Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 165: Bị Lăng Thiếu Đường chơi xỏ (1)

Liên Kiều chau mày, ‘Anh ta đó, rất hung dữ, với lại rất nhỏ mọn nữa!’

‘Vậy quan hệ giữa hai người không tốt lắm?’ Kiều Trị càng khó hiểu hơn.

‘Nói không rõ được, có lúc thì đối xử với em rất tốt, hay dẫn em đi ăn kem, có lúc thì lại cực kỳ hung dữ với em, giống như lúc vừa nãy vậy, hắn suýt nữa thì giết em rồi!’ Vừa nghĩ tới chuyện lúc ban nãy, Liên Kiều liền đổ mồ hôi lạnh, cũng may là mình chạy nhanh, bằng không …

Không khó tưởng tượng!

‘Giết em?’ Kiều Trị có chút không tin trừng mắt nhìn cô, đôi huynh muội này cũng quá nóng nảy đi.

‘Đúng đó!’ Liên Kiều càng nói càng giận, đứng thẳng dậy, ‘Chỉ bởi vì một cây phi đao thôi mà, em lại không phải là cố tình làm cho nó hỏng, cùng lắm là đền lại cho anh ta thôi, chỉ là một cây “Truy Ảnh”, lại làm như muốn giết người không bằng!’

‘“Truy Ảnh”? Kiều Trị lẩm bẩm cái tên này, ‘Quả thực là một cái tên rất hay!’

Hai người càng không biết, ở cách đấy không xa, một người đàn ông cao lớn vừa nghe đến hai chữ “Truy Ảnh” liền ngừng bước, đôi mắt đen như chim ưng chiếu thẳng về phía Liên Kiều, vẻ nghi hoặc lướt qua mặt hắn.

‘Lăng tiên sinh, phòng khách VIP đã sắp xếp xong, ở ngay phía trước!’ Vệ sĩ ở phía sau cung kính cúi người.

Người đàn ông không nói gì, qua một lúc môi mỏng câu lên một nụ cười cuồng dã.

Ngồi xuống vừa hay nhìn thấy một màn cách mình không xa, hắn ý cười càng nhiều, nhấc điện thoại lên …

‘Ngạn Tước này, mình đang lúc đi công tác qua thành phố này, ra đây gặp mặt đi, nhắc nhở bạn một câu, có một sự ngạc nhiên vui mừng!’

‘Lăng tiên sinh …’

‘Dell, giúp tôi hủy bữa cơm hôm nay đi!’

‘Dạ!’

Cách đó không xa, Liên Kiều rốt cuộc cũng đem nỗi bực tức lẫn ủy khuất trong lòng trút ra hết, trong lòng thoải mái khiến cô trông càng đáng yêu, càng khiến Kiều Trị khó mà dời mắt.

‘Được rồi, quên hết những chuyện không vui đi!’

Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh cô, nhè nhẹ đặt tay lên vòng eo tinh tế của cô: ‘Giữa anh trai và em gái làm gì có thù dai chứ, với lại … Liên Kiều, anh cảm thấy kết giao với ai là tự do của em, đâu có liên quan gì đến anh trai em, nhưng theo phép lịch sự mà nói, anh nên đến chào hỏi anh trai em!’

‘Nhưng mà …’

‘Không có nhưng mà, Liên Kiều, em thích anh, mà anh cũng thích em, vậy trai gái thích nhau không phải nên ở bên nhau sao?’ Kiều Trị ngắt lời cô, trong mắt tràn đầy tình ý.

Liên Kiều há hốc miệng … thực ra cô vừa nãy định nói … cô và Hoàng Phủ Ngạn Tước không phải là anh em ruột!

‘Chấp nhận anh, được không?’ Hắn dứt khoát mãnh liệt xuất kích.

Liên Kiều nhìn vào mắt hắn, trong lòng có chút kỳ lạ: ‘Vậy sau khi em trở thành bạn gái của anh, em phải làm cái gì?’

Trong lòng vẫn là không hiểu, cô trước giờ thích nói chuyện rõ ràng.

Kiều Trị cười cười: ‘Đơn giản lắm, cứ ở bên cạnh anh là được! Chuyến du lịch của chúng ta coi như là một sự bắt đầu đi!’

Cô trầm tư một lúc, mới gật đầu!

Dù sao thì cũng rời khỏi “Hoàng Phủ” rồi, vậy chẳng bằng đi du lịch, coi như là giải khuây đi.

‘Cám ơn em, công chúa nhỏ của anh!’ Kiều Trị mừng như điên, bất giác ôm cô thật chặt, ôm người đẹp trong tay quả nhiên là một chuyện vui.

‘Nào, chúng ta cùng bàn bạc kế hoạch du lịch đi!’

‘Được đó!’ Liên Kiều vui vẻ trở lại.

Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước bước vào nhà hàng, vừa nhìn đã thấy bóng dáng yêu kiều của Liên Kiều, trên mặt là nụ cười rạng rỡ như đóa hồng, sau cùng, ánh mắt hắn rơi xuống bàn tay đang sít sao đặt ở vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Đáng chết thật!

Một tia lửa giận từ mắt hắn phóng ra, vừa định tiến đến thì bên tai đã nghe một giọng cung kính nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, Lăng tiên sinh đợi ngài rất lâu rồi, xin mời bên này!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cố dằn nỗi bực tức trong lòng xuống, xoay người tiến về phía phòng VIP.

‘Thiếu Đường, làm trò gì vậy?’ Vừa ngồi xuống, ánh mắt đầy lửa giận như vô tình như cố ý phóng đến bên đôi nam nữ đang ngồi cách đó không xa.

Đáng ghét thật, tên kia là ai nhỉ? Sao lại dám thân mật với Liên Kiều như thế?

‘Này, bạn thân mến của mình, mình đến đây thì là khách của bạn, ngay cả nhìn mình một lần cũng không thèm nhìn sao?’ Lăng Thiếu Đường rất nhàn nhã ngồi nhấm nháp rượu vang, bộ Tây trang được may đo thủ công khiến cho thân hình cao lớn của hắn càng thêm tuấn dật, càng làm cho vẻ cuồng dã trên mặt hắn hiển lộ ra ngoài.

Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay đầu nhìn về phía Lăng Thiếu Đường, nhìn hắn một lúc môi mới khẽ câu lên: ‘Chúng ta vừa mới gặp nhau trong buổi tụ hội, cậu ngàn vạn lần đừng nói cho mình biết là cậu nhớ mình đó!’

‘Ai, bạn hiền, thật là biết làm người ta đau lòng nha, chẳng qua là đi qua chỗ này, muốn cậu từ trăm công ngàn việc rút ra chút thời gian quý báu mời mình ly rượu thôi mà!” Lăng Thiếu Đường cười sáng lạn, hắn dựa hẳn người vào ghế lười nhác nhìn người bạn chí cốt.

‘Cậu uống trước đi, mình có việc cần làm!’

Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy cách đó không xa một người đàn ông đang vò vò mái tóc dài của Liên Kiều, cuối cùng không nén nổi cơn giận đứng dậy, nắm tay nắm thật chặt.

Nha đầu đáng chết này, lại dám ở đây cùng một người đàn ông khác hẹn hò? Có trời mới biết hắn chạy xe khắp thành phố này không biết bao nhiêu lần để tìm cô rồi.

“Chậc chậc … bình tĩnh đừng tức giận, cậu đường đường là tổng giám đốc của Hoàng Phủ tài phiệt, nếu thật sự đi qua đó động tay động chân với tiểu tử đó thì không phải là tạo điều kiện tốt cho đám truyền thông làm việc sao?” Lăng Thiếu Đường cố nén tiếng cười, hắn cũng đứng dậy, ấn vai bạn tốt ngồi trở lại trên ghế.

‘Cậu biết sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi, giọng cảnh giác.

‘Muốn biết cũng đâu có gì khó, vừa vào cửa đã nghe nha đầu đó nhắc đến “Truy Ảnh”, rất rõ ràng, cô ấy chính là tiểu oan gia của cậu rồi!’ Lăng Thiếu Đường rốt cuộc cũng cười thành tiếng.

‘Câm miệng! Không được cười mình!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thật hận không thể nhét cả chai rượu vang vào miệng hắn.

Lăng Thiếu Đường cố nén cười, khoanh tay trước ngực: ‘Này, nể tình chúng ta là bạn thân từ nhỏ đến lớn, nhắc nhở cậu một câu, cái bộ dạng “bắt gian tại trận” này rất bất lợi với cậu đó!’

‘Ai nói mình lo cho cô ấy chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng rống.

‘Mình có nói cậu lo cho cô ấy sao?’ Lăng Thiếu Đường hỏi ngược lại một câu, trong mắt tràn đầy ý cười.

‘Cậu nhàn rỗi lắm hay sao? Hôm nay nổi điên gì vậy, chẳng lẽ không có việc gì làm sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất rõ ràng là đang bực dọc, đứng lên đi tới đi lui trong phòng.

‘Ai, thật là lòng tốt không được hồi báo nha, mình còn đang định nói cho cậu biết mấy chuyện lúc nãy mình vừa nghe được …’ Lăng Thiếu Đường không nhanh không chậm thốt, tay nhấc lên ly rượu, từ từ thưởng thức.

‘Vừa nãy cậu nghe được cái gì?’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu trở nên khẩn trương.

Lăng Thiếu Đường đặt ly rượu xuống, nhàn nhã nói: ‘Lúc nãy bị cậu rống một câu, bây giờ quên hết rồi!’