Liên Kiều cắn cắn đôi môi anh đào, nhìn có vẻ vẫn còn hoảng sợ, không dám lên tiếng.
‘Ồ, suýt nữa thì tôi quên, tôi sẽ không để hai người gặp mặt đâu, cho nên “tâm ý” của em tôi sẽ đích thân thay em đi biểu đạt cho hắn!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, rất dịu dàng vuốt ve mái tóc có chút rối của cô.
Bất chợt một tràng tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự im lặng bên trong khiến hắn bực dọc nhíu mày.
‘Ngạn Tước, mở cửa’ Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập chắc chắn không ít người.
Tâm tình phiền não càng hiện rõ trên gương mặt anh tuấn, hắn tiến lên vài bước mở cửa phòng …
Ánh mắt của đám người vừa đến dồn vào lọ hoa vỡ vụn trên sàn …
‘Ngạn Tước, con đang làm gì vậy? Liên Kiều …’ Triển Sơ Dung nhìn thấy mảnh vỡ, hoảng hốt hỏi, mắt dáo dác tìm.
‘Đứa con này, con học ở đâu ra trò đánh phụ nữ nữa hả? Thanh danh của Hoàng Phủ tài phiệt bị hủy trong tay con rồi!’ Hoàng Phủ Ngự Phong thấy vậy tức giận nói.
‘Cha, con không có …’
‘Anh hai, anh … thật bạo lực, chị dâu tương lai của em không sao chứ?’ Người con thứ tư: Hoàng Phủ Ngạn Đình vừa khoa trương hỏi vừa lười nhác tựa người vào khung cửa.
Hoàng Phủ Ngưng lại không nói câu nào, chỉ đứng bên xem kịch vui.
Nhưng cô em Hoàng Phủ Anh lại chạy lên trước, nhẹ níu cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, một tay đưa
lên trán hắn, xoa nhẹ: “Anh trai, đừng tức giận!”
Triển Sơ Dung ôm Liên Kiều đang khóc thút thít ra khỏi phòng, vẻ mặt không vui nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước: “Con không phải là dọa con bé sợ chứ? Chẳng lẽ con không biết nó rất nhát gan sao? Con trai à, ngày mốt mẹ với cha con sẽ bay qua Malaysia rồi, con có thể đừng để cho cha mẹ lo lắng nữa được không?”
“Ngày mốt đi Malaysia?” Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, thời gian đã định từ lúc nào vậy?
Lại nhìn sang Liên Kiều bên cạnh đang khóc thút thít, trong lòng càng không vui.
“Sớm một chút quyết định hôn sự của hai đứa thì cha mẹ mới yên tâm!” Hoàng Phủ Ngự Phong nói một câu quyết định.
Liên Kiều không nói gì, chỉ đưa tay lau nước mắt.
“Được rồi Liên Kiều, đừng khóc nữa, cho ta biết, Ngạn Tước hắn làm gì con, chúng ta ra mặt dùm con!” Triển Sơ Dung sợ nhất là thấy người ta khóc, thấy cô khóc thành như vậy, trong lòng thương xót vô cùng.
Liên Kiều khóc đến khàn giọng, cô chỉ vào Hoàng Phủ Ngạn Tước, nói: “Con... con muốn ra ngoài chơi, anh ta không cho... còn hù dọa con...”
“Ai, anh hai, đấy là anh không đúng rồi, sao lại hạn chế tự do cá nhân của người ta chứ!” Hoàng Phủ Ngạn Đình đổ thêm dầu vào lửa.
“Câm miệng!” Hoàng Phủ Ngạn Tước tức giận quát.
“Ta thấy đứa nên im miệng là con đó, không cho con lên tiếng!” Hoàng Phủ Ngự Phong trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước một cái.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật sắp phát điên rồi. Đây là... đây là thế đạo gì chứ?
Triển Sơ Dung cũng đồng ý với lời chồng mình nói, bà cũng trừng mắt nhìn con trai, sau đó quay sang dỗ dành Liên Kiều: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, vậy con cho ta biết con muốn đi đâu chơi? Đợi con và Ngạn Tước kết hôn xong hai đứa có thể cùng đi!”
Liên Kiều cũng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không chút do dự đáp: “Con và Kiều Trị đã hẹn nhau rồi, sẽ cùng đi du lịch nhưng hắn không cho!”
“Kiều Trị?” Ngoại trừ Hoàng Phủ Ngạn Tước tất cả mọi người đều giật mình.
Qua một lúc...
“Kiều Trị là ai?” Triển Sơ Dung trong lòng chợt trào lên một sự bất an.
Liên Kiều ngược lại không dấu diếm, hùng dũng nói: “Kiều Trị là học trưởng của con, cũng là bạn trai của con!”
Một câu vừa thốt khiến mọi người giật mình.
“Liên Kiều, chị... chị vừa nói cái gì?” Người con thứ tư Hoàng Phủ Ngạn Đình là người đầu tiên phản ứng lại, hắn vội vàng bước lên, không còn vẻ thong dong như lúc nãy nữa, “Chị nói... nói hắn là bạn trai của chị?”
Nói xong cũng đưa ánh mắt đồng tình về phía anh trai mình, cũng bắt đầu hiểu nguyên nhân của những mảnh vỡ trên sàn.
Liên Kiều lại không hiểu biểu tình kỳ lạ trên mặt mọi người là do đâu, gật đầu nói: “Đúng đó, anh ấy vừa mới trở thành bạn trai của chị, mà bọn chị đã bàn bạc xong rồi, sẽ đi du lịch, anh ta...” Cô đưa tay chỉ về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻ mặt bất mãn, “... rõ ràng là đã đồng ý với Kiều Trị là để cho chị đi, trở về đây rồi anh ta lại nuốt lời!”
“Liên Kiều, chị... chị thật sự có bạn trai sao? Nhưng mà... chị không nên làm như vậy mà...”
Hoàng Phủ Anh cẩn trọng bước lên, sự mâu thuẫn trong lòng càng tăng thêm.
“Tại sao vậy?” Liên Kiều rất không hiểu.
Hoàng Phủ Anh bị Liên Kiều hỏi, ngơ ngác nhìn cô, lại nhìn về phía anh trai, thấy vẻ mặt của hắn, cô càng đau lòng.
Triển Sơ Dung lúc này mới có phản ứng, bà lẳng lặng đánh giá phản ứng của con trai, thấy vẻ mặt như sắp bùng phát cơn giận của hắn, trên mặt lại hiện ra nét cười, bà bước lên, nắm chặt tay Liên Kiều...
“Liên Kiều, con... con yêu Kiều Trị sao?”
Liên Kiều sững sờ một lúc mới ấp úng: “Con... con thích học trưởng Kiều Trị!”
Không có sai mà, cô chính là thích hắn, thích với yêu thì có gì khác nhau chứ?
Mọi người lại hớp một hơi không khí lạnh, trên trán Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bắt đầu nổi gân xanh.
Hoàng Phủ Ngự Phong không ngờ tới tình huống thế này, nhất thời cũng chấn động.
Triển Sơ Dung hoàn toàn thu hết phản ứng của con trai vào mắt, mắt bà chợt sáng lên... chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, bà đột nhiên có một quyết định táo bạo!
“Liên Kiều à, thì ra là con có người mình thích rồi, vậy thì tốt rồi, bác gái chúc mừng con!”
“Mẹ...” Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh ngạc, trợn mắt nhìn mẹ mình.
Mà những người khác cũng ngơ ngẩn mắt lớn mắt bé nhìn Triển Sơ Dung.
Liên Kiều nghe câu này trong lòng chợt cao hứng trở lại, “Bác gái, nói như vậy con đi du lịch chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên là không có vấn đề rồi, đây là quyền tự do của con mà!” Triển Sơ Dung cười rất hiền hòa.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Hoàng Phủ Ngạn Đình rõ ràng là nhìn thấy anh trai mình đang căng thẳng, vội vàng lên tiếng khuyên ngăn.
“Con im miệng, mẹ tự có chừng mực!” Triển Sơ Dung trách hắn.
Liên Kiều thấy có người chống lưng, không khỏi dương dương tự đắc nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, “Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngay cả bác gái cũng đồng ý rồi, anh muốn quản cũng không quản được tôi đâu!”