Cung Quý Dương buồn cười nhìn tiểu nha đầu trước mặt, thật là giả tạo, không hề nhìn ra có chút nào đau đớn cả.
( đúng là tứ đại hồ ly, Liên Kiều coi như teps rồi, tí ta chỉnh chết ngươi, Cung Quý Dương)
Nhưng mà… hắn luôn có thú vui muốn nhìn thấy lòng người khác, ngay cả những người cần sự trợ giúp, không hề thương hoa tiếc ngọc, anh vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của mình.
( Gọi Cung Quý Dương là hắn nhé)
"Được rồi, tôi liền gắng gượng giúp em vậy.”
Cung Quý Dương tủm tỉm cười, rồi mới chậm rãi đứng lên, ánh mặt trời bị dáng người cao lớn của hắn che khuất.
Trong lòng Liên Kiều bắt đầu cảm thấy kinh hoàng, cô khẩn trương nhìn hắn, Cung Quý Dươngđang tiến tới gần cô…
Hô hấp của cô dần trở nên không ổn định, mà ánh mắt cũng thuận tiện dời tới dưới chân hắn…
Gần chút… lại gần một chút… lại gần thêm chút!
Liên Kiều mặc niệm thầm trong lòng, cái loại cảm giác sắp đạt được thành công đáng lẽ đã phải được bộ lộ, nhưng mà đúng lúc này…
Bước chân tao nhã nên xuống đất tại thời điểm mấu chốt lại dừng lại.!
Ách?
Liên Kiều chấn động, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngày một gần mình bằng ánh mắt quái dị, trong lòng rợn lên một trận sợ hãi…
“ Này, anh… anh còn đứng sững ở đấy làm gì? Mau lên cứu người đi!”
Cô đang gần chết, đáng chết,không phải hắn lại phát hiện ra điều gì chứ?
Chúa jesu, phật tổ Thích ca Mầu Ni, Ngọc Hoàng đại đế, Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nhất định phải phù hộ cho côn thành công nhá, để hắn tới gần thêm chút nữa đi.
Cung Quý Dương bên môi hơi kéo, đôi mày anh tuấn cũng nhếch lên, hắn không nói gì, mà nhìn Liên Kiều đang khiếp sợ lần nữa ngồi xổm xuống, sau đó lại ngồi phịch xuống đất.
Liên Kiều cảm thấy da đầu cũng run lên, cô dùng sức nuốt một ngụm nước miếng…
“ Này, anh ngồi xuống làm chi? Chẳng lẽ anh không định cứu tôi à?”
Đàn ông đáng chết, nếu không phải cô đã chuẩn bị tốt, thật muốn thay đổi phương án, một cưới đá nát gương mặt đang cười quỷ dị của hắn!
Lẽ nào cứu người lại khó khăn như vậy? tên này thật đúng là không có tâm .
Cung Quý Dương đã thu hết vào mắt vẻ mặt lo lắng của cô, hắn ngược lại không hề hoang mang nói:
"Cứu, nhất định phải cứu, chẳng qua là tôi còn chưa nghĩ ra lí do tại sao lại phải cứu em!”
Cái gì?
Đây là lần đầu tiên Liên Kiều nghe thấy lý luận này, cô thốt lên:
“ này, anh có phải là đàn ông không? Cứu người chính là cứu người, còn muốn có lí do sao? Đuổi đi người bạo lực,trợ giúp những người nhỏ bé yếu ớt như chúng tôi là chuyện đáng làm của đàn ông các anh .”
Cung Quý dương nghe vậy, mày khẽ động, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng:
“ Em là nói muốn “ trừ bạo giúp kẻ yếu “ đi!
Nha đầu này nhiễu nhiều như vậy hẳn là ý này đi? Xem ra cô nàng này Trung Văn còn chưa rành lắm .
Bởi vì Sầm Tử Tranh là người Đài Loan, cho nên đừng nói là Trung Văn hiện đại, mà ngay cả những từ cổ đại rườm rà chi, hô, giả, dã, Cung Quý Dương cũng tinh thông vô cùng.
( rất không có cảm tình vs Cung Quý Dương)
Ách ——
Trên mặt Liên Kiều lộ ra một tia xấu hổ, cô ra vẻ trấn tĩnh giương giọng nói:
“ Tôi nghĩ thế nào thì nói thế, không giống anh, không phải là đàn ông!”
Cô cùng hết khả năng mình đi kích thích hắn, làm sao hắn có thể như vậy? Tên này tựa như là không dễ lừa rồi!”
Cung Quý Dương nghe cô lên án, cười ha hả…
"Tôi sống hai mươi tám năm, hôm nay mới có người phủ nhận thân phận nam giới của mình?”
Liên Kiều cangf thêm lo lắng, làm ơn đi, chiều nay cô còn không lên lớp đấy, còn đứng ở đây lôi kéo hắn , sớm muộn gì cũng phải khiến hắn giúp mình.
“ này, rốt cuộc anh có cứu tôi không? Tôi thật sự không động đậy được, anh yên tâm, anh cứu tôi một mạng tôi tuyệt đối sẽ không quên!”
Cung Quý Dương nhổ một túm cỏ xanh, sau đó biếng nhác dương dương tự đắc nhìn cô, bộ dáng đầy tà mị…
“ em hình như không giống với người cần giúp đỡ đi!”
“ vì sao?”
Liên kiểu thốt lên, dùng tốc độ cực nhanh trả lời khiến người khác phải hoài nghi,
Cung Quý Dương cười cười:
“ Nhìn ánh mắt em một chút xíu dục vọng cầu xin giúp đỡ đều không có nói đi, ai sai em đến/”
Liên Kiều mướt mồ hôi!
Ối mẹ ơi, người đàn ông này ánh mắt quả thực sắc bén quá đi, ngay cả ánh mắt cô biểu đạt cái gì chỉ liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra a?
Làm thế nào đây? Đại não cô cũng chuyển động rồi.
Liên Kiều không biết nói gì, Cung Quý Dương đã từng trải qua nhiều năm trên thương trường, từ nhỏ đã là một nhân vật được chú ý, tất nhiên, tâm kế mưu kế hẳn đã thành năng lực cơ bản của hắn, dù sao Liên Kiều cũng chỉ là một học sinh, cho dù lòng dạ có thâm sâu như thế nào cũng không bằng một góc của hắn.
Nhưng mà, Liên Kiều căn bản không biết điểm ấy, mà Cung Quý Dương luôn luôn tự tin vào điểm ấy, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có điều gì làm hắn buông lòng cảnh giác.
“ Tôi không biết anh đang nói cái gì, cái gì ai sai a? chẳng lẽ lại có người sai tôi ở trong này làm gì sao? Thật là, không cứu thì không cứu đi, việc gì phải ở đây nói móc, hừ!”
Liên Kiều hạ mắt xuống cố ý nói.
Nếu mà nói: Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn!
Nhất định cô sẽ không đẻ hắn nhìn thấy ánh mắt của mình.
"Được rồi —— "
Cung quý dương đứng dậy, vẻ mặt tà mị vuốt bàn tay,
“ Một khi đã như vậy, tôi đi, a, đúng rồi…”
Hắn cuối cùng lại bổ thượng một câu: "Cái kia kêu "Nói mát", không gọi "Gió lạnh nói" nhớ kỹ, tiểu cô nương, lần sau tình thế cấp bách thời điểm biệt còn nói sai lâu ~ "
Nói xong, hắn thực sự xoay người đi về phía ngược lại.
“ này —— "
Đây quả thực là điều khiến Liên Kiều bất ngờ, cô không nghĩ tới người đàn ông này lại nghe lời như vây,.
Vừa mới nói không cần hắn cứu hắn liền không cứu.
Thật là tức chết người đi.
Liên Kiều nhìn bóng dáng anh tuấn của Cung Quý Dương, giận đến hàm tăng đều ngứa lên, lập tức nhặt lấy cục đá nhỏ bên người, dùng sức ném về phía hắn…