[Tứ Đại Danh Bộ] Toái Mộng Đao

Chương 4: Tam quản sự và Nhị quản gia

Ba ngày sau, Tập gia trang vốn đã bất an, lại có thêm hai vị khách không mời.

Hai người này, một người giống như một thanh kiếm, một thanh kiếm chỗ
nào cũng sắc bén phi thường. Người này tuy mình mang thương tích, nhưng
trông vẫn dũng mãnh và nhanh nhẹn như một con báo.

Người còn lại là một trung niên cao lớn lực lưỡng, nhưng thần thái ôn
nhu văn nhã, gương mặt đượm nét phong trần nhưng không mệt mỏi, giống
như một người vừa mới tắm rửa xong, cùng hài tử và thê tử mình thương
yêu nhất chuẩn bị dùng cơm vậy.

Phía trước đại môn của Tập gia trang có thể trông thấy chín tráng hán,
đương nhiên là không tính những người không nhìn thấy hoặc đang ẩn nấp
trong số này. Trong chín người, có tám người lưng đeo đai trắng, chỉ có
một đại hán mặt đầy râu ria đứng ở bậc cửa là quấn dây lưng màu cam.

Hai người bước đến cửa liền bị đám tráng đinh ngăn lại quát hỏi: “Các ngươi là ai?”.

Thanh niên nhân kia trả lời rất hay.

“Chúng ta là người”.

“Các ngươi đến đây làm gì?”.

Tráng đinh kia hung hăng quát lên một tiếng. Thông thường, rất nhiều tên tiểu vô lại đã bị một tiếng quát này của hắn làm cho sợ hãi chạy mất.

“Chúng ta đến tìm Trang chủ của các ngươi?”.

Thanh niên kia đáp.

Tám tráng đinh này vốn đã tức giận, nghe thấy thanh niên kia trả lời như vậy thì không hẹn mà cùng nghĩ: “Loại ôn dịch này muốn ăn đòn đây!”
Nhưng rồi lại nghĩ tiếp: “Tập gia trang xưa nay hiệp danh đỉnh đỉnh,
không thể tùy tiện xuất thủ đánh người bừa bãi như vậy được”.

“Các hạ quen biết Trang chủ của chúng ta?”.

“Không quen biết”.

“Nhìn ngươi chắc cũng không quen biết nổi đâu”.

“Có điều...”. Thanh niên kia mỉm cười: “Hôm nay chúng ta sẽ quen biết y”.

Tám tráng đinh cùng động nộ, nhưng đại hán râu xồm thắt dây lưng màu cam đã đằng hắn một tiếng, bước lên phía trước.

Chỉ thấy cước bộ người này trầm ổn, rất có uy thế, mỗi một bước, thạch
cấp cơ hồ như bị y dẫm nát dước chân vậy. Đôi mắt y mở lớn, lướt qua
trên mặt hai người một lượt, rồi lại một lượt, sau đó mới hỏi: “Xin được thỉnh giáo tôn danh quý tính của các hạ”.

Lần này thì trung niên kia lên tiếng đáp lời: “Ta là Thiết Du Hạ, y là
Lãnh Lăng Khí, đến đây để bái phỏng Tập Tiếu Phong trang chủ”.

Đại hán kia hơi ngẩn người rồi cười khẩy nói: “Đại danh của hai vị, ta chưa từng nghe qua, không biết đại hiệu là...”.

Thanh niên hừ lạnh một tiếng ngắt lời: “Thì ra muốn gặp Tập trang chủ còn phải có đại danh đại hiệu mới được sao?”.

Đại hán kia không ngờ lại không tức giận, mà chỉ cười hắc hắc nói:
“Đương nhiên. Người có danh trong thiên hạ có ai nhàn rỗi mà một ngày
tiếp đón ba bốn khách nhân vô vị chứ, nếu như không có danh hiệu, thử
hỏi ai muốn tiếp kiến các người chứ?”.

Trung niên nhân bước lên trước mặt thanh niên kia, chậm rãi nói: “Ta
thấy thế này được không, làm phiền vị đại ca này vào báo với Tập tam
quản sự một tiếng, nói là có chúng ta đến, không biết huynh thấy thế
nào...”.

Hai hàng lông mày đậm của đại hán hơi nhíu lại, lẩm bẩm nói: “Chuyện nhỏ thế này ta cũng có thể quyết định được, không cần làm phiền đến Tam
quản sự làm gì, lão nhân gia người rất bận...”.

Trung niên nhân cười cười nói: “Không phải chúng ta xem thường lão đại
huynh, cũng không phải không hiểu quy củ giang hồ, chỉ là lần này chúng
ta tới đây trước là vì chuyện tư, sau là vì chuyện công, nên cũng không

tiện đưa danh thiếp, còn lễ vật kiến diện... chúng ta là người ăn cơm
công môn, nên cũng không thể biết pháp phạm pháp, điểm này mong lão đại
huynh thứ cho”.

Lời này vừa nói ra, đại hán lập tức sững người. Chắc y cũng biết hai
người này chắc hẳn cũng có chút lai lịch, nên liền khẽ nhịp nhịp chân
nói: “Ta có thể hỏi giúp hai vị, có điều mấy ngày nay Tam quản sự lão
nhân gia rất bận, chưa chắc đã chịu gặp các vị đâu”.

“Được... được...”. Trung niên nhân vội nói.

“Chỉ cần lão đại huynh chịu thay chúng ta thông báo một tiếng là được”.

Đại hán kia bán tín bán nghi đi vào bên trong. Tám tráng đinh còn lại,
người nào người nấy đều trợn tròn mắt lên nhìn hai người lạ mặt, cơ hồ
như trong lòng sớm đã coi hai người khách không mời mà đến này là hạng
tiểu tặc đến quấy rối rồi vậy.

Một lát sau thì đại hán râu xồm từ xuất hiện trở lại, không phải đi ra,
mà là chạy ra. Y chạy đến trước mặt hai người, vừa thở hổn hển vừa run
run giọng nói: “Hai vị, thật có lỗi, tiểu nhân có mắt không trong, có
mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết hai vị đại giá quang lâm, đáng
chết, đáng chết...”.

Chỉ nghe một giọng vang vang như chuông đồng cất lên: “Tập Hoạch, cho dù ngươi không đáng chết thì cũng đáng đánh lắm. Ngay cả đại danh của
Thiết nhị gia và Lãnh tứ gia mà cũng không biết...”.

Một người vận trường bào màu xanh, dày gấm màu đen bước ra, tóc bạc như
cước, mũi ưng mắt ó, khóe miệng cười cười. Chỉ thấy lão cung tay nói:
“Chuyện này cũng khó trách bọn chúng, vì danh hiệu của Thiết đại nhân và Lãnh đại nhân quá lớn, thế nên danh tính thật cũng không mấy người biết được, thực là...”. Nói tới đây, lão lại ngửa mặt cười lên ha hả. Thiết
Thủ và Lãnh Huyết cũng ôm quyền hoàn lễ, nhưng thấy người này tuổi đã
gần cổ lai hi, lưng đã hơi còng, nhưng bước chân vẫn như hổ bộ long
hành, toàn thân không chút sơ hở, trong lòng đều không khỏi hơi chấn
động.

Chỉ thấy lão đầu cười khanh khách: “Tiểu lãi nhi là Tam quản sự Tập
Lương Ngộ của Tập gia trang... nào nào các ngươi hãy hành lễ với Thiết
Thủ nhị gia và Lãnh Huyết tứ gia trong Tứ Đại Danh Bộ danh lừng thiên
hạ, xin hai vị thứ tội đi...”.

Tám tráng đinh còn lại nghe lão nói vậy, đều lộ vẻ kinh hãi, không ngờ
hai người ăn mặc tầm thường này lại chính là hai vị đại danh bộ Thiết
Thủ và Lãnh Huyết mà hắc đạo nghe danh thì vỡ mật, còn bạch đạo nhân sĩ
thì người người đều kính phục.

2.

Thiết Thủ cười cười nói: “Ngàn vạn lần đứng nói vậy, kỳ thực cái danh
hiệu Tứ Đại Danh Bộ đó cũng chỉ là bằng hữu giang hồ quá yêu mà ban cho
chúng ta mà thôi. Hảo thủ trong công môn không biết có bao nhiêu người,
mấy sư huynh đệ chúng ta chỉ tuân theo chức trách, quả thực là vô cùng
hổ thẹn với hiệu xưng đó”.

Tập Lương Ngộ hít một hơi thuốc, cười ha ha nói: “Hai vị quá khách khí
rồi, Phi Huyết Truyền Nhân Liễu Kích Yên và Tuyệt Diệt Vương Sở Tương
Ngọc năm xưa bị hai vị khắc chế, nhưng có thấy vị đại quan đại tướng nào động được đến một cọng tóc của bọn chúng đâu...”.

Đây chính là hai chiến tích anh dũng của Thiết Thủ và Lãnh Huyết, cũng
có thể nói là những trận chiến chấn động cả giang hồ, cả chín đại hán
canh cửa đều gật đầu lia lịa, cung kính cúi đầu thi lễ với hai người.

Kỳ thực đám người này tuy đều có chấn động bởi uy danh của hai đại danh
bộ, song trong lòng chưa chắc là đã tâm phục, có điều phàm là hành tẩu
trong giang hồ, có mấy loại người ngàn vạn lần không nên đắc tội, trong
đó không nên nhất chính là công sai, bộ khoái, huống hồ trước mắt bọn họ lại là thiên hạ tứ đại danh bộ đồ đệ của Gia Cát tiên sinh, xưa nay
chưa từng vị nể tình riêng?

Vì thế cả chín người đều lộ vẻ kính phục, hòng mong sau này ngộ nhỡ bản
thân có phạm phải chuyện gì, hai vị danh bộ này sẽ nể chút tình gặp mặt
mà nương nhẹ.

Thiết Thủ thầm thở dài, rồi nói: “Tập quản sự”.

Tập Lương Ngộ nhướng mày nói: “Nào nào, chúng ta vào uống chén rượu rồi nói tiếp”.

Thiết Thủ nghiêm mặt nói: “Chúng ta có việc bên mình, rượu này không thể uống được”.

Tập Lương Ngộ nheo nheo mắt thở ra một hơi khói: “Không biết hai vị có việc gì?”.

Lãnh Huyết lạnh lùng nói: “Tháng này Tập gia trang xảy ra chuyện gì,
chắc hẳn Tập tam quản sự biết rõ hơn chúng ta, đâu cần phải tốn công nói lại làm gì nữa”.

Tập Lương Ngộ vẫn cười hì hì nói: “Nhị vị nếu không ngại thì xin cứ nói
ra, Tập gia trang cây cao bóng lớn, lúc nào cũng có những lời đồn đãi
không hay, có một số chuyện bên ngoài còn biết trước cả ngườ trong trang cũng không chừng”.

Lãnh Huyết nói: “Nghe nói bảy ngày trước, Trang chủ của quý trang thần
trí bất bình thường, đã giết sạch cả gia cầm gia súc trong trang, không
biết có chuyện này hay không?”.

Tập Lương Ngộ nghe chàng hỏi vậy thì ngây người ra, Lãnh Huyết lại nói
tiếp: “Sáu ngày trước, Trang chủ Tập Tiếu Phong của các vị bức gian
không thành, vung đao chém bị thương một nha hoàn của Trang chủ phu
nhân, có chuyện này chứ?”.

Tập Lương Ngộ gượng cười nói: “Lãnh đại nhân nghe tin này ở đâu vậy?”.

Lãnh Huyết không trả lời y, lại hỏi tiếp: “Năm ngày trước, Tập trang chủ canh ba nửa đêm nhảy lên nóc nhà lớn giọng ngâm thơ Đường, làm toàn
trang không ai ngủ được, chắc chuyện này không sai phải không?”.

Gương mặt đầy những nếp nhăn của Tập Lương Ngộ cố rặn ra một nụ cười:
“Trang chủ nửa đêm có nhã hứng, đọc cổ thi làm người trong trang không
ngủ được thì cũng phạm pháp sao?”.

Lãnh Huyết cơ hồ như không hề để ý y nói gì, lại tiếp tục nói: “Bốn ngày trước, chỉ vì một chuyện nhỏ bằng hạt vừng, mà y đã nổi trận tam bành,
đánh bị thương ba gia đinh. Cũng trong đêm đó, trong phòng vang lên
tiếng kêu cứu của Trang chủ phu nhân và tiểu thiếu gia, mấy ngày sau,
các người không còn trông thấy phu nhân và thiếu gia đâu nữa, chuyện này chắc không phải sự thật chứ?”.

Tập Lương Ngộ đảo mắt nhìn quanh, rồi bước lên nửa bộ, thấp giọng nói: “Lãnh gia, chúng ta vào trong nói chuyện được không?”.

Thiết Thủ gật đầu: “Hảo!”.

Tập Lương Ngộ khom người đưa tay: “Mời!”.

Ba người bước vào trong trang, Tập Lương Ngộ mời hai người ngồi xuống,
sau đó xin phép vào nhà trong. Giây lát sau thì trà được dâng lên, nhưng Lãnh Huyết và Thiết Thủ đều đặt lên chiếc kỷ nhỏ bên cạnh mà không
uống.

Một chốc sau thì Tập Lương Ngộ mới chậm rãi đi ra, trong tay cầm một gói khá nặng, trên mặt nở nụ cười ám muội, rồi dúi cả gói đồ vào tay Thiết
Thủ.

“Đây là gì?”.

Thiết Thủ hỏi.

“Một chút thành ý của tệ trang”.

Tập Lương Ngộ nói.

“Đây là một chút tiểu tâm ý của nhị quản sự chúng tôi, hai vị đường xa
tới đây, không thể đi không một chuyến... chỗ này... tuy nói là một chút lễ mọn, nhưng muốn mua một hai chức huyện thái gia... có lẽ cũng dư
rồi”.

Thiết Thủ cười cười: “Đa tạ!”.

“Không cần khách khí”.

Tập Lương Ngộ lại thở ra mấy vòng khói.

“Thứ cho tại hạ không tiễn”.

Thiết Thủ lắc đầu: “Chúng ta không đi”.

Tập Lương Ngộ nheo mắt: “Không đủ?”.

Thiết Thủ mỉm cười: “Không phải không đủ, mà là không cần”. Vừa nói
chàng vừa trả lại gói đồ trong tay cho Tập Lương Ngộ: “Chúng ta muốn gặp Tập trang chủ”.

Tập Lương Ngộ trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Trang chủ của chúng tôi rất ít khi gặp người ngoài”.

Thiết Thủ nói: “Nhưng những chuyện xảy ra gần đây, y có thể không gặp
người khác, chứ tuyệt đối không thể không gặp những người có công vụ bên người như chúng ta”.

Tập Lương Ngộ mỉm cười: “Có điều Trang chủ cũng chỉ giết chết mấy con
cầm điểu, mấy con thú nuôi trong trang, không cẩn thận làm bị thương một nha hoàn với ba tráng đinh, cao hứng lên nóc nhà đọc thơ lúc nửa đêm mà thôi, những chuyện này chắc cũng không nghiêm trọng đến mức hai vị
không gặp người không được có phải không?”

Thiết Thủ gật đầu: “Nếu chỉ là những chuyện này thì đương nhiên không có gì nghiêm trọng”.

Lãnh Huyết tiếp lời: “Có điều ba ngày trước, y điểm huyệt đạo của đệ đệ
mình, rồi lột sạch y phục của một nữ tử, ném hai người đó xuống sông,
lại còn giết chết hai kỹ nữ nữa, đây là tội sát nhân rồi”.

Thiết Thủ nói tiếp luôn: “Hai ngày trước y còn rút đao xông ra khỏi Tập
gia trang, thấy người liền chém, thử hỏi đây là tội gì?”.

Lãnh Huyết lại nói tiếp: “Nghe nói một ngày trước Tập trang chủ tuy đã
bị các vị giam lỏng, nhưng vẫn giết chết bốn thân tín, trong đó có một
người là lão bộc của tiền Trang chủ, lại còn cưỡng hiếp muội tử của Tập
phu nhân nữa”.

Thiết Thủ tiếp lời ngay: “Tập tam quản sự, ngài nghe đây, người như vậy, chúng ta có thể không tìm đến hay sao?”.

Tập Lương Ngộ nhíu mày lại, lẩm bẩm nói: “Nếu hai vị chê bao này còn chưa đủ, tại hạ sẽ đi lấy thêm hai bao nữa”.

Thiết Thủ nói: “Vậy thì Tam quản sự hãy mang hết bao trong Tập gia trang ra đây đi là vừa”.

Tập Lương Ngộ nhướng mày: “Hả?”.

Thiết Thủ cười cười: “Tránh để bọn ta nói thêm mấy câu nữa, Tam quản sự
lại vào trong một lần, rồi mấy câu nữa, quản sự lại vào lần nữa, cứ đi
đi lại lại như vậy, chắc ngài biến thành con ngựa thồ hàng mất”.

Tập Lương Ngộ cười khục khục, lấy hai ngón tay nhón trong bao đồ ra một
đĩnh hoàng kim sáng lấp lánh, vừa cười vừa nói: “Thiết đại gia, ngài xem đi, là vàng thật đó”.

Thiết Thủ bật cười, trên đĩnh vàng có hai dấu ngón tay sâu hoắm, giống
như khi mới đúc ra đã bị như thế rồi vậy. Chàng cũng lấy hai ngón tay,
nhón lấy đĩnh vàng, rồi đưa trả lại cho Tập Lương Ngộ: “Đương nhiên là
vàng thật, nếu là giả thì tội danh đâu chỉ có những gì chúng ta vừa
nói?”.

Tập Lương Ngộ nhận lại đĩnh vàng, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Bởi vì dấu ngón tay bên trên đã hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại bao giờ vậy, hoàn toàn không có dấu vết.

Lúc này chợt nghe một người cười lên ha hả, sải chân bước vào đại sảnh,
một cỗ khí thế bức nhân ép tới, làm y phục của cả ba người trong sảnh
đều như phất ngược về phía sau.

Người mới bước vào cười lớn nói: “Ta nói rồi mà, lão tam ngươi muốn dùng hoàng kim mua chuộc Thiết nhị gia, Lãnh tứ gia thì thà chặt hết ngón
tay cái của người trong võ lâm đi còn hơn”.

Người này niên kỷ chắc không quá ngũ tuần, vậy mà luôn miệng gọi Tập
Lương Ngộ là lão tam: “Ta đã nói rồi, lão tam à, lần này thì ngươi nhìn
sai người rồi”.

Chỉ thấy người này lưng hùm eo gấu, song mục sáng rực, cao chừng sáu
thước có dư, râu ria đầy mặt, ngôn hành cử chỉ đều rất có khí phái,
nhưng lại tuyệt đối không hời hợt, Thiết Thủ ngẩng đầu lên nhìn, khẽ
nhướng mày hỏi: “Nhị quản gia?”.

Người kia lại cất tiếng cười hào sảng: “Chính là kẻ mọn”.

Thiết Thủ mỉm cười: “Nhị quản gia đến thì hay lắm, chúng ta đang muốn
bái kiến Tập trang chủ, làm phiền Nhị quản gia chuyển cáo giúp một
tiếng”.


Tập Anh Minh cũng cười cười đáp lại: “Chắc Thiết nhị gia, Lãnh tứ gia
cũng biết, dù là công sai nha môn muốn bắt phạm nhân, cũng cần cấp trên
hạ lệnh xuống... không biết hai vị phụng mệnh của vị đại nhân nào, hay
có thủ dụ chỉ thị gì, hạ lệnh hai vị chấp hành...”.

Lời của y vô cùng rõ ràng, nếu không có chỉ thị của cấp trên, thì cho dù Thiết Thủ và Lãnh Huyết là danh bộ, cũng không thể tùy tiện vào nhà lục soát bắt người được.

Tập Anh Minh lại nói tiếp: “Theo tại hạ được biết, huyện quan ở đây muốn gặp Trang chủ của chúng tôi cũng không dám như vậy, còn về Gia Cát tiên sinh, người xa ngoài ngàn dặm, chắc cũng không thể biết mà chỉ thị hai
vị điều tra chuyện của Tập gia trang được”.

“Chi bằng...”.

Tập Anh Minh chậm rãi nói: “Hai vị trở về trước, tại hạ sẽ sắp xếp thời gian, để hai vị gặp mặt Trang chủ”.

“Đích thực chúng ta không có thủ lệnh của cấp trên, vì vậy hôm nay đến đây là cầu kiến, chứ không phải truy nã”.

Thiết Thủ bình tĩnh nói.

Tập Anh Minh lại cười, xoa xoa tay nói: “Vậy thì tốt rồi”.

Y đang định nói tiếp thì Thiết Thủ đã ngắt lời: “Có điều chúng ta cầu kiến, nhưng không thể không gặp”.

Tập Anh Minh “ủa” một tiếng: “Sao ngay cả công sai cũng không tuân kỷ thủ pháp, làm sằng làm bậy như vậy?”.

Thiết Thủ cười cười: “Bởi vì Tập Tiếu Phong đã hại mấy nhân mạng, thiết
chứng như sơn, ai cũng có thể lập tức có hành động ngăn cản y tiếp tục
gây tội ác”.

Nhãn thần Tập Anh Minh sáng rực lên: “Chà, vậy là Thượng Phương bảo kiếm, tiền trảm hậu tấu rồi”.

Tới đây, y lại cười khẩy: “Tại hạ biết, Tứ Đại Danh Bộ dưới trướng Gia
Cát tiên sinh có thân phận đặc thù, có thể hoàn toàn hành động theo ý
mình, nhưng quyền lợi đặc biệt này liệu có biến thành lạm dụng quyền
lực, hại người vô cớ hay không?”.

Thiết Thủ và Lãnh Huyết nghe thấy tám chữ “lạm dụng quyền lực, hại người vô cớ” đều sầm mặt xuống. Tập Anh Minh lại cao giọng nói tiếp: “Hai vị
phá án, chuyện tiền trảm hậu tấu thật nhiều vô số kể, ví như Lãnh tứ gia từng giết chết bốn mươi ba người trước cửa nhà Lưu Cửu Như ở khu lò
gạch, vậy có phải là lạm sát không? Hay Thiết nhị gia trong trận Liên
Vân Trại đã chỉ thị cho Liễu Nhạn Bình thống lĩnh giết chết bọn Mã
chưởng quầy, trong đó có kẻ nào vô tội không? Lẽ nào những người đó kẻ
nào cũng đáng chết, kẻ nào cũng đáng giết? Khi các vị phá án đều nhìn rõ các bằng hữu của mình dũng mãnh sát địch, nhưng nếu theo đúng pháp
luật, bọn họ đều không có quyền giết chết đối phương, tại sao các vị lại mắt nhắm mắt mở, không lập tức bắt họ về quy án?”.

Trong tập “Hung Thủ”, khi Lãnh Huyết điều tra chân hung, từng bị một đám thích khách tập kích, để tự bảo vệ mình nên chàng đã liều mạng sát
địch, giết chết bốn mươi ba tên địch. Còn trong trận truy đuổi Tuyệt
Diệt Vương Sở Tương Ngọc, để đột phá vòng vây, Thiết Thủ và những người
cùng đi đã phải giết chết vài hảo hán Liên Vân Trại tương trợ cho họ Sở, vì chuyện này mà đến nay chàng vẫn áy náy không yên.

Tập Anh Minh rất giỏi tranh biện, những lời này nói ra vô cùng trơn tru, sắc bén thập phần. Chỉ nghe y lại mỉm cười nói tiếp: “Còn Trang chủ nhà chúng tôi, chỉ đả thương mấy người trong trang, và vài người sống xung
quanh, bọn họ đều đã nhận được bồi thường thỏa đáng, không ai cáo giác
Trang chủ cả, vì thế chuyện này chúng tôi đã giải quyết cả rồi, hai vị
đã có dạ quan hoài, bản trang trên dưới đều cảm kích muôn phần, chỉ
là...”.

Tập Anh Minh lại cười hăng hắc: “Thiết nhị gia, Lãnh tứ gia thiết diện
vô tư, tuyệt không vị nể tình riêng, có điều là nếu hai vị lạm dụng
quyền lực, quản chuyện không phải của mình... thì không phải là cũng
giống như lũ gian thần hoạn quan hoành hành bạo ngược, hay tham quan ô
lại ỷ thế hiếp người hay sao... nhưng mà...”.

Tập Anh Minh ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “Hai vị đều là người thông minh, người thông minh thì nhiều bằng hữu, ít kết oán, có những lúc
phải xuất thủ đặc biệt nhanh, nhưng cũng có lúc phải mở to mắt ra nhìn,
người thông minh như vậy, xưa nay đều sống rất lâu”.

“Lời Nhị quản gia nói rất có đạo lý”.

Lãnh Huyết lên tiếng: “Chỉ có điều chúng ta chọn nghề bộ khoái này,
không phải vì muốn mình sống lâu, mà là vì hy vọng người khác có thể
sống lâu thêm một chút”.

“Hơn nữa”.

Thiết Thủ cười cười nói: “Nhị quản gia tuy nói những người Tập trang chủ đánh bị thương hoặc giết chết đều là người trong nhà, và không ai dám
cáo giác y, nhưng cho dù là y giết chết nhi tử của mình, chúng ta cũng
không để y làm bừa làm bậy...”.

“Huống hồ...”.

Thiết Thủ nhìn thẳng vào gương mặt như căng ra của Tập Anh Minh: “Nếu để y tiếp tục làm bừa, chẳng những Tập phu nhân và Tập thiếu gia đều thật
sự gặp nguy hiểm, mà chỉ sợ thanh danh mấy trăm năm nay của Tập gia
trang cũng bị hủy trong tay y nốt”.