Hoa cỏ tươi tốt, thủy tạ lầu gác, cảnh vật vẫn như xưa, nhưng lại có chút bất đồng…Yên tĩnh quá! Vì cớ gì đã đi một quãng xa vẫn không thấy ai, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng người?
Dù trước giờ Băng Sương thành không phải là nơi huyên náo, nhưng hiện tại hình như yên tĩnh quá mức… Vệ Linh Phong từ từ dừng bước, đứng tại hành lang gấp khúc mơ hồ nhìn quanh tứ phía.
“Vì không muốn làm kinh động đến thành chủ nên mới yêu cầu hạ nhân giữ im lặng.”
Bạch Y Minh ở phía sau cơ hồ đoán được sự nghi ngờ của hắn:”Lâu ngày mọi người cũng quen rồi.”
“Giữ im lặng? Tại sao?”
Bạch Y Minh cúi đầu, tỏ rõ không nguyện ý hồi đáp câu hỏi này.
Vệ Linh Phong ngoảnh đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt đen láy trong sáng.
Trong chớp mắt Vệ Linh Phong tưởng là Bách Lý Hàn Băng, khi định thần lại mới nhận ra không phải.
Chỉ có một đứa trẻ đứng ở ngã rẽ.
“Đứa trẻ kia là…”, dù hơi gầy một chút, nhưng tướng mạo lại giống nhau cực kỳ.
“Như Sương!”
Hắn ngẩn ngơ một lúc, Bạch Y Minh đã tiến đến nói với đứa trẻ đó:”Sao ngươi lại chạy đến đây? Mọi người nhất định đang tìm ngươi, mau trở về đi!”
Y vừa nói vừa kéo đứa trẻ đi.
“Đợi chút!”, Vệ Linh Phong ngăn bọn họ lại:”Đây có phải là… của Tử Doanh…”
Bạch Y Minh do dự một chút.
“Sao vậy?”
Kỳ thực vì dung mạo quá giống đã nói lên đáp án, hắn hỏi chẳng qua chỉ muốn xác định. Nhưng phản ứng của Bạch Y Minh lại kỳ quái, vấn đề có phải hay không, rốt cuộc có gì phải do dự?
“Đây chính là Như Sương… thiếu gia.”, Bạch Y Minh gật đầu trước tia nghi ngờ của hắn, song biểu tình vẫn cổ quái như trước.
Vệ Linh Phong đến trước mặt đứa trẻ đó, khom người đối diện với nó.
“Như Sương phải không? Ta là…”, hắn vừa định tự giới thiệu, nhưng nghĩ đến thân phận phức tạp của bản thân, không khỏi sợ hãi ngừng lại.
Đứa trẻ đó nhìn thẳng vào mắt hắn, đáy mắt trong trẻo kiên nghị, ánh mắt này khiến hắn nhớ tới Tử Doanh đã qua đời nhiều năm trước, vừa nghĩ tới Tử Doanh, ***g ngực Vệ Linh Phong loáng thoáng co rút vì đau.
Hắn hạ tầm nhìn, khẽ nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nói:”Ta đến đây làm khách, không lâu sau sẽ đi.”
Đứa trẻ đó đột nhiên đưa tay hướng về mặt hắn, hắn nghiêng về sau theo trực giác, cánh tay của đứa trẻ dừng lại ở không trung.
Căng thẳng một lúc, đứa trẻ đó lại đưa tay ra, hắn cũng không tránh đi nữa.
Ấn đường bị đầu ngón tay mềm mại có hơi lạnh lẽo đó đụng chạm, lại nhẹ nhàng xoa xoa, tựa hồ như muốn nới giãn hai đầu lông mày đang nhíu chặt của hắn.
Vệ Linh Phong thả lỏng thần tình, nụ cười bên miệng cũng tự nhiên hơn, đứa trẻ đó thu tay lại, rụt rè cười với hắn.
“Có lẽ ngươi cũng được mười một tuổi rồi! Chỉ trong nháy mắt đã…”
“Tuyên thiếu gia, Như Sương không biết nói.”
Nụ cười của Vệ Linh Phong bỗng chốc đông cứng lại, nghiêng đầu nhìn Bạch Y Minh đứng bên cạnh.
Bạch Y Minh bình tĩnh đối diện hắn:”Đã hai ba năm nay rồi, đại phu có nói cũng không phải do thân thể có bệnh, có lẽ qua vài năm nữa sẽ khỏi.”
Không phải vì thân thể có bệnh, vậy là tâm bệnh sao?
“Y Minh.”, Vệ Linh Phong chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Bạch Y Minh:”Những năm này, Băng Sương thành…”
“Tuyên thiếu gia, thành chủ nhất định rất sốt ruột rồi.”, Bạch Y Minh ngắt lời hắn:”Chúng ta không nên nán lại đây quá lâu.”
“Nhưng…”
“Như Tuyên”, vừa nhắc đến thì Bách Lý Hàn Băng đã xuất hiện:”Ta đoán ngươi đã tỉnh rồi liền chuẩn bị đồ ăn ở thiên sảnh, ngươi ở đây làm gì?”
Vệ Linh Phong ngoảnh lại, trông thấy Bách Lý Hàn Băng đang men theo hành lang tiến đến.
“Y Minh, ngươi làm việc thế nào vậy?”, Bách Lý Hàn Băng mỉm cười:” Chẳng phải đã bảo ngươi nhanh dẫn Như Tuyên đến thiên sảnh sao?”
“Là thuộc hạ thất trách.”, Bạch Y Minh hành lễ với Bách Lý Hàn Băng:”Thỉnh thành chủ lượng thứ.”
“Không, là ta muốn cùng Như Sương…”, Vệ Linh Phong cúi đầu nhưng không thấy bóng dáng nhỏ bé ấy đâu, ngẩn người một lúc:”Như Sương đâu?”
Hắn hỏi Bạch Y Minh, Bạch Y Minh hình như không nghe thấy, vẫn đứng yên tại đó.
“Như Sương?”, Bách Lý Hàn Băng nhíu mày hỏi hắn:”Như Sương là ai?”
“Ngươi nói cái gì, Như Sương hiển nhiên là… của ngươi…”, Vệ Linh Phong nói tới đây liền ngừng lại.
Hắn nghi hoặc nhìn Bách Lý Hàn Băng, sau đó lại nhìn Bạch Y Minh.
“Làm sao vậy?”
Bách Lý Hàn Băng thấy hắn nhìn Bạch Y Minh như người mất hồn, đầu lông mày ngày càng nhíu chặt, đưa tay kéo mặt hắn quay về phía mình:”Có phải vì phong bế huyết mạch quá lâu… Như Tuyên, ngươi thấy không thoải mái chỗ nào?”
“Ta không sao.”, Vệ Linh Phong thoáng chấn động, vội vàng nghiêng đầu tránh né bàn tay của y.
“Nếu không việc gì, nhanh đi dùng cơm thôi!”, Bách Lý Hàn Băng kéo tay hắn hướng về phía thiên sảnh:”Ta đặc biệt cho người chuẩn bị những món ngươi thích, mấy ngày nay ngươi chưa ăn gì, e rằng đã đói rã rồi.”
“Đợi chút!”, Vệ Linh Phong hỏi:”Ngươi không biết Như Sương sao? Chính là đứa trẻ khi nãy nói chuyện với ta.”
“Hình như đã đến hậu viện rồi, có lẽ là con của hạ nhân nào đó!”, Bách Lý Hàn Băng ngừng lại, nghiêm túc nhìn hắn hỏi:”Sao thế? Có gì bất thường ư?”
Sau một hồi Vệ Linh Phong mới có phản ứng.
“Không.”, hắn chậm rãi lắc đầu:”Ta chỉ không ngờ ngươi không nhận ra đứa trẻ đó, không ngờ ngươi sẽ…”
“Băng Sương thành nhiều người như vậy, không phải mỗi một người ta đều biết, chứ đừng nói đến con của những hạ nhân kia.”, Bách Lý Hàn Băng không có tâm tư để ý đến đứa trẻ gì đó, một lòng muốn dẫn Vệ Linh Phong đi ăn:”Chúng ta mau đi thôi! Đồ ăn sắp lạnh hết rồi.”
Bách Lý Hàn Băng không biết nhi tử của mình? Nếu đó là thật thì…
“Lại có chuyện gì?”, Bách Lý Hàn Băng lại gắp rau vào chén của hắn, khiến đồ ăn trong chén sắp tràn ra ngoài:”Sao ngươi không ăn?”
“Ta đã no rồi.”, Vệ Linh Phong đặt chén đũa lên bàn.
“Sao vậy? Ngươi không ăn nổi à?”, Bách Lý Hàn Băng hỏi hắn:”Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Hay là có chỗ nào khó chịu?”
“Không phải vậy.”, Vệ Linh Phong lắc đầu:”Kì thực ta không đói, ăn những thứ này đã đủ no rồi!”
“Ta quên mất, lâu rồi ngươi không ăn, những thứ này không tốt cho tràng vị!”, Bách Lý Hàn Băng đứng dậy:”Ta sẽ cho người nấu chút cháo, làm vài món thanh đạm mang đến đây.”
“Không cần đâu!”, Vệ Linh Phong gấp gáp kéo tay áo của y:”Ta no thật mà.”
“Thật ư?”
“Thật.”, Vệ Linh Phong ra sức gật đầu.
Dù Bách Lý Hàn Băng không tin lắm, nhưng cũng không kiên trì nữa.
“Ta có chuyện hỏi ngươi.”, Vệ Linh Phong cúi đầu trầm ngâm, quyết định phải bình tĩnh hỏi y một lần.
“Được thôi!”, Bách Lý Hàn Băng ngồi lại xuống ghế:”Ngươi cứ việc hỏi đi!”
Trong phòng chỉ có hai người họ, phong cảnh xanh tươi sum suê ở ngoài đại môn cũng vì không khí yên lặng quá mức này mà có phần âm trầm.
“Ngươi có còn nhớ,” Vệ Linh Phong nhìn ra ngoài cửa:”Năm ấy vì sao ta lại rời khỏi Băng Sương thành hay không?”
“Cái này…”, Bách Lý Hàn Băng ngập ngừng:”Đã qua nhiều năm rồi, chi bằng cứ bỏ qua nó có được không?”
“Chỉ cần ngươi trả lời ta là được.”
“Được thôi!”, Bách Lý Hàn Băng cau mày.
“Năm ấy ta thành thân với Tử Doanh, đặc biệt kêu ngươi về, khi đó ta không ngờ Tử Doanh lại có tình cảm với ngươi. Sau khi ta phát hiện ra, đã bức ngươi rời khỏi… Như Tuyên, khi ấy là chuyện bất đắc dĩ, trong lòng ta cũng…”
“Rồi sau đó?”, Vệ Linh Phong ngắt lời y, mắt vẫn nhìn bên ngoài cửa:”Sau khi ta đi có xảy ra chuyện gì không?”
“Không lâu sau Tử Doanh qua đời, ta nghĩ vì ngươi ra đi mà nàng buồn bã muốn tìm cái chết. Những năm nay ta không nhận được tin tức gì của ngươi, cũng không dám đi tìm ngươi, cho đến mấy ngày trước Vũ Lan nói tin của ngươi cho ta hay. Ta liền đuổi theo ngươi, sau đó thấy ngươi ngã xuống từ Nhạc Dương Lâu…”
Bách Lý Hàn Băng thở dài:”Cũng may là ta theo ngươi, cũng may…”
“Có gì tốt chứ?”
Vệ Linh Phong chợt cười mấy tiếng:”Chuyện này cực kỳ không tốt!”
Bách Lý Hàn Băng bị hắn khuấy đảo như trong lớp sương mù, không kìm được liền hỏi:”Như Tuyên, rốt cuộc ngươi muốn hỏi gì?”
“Ngươi có gạt ta không?”, Vệ Linh Phong quay đầu lại, nhìn y chằm chằm:”Ta chỉ muốn hỏi câu này mà thôi.”
“Không có.”, Bách Lý Hàn Băng đáp lại rất nhẹ, cũng rất kiên định nói:”Ta tuyệt không gạt ngươi!”
“Nên ta mới nói chuyện đó không tốt…”
Bách Lý Hàn Băng nhìn hắn.
“Có thật nghiêm trọng như thế không?”
Vệ Linh Phong ngẩn ngơ hỏi y:”Ta tưởng chuyện đó không ảnh hưởng gì đến ngươi, nhiều nhất cũng chỉ khiến ngươi hối hận, sao đó ghi nhớ cả đời… Nhưng hiện giờ ngươi như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Sao ngươi không dứt khoát quên ta luôn đi, như thế không tốt hơn sao?”
“Như Tuyên, ngươi đang nói gì vậy?”, Bách Lý Hàn Băng thấp thỏm bất an hỏi hắn.
“Lẽ nào ngươi không nhớ gì hết, những chuyện đó… không liên quan gì đến ngươi nữa?”
Vệ Linh Phong bổng nhiên bật cười, nhưng một chút ý cười trong mắt cũng không có:”Ngươi vĩnh viễn ở địa vị bất bại, không có bất cứ ai hay việc gì có thể tổn thương ngươi. Bách Lý Hàn Băng, ngươi quả thực rất giỏi!”
“Như Tuyên, đừng cười nữa!”, Bách Lý Hàn Băng đứng dậy, dùng sức nắm chặt vai hắn:”Ngươi nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta nên làm thế nào mới tốt? Sư phụ của ta, ngươi dạy ta đi…”, Vệ Linh Phong giãy ra đứng dậy, tự ý đi đến cửa.
“Như Tuyên.”, Bách Lý Hàn Băng đuổi theo sau.
“Xin lỗi, ta nghĩ đến một người.”, Vệ Linh Phong không quay lại nhìn y, lẩm bẩm nói:”Ta phải nghĩ một chút, nghĩ một chút…”
Nhìn theo thân ảnh gầy gò của Vệ Linh Phong biến mất ở cuối hành lang gấp khúc, Bách Lý Hàn Băng cúi đầu, ngắm bạch ngọc hồ điệp lộ ra nơi vạt áo của mình.
“Như Tuyên.”, y nói với hồ điệp ấy tựa như đang nói với Như Tuyên.
“Người có thể làm bạn đời của ngươi, ta nhất định sẽ tìm giúp ngươi. Như Tuyên, ta nhất định sẽ khiến ngươi trở thành người hạnh phúc nhất thế gian… ta sẽ làm được, nhất định…”
Trong đôi mắt đen trầm tĩnh, không biết ẩn chứa bao nhiêu sự cố chấp ngu ngốc…
Vệ Linh Phong càng đi càng nhanh, sau cùng nhịp chân trở nên chuếnh choáng, trượt chân khi bước xuống bậc thềm, ngã quỳ xuống đất. Hắn cũng không đứng dậy, một mực đờ đẫn nhìn những viên gạch xanh lát trên đường.
“Tuyên thiếu gia, người không sao chứ!”, một đôi hài vải màu đen đập vào mắt hắn.
Hắn đờ đẫn ngẩng lên, trong thấy Bạch Y Minh mặt không chút biểu cảm. Bạch Y Minh cũng không có gì bất tiện, bình tĩnh để mặc hắn nhìn mình.
“Y…làm sao vậy?”, Vệ Linh Phong bắt lấy tay y:”Y Minh, y làm sao vậy? Tại sao… tại sao y…”
“Thành chủ đã điên rồi.”, Bạch Y Minh lạnh lùng đáp:”Y không cách nào tha thứ bản thân đã bức chết người, mười năm trước đã phát điên.”
“Ngươi nói nhảm!”, Vệ Linh Phong bật dậy, ra sức túm lấy áo của Bạch Y Minh:”Y rất ổn, không phải y rất ổn sao? Ngươi không được nói nhảm!”
“Võ công của y đã ngừng lại rất lâu ở giai đoạn đó, chiếu lý mà nói rất khó có thể đột phát, nhưng sau khi người chết, y tự bế quan trong kiếm thất. Trong ba tháng ngắn ngủi, thành tựu kiếm thuật của y đã đạt đến đỉnh không ai có thể sánh bằng, nhưng cũng từ lúc đó y bắt đầu trở nên kỳ quái.”
Bạch Y Minh không hề bị dọa bởi dáng vẻ hoảng loạn của hắn.
“Nhìn lướt qua thì hết thảy ngôn hành cử chỉ của y đều bình thường, tính tình thậm chí còn ôn hòa dễ gần hơn trước. Song y yêu cầu mọi người phải giữ im lặng, nói người ghét huyên náo, ồn ào quá người sẽ không quay về. Y còn đứng ở nơi không người nói chuyện, giống như người đang ở trước mặt…
“Bất luận là ai, chỉ cần dám nhắc đến người đã chết trước mặt y, y lập tức giận tím mặt, nói cư nhiên dám rủa Như Tuyên của y… từ lúc ấy, Bách Lý Hàn Băng đã trở thành một kẻ điên có võ công tuyệt thế, một cao thủ tuyệt thế đã phát điên.”
“Không, không thể nào…”, từ đầu ngón tay cho đến gót chân, Vệ Linh Phong cảm thấy mỗi một tấc trên cơ thể mình đều run lên, không thể ngăn lại được.
“Mười năm nay, y luôn nói lại nhiều lần với mọi người, rằng người chỉ ra ngoài giải sầu, y sẽ ở Băng Sương thành chờ đợi cho đến ngày người trở về.”
Khóe miệng Bạch Y Minh vẽ một đường cong châm biếm.
“Y nhớ mình đã bức người rời khỏi Băng Sương thành, nhưng lại không nhớ người sau đó từng quay về, hơn nữa còn nói phu nhân đã chết vì bệnh, căn bản không nhớ đến thê tử đã sinh hạ một nhi tử cho y.”
“Sao lại như vậy, sao y lại như thế?”, Vệ Linh Phong càng cố sức dùng đôi tay run rẩy nắm chặt y phục của Bạch Y Minh:”Chẳng qua kẻ lừa gạt mà y ghét đã chết rồi, y vì áy náy mà phát điên sao? Thật nực cười, quá sức nực cười…”
“Ta không biết có nực cười hay không, ta chỉ biết y không hề ghét người, không những thế y còn xem người như châu như ngọc ở trong lòng.”
“Ngươi đừng gạt ta! Y không yêu ta, y chưa từng yêu ta…”
“Tuyên thiếu gia, nếu ngươi muốn, ta sẽ nói tình cảm chân thành trên đời này không phải chỉ có tình yêu.”
Đối diện với đôi mắt lãnh tĩnh lý trí của Bạch Y Minh, Vệ Linh Phong mất hết sức lực, từ từ nới lỏng ngón tay đang nắm lấy áo y.
“Mặc dù luyến ái có thể khiến người phát điên, song chỉ là kính hoa thủy nguyệt trong thoáng chốc, kỳ thực không đáng tin cậy. Được người khác yêu thương luyến tiếc trìu mến, lẽ nào không thể bì được với thứ tình yêu chóng vánh kia sao?”
Ánh mắt nhìn hắn của Bạch Y Minh lộ vẻ thương hại:”Người để tay lên ngực tự hỏi, nếu lúc đầu nói rõ cho y biết, người luyện Thiên hoa ngưng tuyết sẽ nguy hiểm đến tính mạng, liệu y có muốn người mất mạng vì cứu kẻ khác hay không?”
Vệ Linh Phong chấn động, toàn thân vô lực ngồi sụp xuống đất.
“E rằng y tình nguyện bất nghĩa với ân nhân, cũng sẽ không để người phải chịu bất kỳ tổn thương nào!”
Bạch Y Minh thở dài:”Dù cho người có lẽ vĩnh viễn không thể nào trở thành tình nhân trong lòng y, nhưng lại vĩnh viễn là người mà y yêu thương cưng chiều nhất.”
“Nếu không phải vì người muốn chiếm cả tâm hồn lẫn thể xác của y, muốn để y phát điên vì tình như mình, muốn dù không yêu thì cũng phải hận, khiến y cả đời nhớ đến mình, thì cục diện ngày hôm nay sao có thể xảy ra?”
Vệ Linh Phong nhếch miệng, nhưng không có lời nào phản bác.
“Tuyên thiếu gia, người suy nghĩ thấu đáo một chút! Y suýt chút nữa gián tiếp hại chết người, nhưng người cũng bức y điên đó thôi? Hiện tại người không chết nhưng y lại thật sự phát điên, người xem như đau khổ nửa đời vì y, nhưng chẳng phải cũng khiến y lụy cả đời vì người đó sao?”
Bạch Y Minh gạt cánh tay bất tri bất giác nắm lấy áo mình của hắn, lắc đầu:”Có lẽ đã đến lúc buông tay!”
Kì thực cũng không thể nói là bệnh, hoàn toàn không giống với bệnh tâm thần hoặc điên, có nhiều tình huống vì phần đầu đã bị thương nặng, sau khi tỉnh lại bệnh nhân đã quên đi quá khứ, bao gồm cả mình là ai, người thân bằng hữu đều không nhận ra. Nếu vậy, chỉ cần bệnh nhân qua một cơn chấn động sẽ nhớ lại, hoặc là vĩnh viễn không thể nhớ nổi, tùy tình huống mà nhận định.
Nhưng có vài phần không giống, bọn họ không bị ngoại thương, chỉ có thể là vì kích thích rất mạnh hoặc do chịu áp lực quá lớn nhiều lần mới có những triệu chứng kể trên.
Dù bọn họ không nhất định sẽ mất hết ký ức, cũng không nhất định sẽ quên đi người thân bằng hữu, song những chuyện bọn họ mong muốn chưa từng xảy ra, hay mong mình không quen với người đó thì bọn họ sẽ được như ý, hoàn toàn quên đi.
Tuyệt không phải giả tạo, mà kí ức đã thực sự loại bỏ bộ phận không muốn tiếp nhận. Bởi vì họ chỉ có thể tin rằng những người những việc ấy chưa từng tồn tại, đề bù lại thần trí gần như suy sụp của mình…
Nếu không bị bức đến cùng đường mạt lộ, ai lại có thể tự ép mình bỏ đi ký ức? Cho nên trong tình huống này, cơ hồ ngoại lực không có khả năng cậy nhờ…
Từ khi mặt trời lặn đến lúc trăng lên, Vệ Linh Phong luôn suy nghĩ. Đêm khuya mây đen đầy trời, ánh trăng chiếu qua song cửa đã biến mất, hắn ngồi trong căn phòng tối om, cảm giác hai nửa trái tim đang tranh chấp mỗi lúc cường liệt hơn.
Do dự mãi tất sinh hỗn loạn, Vệ Linh Phong ơi Vệ Linh Phong, đến lúc này ngươi vẫn cứ nghĩ đến bản thân, không thấy xấu hổ sao?
Ta buông tay, không phải ta đã sớm thề là buông tay rồi sao? Là y không để ta yên, là y kéo ta vào ác mộng này, khiến ta không cách nào sống yên ổn. Là lỗi của y, đều là lỗi của y!
Bạch Y Minh nói rất đúng, người không biết thỏa mãn, người biết y xem người như con cháu, mãi mãi không xem là người yêu, cho nên khi ấy không nói gì hết, cố ý khiến y đau khổ hối hận vì người!Rõ ràng là người không muốn sống lại, song lại đổ hết tội lên đầu y, đều cho rằng y thiếu nợ người…
Có thật là do lỗi của y? Nếu không phải do người không thể quên được, làm sao có thể vương vấn dây dưa cùng với y mãi?
Phải, ta không quên được, ta không bỏ được, như thế thì có vấn đề gì? Ta không tin có người sẽ quên được… ngoại trừ y… sao y lại có thể quên được… sao có thể?
Quên rồi có gì không tốt? Quên rồi mới có thể cởi bỏ khúc mắc, mới có thể thoát khỏi nỗi thống khổ mà ngươi đẩy cho y. Không phải ngươi luôn miệng mong y có thể được giải thoát hoàn toàn khỏi quá khứ, đừng lụy cả đời giống như ngươi hay sao?
Ta không muốn! Sao y có thể quên hết tất cả? Cái khác không nói, nhưng sao y có thể quên? Sao y có thể quên ta đã từng nói với y, rằng ta đã yêu y từ rất lâu rồi…
Khí huyết nơi ngực cuồn cuộn bốc lên, Vệ Linh Phong vội vàng che miệng lại. Quả nhiên là một trận ho khan, ho xong hắn nhìn bàn tay đến ngây dại, cho dù không nhìn thấy được.
Kỳ thực, không biết thì tốt hơn! May là… may là y không nhớ đến buổi tối hôm đó, may là y không nhớ đến Thiên hoa ngưng tuyết… đáng chết kia…
Tối hôm nay, Bách Lý Hàn Băng cũng không ngủ được.
Một chút buồn ngủ cũng không có, y khoác thêm áo ngoài rồi ngồi bên cửa sổ, nhìn xa xăm về phía viện tử của Vệ Linh Phong. Dù bị nhiều lớp lầu gác ngăn trở, song dường như y vẫn thấy người ấy ngồi một mình bên ánh đèn, dáng vẻ thật mặc nhiên cô tịch.
Từ đây đến đó chỉ mất một ít công phu trong nháy mắt.
Sau đó đẩy cửa bước vào là có thể thấy hắn, có thể trò chuyện với hắn, có thể nói với hắn: Như Tuyên, ngươi có ủy khuất gì khó chịu gì, nhất định phải nói với ta…
Nhưng Như Tuyên sẽ phản ứng như thế nào? Hắn nhất định sẽ ảm đạm nói: Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi hãy ra ngoài đi!
Như Tuyên của mười năm trước nhất định sẽ không nói như thế, tuyệt đối sẽ không lãnh đạm với mình, nhưng Như Tuyên của hôm nay là vậy, hắn luôn nói những lời đó, luôn lãnh đạm với mình…
Lần trùng phùng sau mười năm cách biệt này, hình như có thứ gì đó đã vạch ra một hố rộng hào sâu không thể vượt qua giữa hai người.
Trầm ngâm một lúc, trước mắt Bách Lý Hàn Băng có chút hỗn loạn, trong lúc hoảng hốt cơ hồ thấy được Như Tuyên khi mười lăm, mười sáu tuổi.
Như Tuyên thời niên thiếu sắc mặt trắng nhợt, trên y phục màu trắng thấm đẫm vết máu, ánh mắt sâu xa tang thương. Y muốn hét gọi tên của Như Tuyên, muốn hỏi hắn có ổn không, nhưng đã thụ thương, rốt cuộc ai đã sát thương hắn… nhưng hắn không nói lời nào, đến cả đầu ngón tay cũng không chút động tĩnh.
Sau khi ngươi quay lại, sẽ không thấy ta nữa.
Đối diện một hồi lâu, Như Tuyên mỉm cười nói câu này, sau đó thong thả rời đi.
“Như Tuyên! Như Tuyên!”
Y vùng vẫy hô hoán đến tỉnh lại, khi nãy biết mình đang ngủ trước cửa sổ, những gì vừa trông thấy chẳng qua chỉ là giấc mộng Nam Kha.
“Gặp ác mộng sao?”, Như Tuyên đứng ngoài cửa sổ, dáng vẻ có phần tang thương không còn ở độ tuổi mười lăm, mười sáu nữa, nhưng ánh mắt lại xa xăm thâm thúy vô cùng, nhẹ nhàng ôn hòa nói với y:”Tiết xuân se lạnh, ngủ ở đây sẽ nhiễm lạnh.”
Y đứng dậy, tấm áo khoác trên vai cũng bất giác rơi xuống.
“Như Tuyên…”
“Vâng?”, Như Tuyên nhướn mày, cười nhạt với y.
Y vươn người ra, ôm Như Tuyên vào lòng qua khung cửa sổ. Như Tuyên nhất thời cứng đờ, sau đó cũng để mặc y ôm mình.
“Ta mơ thấy trên người ngươi… trên người ngươi toàn là máu… ngươi còn nói với ta, ta không thấy ngươi nữa…”, trống ngực của y vẫn đập thình thịch, nói không thành câu thành chữ:”Chuyện đó không phải là thật chứ? Không phải là thật…”
“Chỉ là nằm mơ mà thôi.”, vuốt ve mái tóc đen tuyền phủ tán loạn trên vai y:”Ta luôn ở đây, chưa từng đi đâu hết…”
“Như Tuyên…”, Bách Lý Hàn Băng cảm thấy không đúng lắm, bất giác buông người trong lòng ra.
Bàn tay Như Tuyên vẫn nắm lấy một lọn tóc của y, ánh mắt ôn hòa cùng nụ cười nhạt vẫn rõ ràng như Như Tuyên trong kí ức của y.
“Sư phụ, trước tiên người đi rửa mặt chải đầu, ta sẽ giúp người búi tóc!”, Như Tuyên buông lọn tóc ra, bất đắc dĩ nhìn y.
“Để tóc rối bù cả ngày thật sự không giống gì hết.”
“Như Tuyên, ngươi gọi ta là gì?”, Bách Lý Hàn Băng sững sờ hỏi:”Ngươi gọi ta…”
Như Tuyên nhếch môi:”Lẽ nào ta sai đoán sai, người không nguyện ý nhận kẻ đồ đệ vô dụng này sao? Hay người muốn ta xưng hô kiểu khác…”
“Không phải đâu!”, y vội vàng lắc đầu:”Ngươi đột nhiên gọi ta như thế… Như Tuyên, ta thật không biết…”
Ánh mắt Như Tuyên tối sầm, song cũng cúi đầu.
“Sư phụ sư phụ, nhất nhật vi sư, chung sinh vi sư.”
Khi ngẩng lên, hắn lại là người mà Bách Lý Hàn Băng quen thuộc, cũng là Như Tuyên mà y mong muốn được thấy:”Tối qua ta đã nghĩ thông suốt, hiện tại đã hiểu rõ.”
“Dù cho chúng ta trên danh nghĩa là sư đồ, nhưng người luôn thương yêu ta nhất, giống như xem ta là… của người… nếu sư phụ người không ghét bỏ, ta nguyện ý làm nghĩa tử của người, từ nay về sau tôn kính người, xem người như phụ huynh mà tận tâm phụng dưỡng, như thế có được không?”
“Như Tuyên, ngươi đây là…”, sau khi nghe xong, biểu tình mừng rỡ của Bách Lý Hàn Băng dần dần thay bằng vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Y không hiểu vì sao trong một đêm thái độ của Như Tuyên thay đổi hoàn toàn, không những gọi mình là sư phụ, cư nhiên còn nói…
“Như Tuyên, ngươi muốn làm nghĩa tử của ta, là thật ư?”
“Sao vậy, sư phụ ghét bỏ ta xuất thân thấp kém, không thể trèo cao sao?’
“Dĩ nhiên không phải, có điều…”, Bách Lý Hàn Băng ngập ngừng:”Chuyện này không thể khinh suất, phải chuẩn bị đàng hoàng… Nên hoãn lại để sau này hãy nói, được không?”
Như Tuyên cũng không kiên trì đến cùng, mỉm cười gật đầu, Bách Lý Hàn Băng chỉ có thể cười theo, nhưng nụ cười có chút gượng ép không được tự nhiên.
Y nghĩ cũng không hiểu, tại sao chỉ cách một khung cửa sổ, Như Tuyên ôn nhu trước mắt so với Như Tuyên lãnh đạm tối hôm trước, càng khiến y… mãi không thể với tới.