Sự yên tĩnh trong đêm khiến người ta có chút ngột ngạt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ném mình vào ghế sofa, tìm một tư thế thích hợp để ngồi cho thoải mái, trong chiếc áo ngủ màu đen, thân thể tráng kiện càng tăng thêm một phần sức quyến rũ.
Ánh trăng bàng bạc chiếu nghiêng qua cửa sổ khiến người ta có một ảo giác như căn phòng được dát một lớp vàng.
Bỗng dưng có một tràng tiếng bước chân, ngập ngừng, nhè nhẹ phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm đồng thời lọt vào tai Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Tiếng bước chân từ xa đi đến, khi đến gần cửa phòng thì dừng lại, giống như đang do dự không biết có nên tiến vào hay không.
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên một đường cong, hắn cất giọng: ‘Nha đầu, có phải lại gây họa rồi không?’
Trong lòng hắn nghĩ chắc cô nhóc này không cẩn thận lại làm vỡ thứ gì đó trong phòng bếp rồi, chuyện này đối với cô mà nói không phải là quá thường xuyên sao?
Cửa, bị một bàn tay nhỏ nhắn cẩn trọng đẩy ra, ánh trăng chiếu trên gương mặt cô, chiếu vào đôi mắt nai của cô đang nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi mắt đen láy lấp lánh như hai vì sao mang theo một vẻ động lòng người.
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn rõ người vừa đến, hắn hơi giật mình sau đó mỉm cười: ‘Anh Anh hả? Vào đi!’
Hoàng Phủ Anh nghe vậy, cắn cắn môi sau đó khép nhẹ cửa phòng lại, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, miệng khẽ mấp máy như đang muốn nói điều gì.
‘Anh Anh, tối thế này rồi sao còn chưa ngủ? Có chuyện sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy thái độ của Hoàng Phủ Anh hôm nay có chút khác thường cho nên quan tâm hỏi.
Hoàng Phủ Anh kéo kéo góc váy, đầu cúi thấp
đến không thể thấp hơn.
‘Anh Anh, sao vậy? Có chuyện gì cứ nói với anh hai!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay kéo cô cùng ngồi xuống sofa, tay nhẹ vỗ vai cô như động viên.
‘Anh à...’ Hoàng Phủ Anh cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia hoang mang...
‘Anh thật sư muốn đem góc vường đối diện với vườn Mỹ Nhân Anh tặng cho Liên Kiều sao?’
Câu hỏi của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi giật mình, hắn không trả lời cô mà hỏi lại: ‘Em... nghe được anh với Liên Kiều nói chuyện?’
‘Anh, không phải là em cố ý đâu, chỉ là... chỉ là em có chút lo lắng...’ Hoàng Phủ Anh nghe hắn hỏi vậy, vội vàng lên tiếng giải thích.
‘Lo lắng cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó hiểu, ‘Em... lo lắng cho sức khỏe của Liên Kiều?’
‘Không phải!’
Hoàng Phủ Anh rất nhanh trả lời câu hỏi của hắn, sau đó nói thêm: ‘Em lo lắng... trong lòng anh không còn em nữa...’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị câu nói không chút logic của cô làm cho muốn khóc không được muốn cười không xong, hắn không biết làm sao, chỉ đưa tay ôm lấy vai cô, nhẹ giọng nói: ‘Nha đầu ngốc, trong lòng anh sao lại không có Anh Anh được, em là em gái nhỏ mà anh yêu thương nhất mà!’
Hoàng Phủ Anh nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đáy mắt có chút gấp gáp, giống như muốn giải thích điều gì lại vẫn cố nén lại, vùi đầu vào lòng hắn.
‘Anh Anh?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước như rơi vào một tầng mây mù, bàn tay đang vỗ vỗ vai cô chợt khựng lại.
‘Anh hai...’ Cô nhìn hắn lần nữa, trong ánh mắt nhiều thêm một phần tình tứ...
‘Em với Liên Kiều... anh sẽ thương ai nhiều hơn?’
Trong giọng nói có thêm một chút lo lắng, không khó nhận ra trong nội tâm cô đang dằn vặt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, ‘Anh Anh, sao lại có thể so sánh như thế được chứ, em là em gái anh còn Liên Kiều là vợ anh, anh thương cô ấy mà cũng thương em!’
Hoàng Phủ Anh nghe vậy, trong ánh mắt đầy kích động, cô vùng dậy nhìn thẳng Hoàng Phủ Ngạn Tước cấp bách nói: ‘Anh... anh biết là em không phải em gái anh mà!’
Nói xong vùng chạy về phía cửa...
‘Anh Anh...’ Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút khó chịu, nét mặt cau lại.
Cửa phòng đột ngột bị Hoàng Phủ Anh kéo ra, không ngờ Liên Kiều đứng ngay đó, vẻ mặt kinh ngạc, trên tay cô còn cầm một cái khay trên có một tách cà phê nóng, hương thơm ngào ngạt.
Hoàng Phủ Anh nhìn thấy Liên Kiều nhìn mình với ánh mắt sửng sốt, hô hấp liền trở nên gấp gáp, gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, cô không nói gì, chạy qua bên người Liên Kiều thẳng xuống lầu.
‘Này...’ Liên Kiều muốn kêu cô nhưng đã bị Hoàng Phủ Ngạn Tước ngăn lại...
‘Thôi đi, để con bé đi đi!’
‘Nhưng mà...’ Liên Kiều bởi vì hai tay đều bận bê khay cho nên không tiện, cô mấp máy môi: ‘Nét mặt vừa rồi của em ấy là rất đau khổ...’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chủ động giúp cô bê cái khay, giải phóng cho đôi tay của cô, trong ánh mắt có chút phức tạp, ‘Chắc là có một số chuyện con bé vẫn chưa thông suốt mà thôi, chúng ta cho con bé một chút thời gian để suy nghĩ vậy!’
Chỉ mong là cảm giác của hắn là sai, bằng không... chẳng lẽ Anh Anh...
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Liên Kiều để mặc hắn kéo mình ngồi xuống sofa, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn tràn đầy nghi vấn.
‘Đang nghĩ gì vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô cười cười, ngón tay thuôn dài khẽ đưa sang, xoay mặt cô về phía mình.
Liên Kiều chỉ ngón tay trắng nõn về phía cửa, ‘Thực ra... em vừa này có nghe một chút hai người nói chuyện...’ Nói đến đây cô vội giải thích, ‘Em tuyệt đối không phải cố ý nghe lén đâu, chỉ là trùng hợp em định mang cà phê vào, mà cửa thì chỉ khép hờ...’
‘Nha đầu, anh không có trách em, em khẩn trương cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn vẻ gấp gáp như sợ tội của cô, không nhịn được bật cười.
Liên Kiều cảm thấy mình càng giải thích càng giống như che giấu cho nên cô hắng giọng, gom hết dũng khí hỏi ra nghi vấn trong lòng. ‘Thực ra... em vừa nãy có nghe Anh Anh nói, em ấy không phải là em gái anh, chuyện này...’
Nếu như Hoàng Phủ Anh không phải là em gái của Hoàng Phủ Ngạn Tước, vậy tức là nói cô ấy không phải là người của nhà Hoàng Phủ? Nhưng cô ấy mang họ Hoàng Phủ cơ mà.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô hỏi cũng không có chút tức giân nào, vừa đưa tay nghịch nghịch mái tóc cô vừa nói: ‘Anh cũng biết nha đầu này rất tò mò nha!’
Thấy hắn không có ý giấu diếm, Liên Kiều ngay lập tức như viên đường bám chặt lấy hắn...
‘Người ta đúng là tò mò mà, cho em biết đi, được không?’
‘Em đó!’ Giọng nói yêu kiều nũng nịu của cô cộng với nét mặt hiếu kỳ trẻ con của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm động không thôi. Hắn đưa tay vuốt ve làn da trắng nõn hồng thuận non mịn của cô, cảm thụ cảm giác mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay, ‘Nói cho em biết cũng không sao, sau này đừng mang vẻ mặt tò mò này đi hỏi Anh Anh nữa, biết không?’