Thân thể của Liên Kiều mềm mại ngoài sức tưởng tượng của hắn, xúc cảm tốt đẹp truyền đến khiến hắn chỉ muốn chìm đắm trong đó, chỉ là … thấy cô sợ hãi co mình lại như con tôm, hắn cũng cúi người xuống, thân hình cao lớn từ từ áp xuống …
‘Ưm… cái này … cái này …’ Liên Kiều cảm thấy hết sức luống cuống, ngay lúc này đây cô có một cảm giác rất kỳ lạ, nhất là khi thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang cách mình quá gần… Thật không khó cảm nhận được trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, trời ơi, hắn gần mình như vậy chắc cũng đã nghe thấy …
Thật xấu hổ!
‘Cái gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn vẻ xấu hổ của cô, thân thể cường tráng càng áp đến gần thân thể nhỏ nhắn đang tìm cách né tránh hắn, bụng dướicăng thẳng không ngừng truyền đến cảm giác khó chịu như muốn bùng nổ, dấu hiệu của ham muốn chiếm hữu đối với cô.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … anh … anh đừng có đến gần em như thế …’
Liên Kiều cảm thấy hôm nay hắn rất khác thường, thái độ khác thường, giọng điệu khác thường ngay cả hành vi cử chỉ cũng rất khác thường.
Hắn càng khác thường thì cô càng hoảng hốt, tim đập càng lợi hại, cả thân thể đều phát run.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không có hành động gì khác, chỉ là càng lúc càng áp sát cô, trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua một ý cười tà mị: ‘Tại sao anh không thể đến gần em?’
Nha đầu này, cô quả thực không biết cô càng lộ ra dáng vẻ ngây thơ sợ sệt này quả thực chính là câu người, thật quá đáng yêu.
Đột nhiên Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh ngạc nhận ra chỉ vẻ ngây thơ này thôi cũng đủ khơi dậy sự hứng thú của hắn hết lần này đến lần khác, dù mỗi lần đều bị phá đám bởi một vài lý do ngớ ngẩn nào đó cho nên, bất kể thế nào, hôm nay hắn sẽ không để bị phá đám lần nữa.
Cũng còn may là căn bệnh ngủ gật sau mười hai giờ của cô đã không thuốc mà tự hết!
Hơi thở nam tính rất nhanh đã xộc đến bên mũi, bao vây lấy cô khiến gương mặt nhỏ nhắn bất giác hồng lên một mảnh, bàn tay vô thức chống nơi ngực hắn, cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt," Bởi vì... bởi vì, ờ đúng rồi, nam nữ cái đó... ách, không thân mà!"
" Em muốn nói là Nam nữ thụ thụ bất thân phải không?" Hoàng Phủ Ngạn Tước" tốt bụng" nhắc nhở cô.
" A đúng, chính là câu đó! Câu này là Phi Nhi dạy em đó..." Nói đến đây, cô cắn môi, chợt nghĩ ra điều gì đó liền rầu rĩ nói: " Em rất nhớ Phi Nhi... "
Đáng chết!
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy bản thân hết sức thất bại, bởi vì ngay lúc này mà cô nhóc này còng có tâm tư đi nhớ đến một người không liên quan gì!
Đôi ngươi màu đen chợt trở nên u ám, nụ cười trên môi toát ra một chút bất mãn, bàn tay chợt dời xuống, phủ ở nơi mẩn cảm của cô, ngón tay thon dài thuần thục trêu chọc, khơi gợi dục vọng của cô.
" Đừng mà..." Toàn bộ dây thần kinh của cô vì động tác của hắn nhất thời trở nên căng thẳng.
Hắn đang làm gì đó?
Cô hơi nhích động thân thể nhưng làm thế nào cũng trốn không thoát bàn tay đang đặt giữa hai chân. Rất nhanh, cả thân thể do bị kích thích mà phủ một lớp hồng phấn, cảm giác khác thường từ nơi chân lan ra khắp toàn thân, kích thích đến toàn thân đều run rẩy.
" Nha đầu, nhớ kỹ, em là người phụ nữ của anh, em phải tiếp nhận tất cả..."
Hoàng Phủ Ngạn Tước ép sát cô, chỉ một điểm tiếp xúc này thôi, cảm giác tốt đẹp mềm mại nơi đầu ngón đã suýt khiến hắn khống chế không nổi.
Cảm giác khác thường vừa tê dại, vừa kích thích khiến Liên Kiều cắn chặt răng, mà sự xâm nhập của Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến cô bất giác khép chặt hai chân lại.
" Thả lỏng chút, cô vợ bé nhỏ của anh, em khẩn trương như vậy một lát sẽ rất đau..." Hắn cúi xuống bên tai cô thổi hơi, nụ cười tà tứ phía trên nhìn xuống vẻ vô lực cùng luống cuống của cô, cả cử chỉ ngây thơ của cô nữa, toàn bộ thu hết vào mắt.
" Cái... cái gì? Một lát nữa em... em sẽ đau sao? Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh... anh muốn làm gì em chứ...?" Liên Kiều hoảng hốt hỏi, hai tay đang chống trước ngực hắn không ngừng run rẩy.
Hắn... chẳng lẽ hắn định đánh mình sao?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhớ đến khoảnh khắc xấu hổ khi hắn đánh vào mông cô.
Môi mang theo sự sủng nịch, nhè nhẹ hôn lên bàn tay cô, sau đó ngẩng lên nhìn cô, trong ánh mắt mang theo mệnh lệnh không thể cự tuyệt...
" Nha đầu, anh là chồng em, từ hôm nay em nên đổi cách gọi thành " Ngạn Tước " hoặc là " Tước "! Hắn trả lời.
Cả ngày cứ Hoàng Phủ Ngạn Tước, Hoàng Phủ Ngạn Tước thì còn ra cái gì.
Hả?
Liên Kiều giật mình, sau đó dường như bất mãn với câu ra lệnh của hắn, cô chu môi nói: " Hừm, em không thèm..."
" Em chắc chứ?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng đôi mày anh tuấn.
" Chắc!" Liên Kiều vẫn còn tức tối với thái độ bá đạo của hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ lắc đầu, cố ý thở dài một tiếng," Không có tiếng nói chung, thật đáng tiếc..."
Còn chưa đợi Liên Kiều hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, hắn đã cười tà tứ, dùng sức tách hai chân cô ra, xâm nhập vào nơi tư mật của cô, ngón tay như mang theo ma lực dần dần mài mòn chút kiên định trong ý thức của cô.
" Đừng..." Đôi mắt màu tím của Liên Kiều chợt trừng lớn, trong thân thể có một luồng sức mạnh dâng trào, như sắp bùng nổ.
" Có gọi... hay là không?" Lực đạo trên tay Hoàng Phủ Ngạn Tước càng mạnh hơn một chút, ngữ điệu kéo thật dài.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cắn chặt răng. Nha đầu vô tâm vô phế này , nơi đó quá chặt chẽ khiến hắn suýt nữa không khống chế được chính mình.
" Gọi... em gọi..." Giọng Liên Kiều như sắp khóc, cái cảm giác này quá xa lạ, quá khó chịu khiến cô không ngớt xin tha," Ngạn Tước... huhu..."
Sự ngoan ngoãn của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước nở nụ cười hài lòng nhưng giọng nói ngọt ngào của cô kêu tên hắn văng vẳng bên tai, khiến tim hắn mềm nhũn...
" Em bé ngoan..." Hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, giọng nói vì dục vọng đã trở nên thô ráp: " Ngoan ngoãn như vậy, anh phải khích lệ thật tốt mới được."
Bàn tay tham lam trượt trên làn da trắng như mỡ đông của cô, thăm dò mỗi một chỗ trên thân thể cô, kích thích một cỗ khát vọng ngọt ngào.
Hắn kéo thân thể cô dán sát vào người mình, dùng thân thể cường tráng của mình miêu tả thân thể yêu kiều của cô. Bất chợt nghe tiếng kháng nghị của Liên Kiều.
" Anh... anh, tại sao lại mang theo súng chứ?" Cô bất mãn kháng nghị, đôi chân không ý thức hơi dãy dụa.
Đáng chết!
Hoàng Phủ Ngạn Tước hớp một hớp không khí lạnh...
" Em mà còn nhúc nhích nữa, anh liền lập tức muốn em!"
Hắn hạ thấp giọng rống một tiếng, có thể nhận ra hắn đã tận lực khống chế ham muốn đang chực chờ bùng phát.
Liên Kiều bị tiếng rống của hắn hù đến, không dám nhúc nhích, cô chợt nhớ đến lần trước, phản ứng của hắn hình như là...