"Nha đầu ngốc..."
Triển Sơ Dung yêu thích mà nhìn Liên Kiều, "Đương nhiên là gọi chúng ta là ba mẹ!"
Liên Kiều liền ngốc!
Cái gì?
Ba? Mẹ?
Bọn họ khi nào thì thành ba mẹ cô? Chẳng lẽ bọn họ mới là là ba mẹ thân sinh ra cô?
Cô nhìn bọn họ chằm chằm hồi lâu, không được a, bọn họ cùng bộ dạng của cô một chút cũng không giống...
"Các người —— "
Nửa ngày Liên Kiều mới phun ra hai chữ này, khiếp sợ thật sự là từng con sóng tiếp con sóng, đầu tiên là người của Hoàng Phủ Gia xuất hiện, rồi sau đó lại khiến cô sửa miệng gọi ba mẹ?
Choáng váng, quả thực choáng váng!
"Liên Kiều, con không cần sợ hãi, kỳ thật con sớm nên là con dâu của Hoàng Phủ Gia, chúng ta còn buồn sâu không muốn nhắc đến chuyện hôn sự đâu, cái này tốt, lần này con không làm con dâu của Hoàng Phủ Gia sẽ không được!" Triển Sơ Dung cười nhẹ nhàng nhìn cô, thanh âm bởi vì hưng phấn mà phát run.
"A?"
Liên Kiều sau khi nghe vậy, lại khiếp sợ mà phát ra một âm thanh vô cùng sợ hãi, hai mắt mở to——
Làm con dâu của Hoàng Phủ Gia?
"Đúng vậy, Liên Kiều, chờ Ngạn Thương trở về, chúng ta nên nói chuyện hôn lễ của hai con" Hoàng Phủ Ngự Phong nói gọn gàng.
"Cái gì?"
Liên Kiều rốt cuộc cũng kịp phản ứng, cô "Hoắc" mà đứng lên, nhìn nhóm người trong xe, giống như nhìn người ngoài hành tinh ——
"Các người nói cái gì? Muốn cho con cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước —— kết hôn?"
Quá khoa trương, cô vì cái gì mà phải kết hôn với hắn?
"Đứa nhỏ, chúng ta tất cả đều biết, Ngạn Thương làm chuyện gì với con, nó hồ đồ, chúng ta làm cha mẹ cũng không thể hồ đồ theo, lại nói, ngộ nhỡ con đã có —— ách, cho nên, bất kể như thế nào, kết hôn là chuyện kiên quyết!" Triển Sơ Dung nói.
Liên Kiều ánh mắt rất nhanh đọng lại một chỗ —— anh chính là bắt nạtu cô không phải giả, nhưng có có nhất thiết nghiêm trọng tới mức kết hôn?
"Bác trai, bác gái, chính là con —— "
"Được rồi, ta biết con lo lắng, con yên tâm, bên Vương thất Malaysia ta cũng biết, con chính là cháu gái được yêu thương nhất đi, chúng ta cũng không thể cho con nửa điểm ủy khuất khi gả về đây, yên tâm đi!" Triển Sơ Dung nhẹ nhàng vỗ vai cô nói.
Liên Kiều còn muốn nói điều gì đó, hoặc là còn muốn giải thích với bọn họ, nhưng mà xem bọn họ hứng trí dạt dào xem ngày hoàng đạo để kết hôn, cô cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói tiếng nào.
Sự tình đến kì quái, không được, cô nhất định tìm cơ hội để hỏi Cung Quý Dương cho rõ.
※※※※※※※※
Tiến "Hoàng phủ", Liên Kiều rốt cục hiểu được cái gì mà một biệt thự phải lấy tên này, chỗ nào của biệt thự này, quả thực chính là Vương phủ xa hoa đi.
Ánh mắt của cô cung không nhìn đủ, mặc dù ở Vương thất cũng rất xa hoa phú quý, nhưng nơi này lãng mạn cùng trang nghiêm kết hợp khí chất không gì sánh kịp.
Nhà cao cửa rộng không khí thoáng đãng khiến cô thấy bản thân mình thật nhỏ bé đi, mà hình tròn khung cửa sổ chỗ rẽ chạm đá, lộ ra Dung hoa quý phái.
Liên tục có cổng vòm cùng hành lang gấp khúc, cửa sổ phòng khách cao lớn, cửa hiên, đại sảnh hướng bắc nam, phòng khách, phòng ngủ bố trí cửa sổ thấp chân hình lục giác ngắm khung cảnh bên ngoài, nhà ăn hướng nam bắc, bên trong bên ngoài tình cảnh giao hòa, làm cho tâm hồn người nhộn nhạo.
biệt thự này vẫn hoàn toàn duy trì kiến trúc truyền thống tao nhã, ngắn gọn, lộng lẫy với một phong cách nghệ thuật độc lập. Lấy thiên nhiên làm điểm tựa, tôn sùng nho giáo, cùng đạo giáo, thích, hàm ẩn, vắng vẻ thanh lịch.
Lò sưởi bên trong tường, sô pha kiểu Châu Âu cổ điển, mức độ phù hợp vừa phải, cùng với cùng điều khiển rèm cửa từ xa vô cùng hiện đại, bày ra một khí khái ung dung, phòng khách Châu Âu hết sức xa.
Cánh cửa phòng khách điêu khắc bông hoa, trong không khí nhăn nhụi, lối đi nhỏ từ lầu hai xuống mặt đất nối liền, hai loại chất liệu gỗ khác nhau, dung hợp tài tình bày ra đóa hồng mỹ lệ. (Các nàng thông cảm, văn miêu tả ta rất kém, chỗ này chém 40% đấy Ô Ô)
Dường như cô theo sát bước chân của Triển Sơ Dung, nơi này quá lớn, Liên Kiều sợ chính mình sẽ bị lạc.
"Liên Kiều, đến đến đến —— bên này!"
Triển Sơ Dung mang đoàn người cho cô tham quan biệt thự, đi vào lần lượt thấy từng biệt thự độc lập.
"Cái ngôi biệt thự độc lập này là nơi ở của Ngạn Tước, nhưng mà, ta đã sai người an bài phòng cho con bên trong đó rồi, con sau này sẽ cùng Ngạn Tước ở đó!" bà mang cô lên lầu, chỉ chỉ phòng bên trong mà nói.
Liên Kiều bị choáng váng, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
※※※※※※※※
Ban đêm, lặng yên buông xuống, phòng Tổng giám đốc vẫn đèn đuốc sáng trưng, không biết vì cái gì, một ngày này Hoàng Phủ Ngạn Tước đều cảm thấy tâm thần không yên, giống như là phát sinh chuyện lớn gì đó.
Anh khép văn kiện lại, thân hình cao lớn tựa lưng vào ghế ngồi, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần một chút, đúng lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên.
Lấy tay giơ lên nhìn thấy tên hiển thị, cười cười ——
"Này, Anh Anh?" Giọng nói vô vàn sủng nịnh.
"Anh Ngạn Tước, anh chừng nào thì trở về a? Ba mẹ —— cũng chờ anh đó!" Âm thanh Hoàng Phủ Anh nho nhỏ, đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước làm nũng ỷ lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ tay lên: "Ừ, bây giờ anh về!"
"Ách? Kỳ thật ——" Hoàng Phủ Anh muốn nói lại thôi.
"Như thế nào?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhận ra cô đang ấp úng, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Kỳ thật —— Anh cũng không cần trở về nhanh như vậy!" Hoàng Phủ Anh thanh âm ngày càng nhỏ...
(Min: Nói thật là cái đoạn này ta không thích con bé này tí nào, định làm huynh đệ luyến ở đây à! Ghét kiểu dở hơi này thế! Có ai cùng ý với ta~ Xin mời ném gạch!)
Hoàng Phủ ngạn Ngạn Tước ngược lại hiểu lầm ý cô, anh cười ha ha: "Anh Anh, yên tâm, anh sắp xong việc rồi, anh sẽ về nhanh! Ngoan ngoãn chờ anh về nhà!"
"Uhm..." Điện thoại bên kia Hoàng Phủ Anh thanh âm rầu rĩ, sau đó để điện thoại xuống.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cúp điện thoại, tùy tay đem áo khoác lại, sau đó sải bước ra khỏi văn phòng. . .