hề hỏi: "Chẳng lẽ —— tối hôm qua cậu cũng gặp hồn ma hả?”

Phỉ nhi bị bộ dáng này của Liên Kiều khiến cô dở khóc dở cười…

“ Tớ kính nhờ cậu có thể khoa học một chút không, cậu cũng là sinh viên của học viện y học, trên thế giới này làm gì có ma quỷ? Tớ cả đêm không ngủ là vì cậu ngủ cứ khoa chân múa tay, thiếu chút nữa đá văng tớ xuống đất! Đến giờ thắt lưng tớ vẫn còn đau đây.”

Phỉ NHi bất mãn mà kháng nghị .

"Cái gì?"

Liên Kiều nghe vậy một chút áy náy đều không có, ngược lại còn ngẩng đầu suy tư gì đó…

"Cái này thật là kỳ quái, tối hôm qua tớ cũng không có ngủ ngon nha, cơ hồ cả đêm đều không ngủ, làm sao lại đá cậu được, chẳng lẽ… a… tớ biết rồi…”

Nói tới đây, trên mặt cô lộ ra vẻ mặt kinh hãi .

"Nhất định là bị hồn phách hắn nhập vào.”

“ Nhập vào cái đầu cậu ý, cậu ngủ không ngon? Tự cậu soi gương đi, nhìn xem mặt mình có bao nhiêu sáng láng thoải mái, bộ dạng ăn no ngủ kĩ, thế mà còn mạnh miệng .”

Phỉ nhi trừng mắt nói : "Còn có a, tối hôm qua tám phần là Hoàng Phủ tiên sinh đùa cậu, làm sao anh ta có thể bình tĩnh như vậy?”

Phỉ Nhi một bộ “ cậu rất đơn thuần, cậu mắc mưu rồi” nhìn Liên Kiều.

Hai hàng lông mày Liên Kiều nhẹ nhếch mi, suy nghĩ một lát sau, cô mới phủ định: “ Không đúng, tớ không nghĩ ngược lại với cậu đâu, nhất định chính là anh ta, nếu không làm sao trường học lại phong tỏa tin tức, thậm chí còn đem thi thể để lại trường học , nhất định là vì muốn che dấu tai mắt người đời, vậy nhất định … có âm mưu.”

Cô trông giống như nữ thám tử, bàn chân đạp lung tung, ngầng cao đầu, bộ dáng đau khổ.