Kéo theo thần mộc quan, đám nhỏ hộ vệ ở xung quanh, Tả Mạc cứ vậy đi vào vạn phí trì hải.
Do chiến tranh đã bùng nổ nên người trong vạn phí trì hải ít hơn bình thường rất nhiều, vạn phí tri hải rộng lớn trở nên vô cùng hiu quạnh. Dọc đường đi Tả Mạc không gặp người nào.
Không ngừng tiến sâu vào bên trong, tử khí xung quanh dần trở nên đậm đặc hơn nhiều.
Năm cỗ thần mộc quan mà Tả Mạc kéo theo lập tức phát ra ánh sáng mờ ảo, tử khí xung quanh không ngừng hút vào trong thần mộc quan rồi hóa thành thần lực bổn nguyên cuồn cuộn rót vào trong cơ thể năm người nằm trong quan.
Biến hóa của thần mộc quan không khiến Tả Mạc cảm thấy kinh ngạc, khiến Tả Mạc kinh ngạc chính là biến hóa của vương chi hào giác.
Vương chi hào giác ở bên hông Tả Mạc phát ra những tiếng ô ô cực thấp, Tả Mạc cảm thấy máu trong ngươi như muốn sôi lên, cả người bỗng trở nên vô cùng ấm áp.
Lần này ám kim cầu không có động tĩnh gì hết, tựa hồ nó cũng biết ba động do vương chi hào giác phát ra không có tính công kích.
Trong lòng Tả Mạc thầm thấy kì lạ, vương chi hào giác thật sự có thể ảnh hưởng tới sức mạnh huyết mạch. Sau khi cả người trở nên ấm áp, ảo giác trước mắt lập tức giảm đi nhiều, hàn ý lạnh thấu xương cũng giảm đi không ít.
Vương chi hào giác bên hông hơi rung lên, Tả Mạc cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh.
Quả nhiên không hổ là vương chi hào giác!
Lòng tin của Tả Mạc tăng mạnh, có vương chi hào giác trợ giúp, nói không chừng lần này có thể đến được tử nhãn. Hắn kéo năm cỗ thần mộc quan tiếp tục đi về phía trước. So với hắn, đám nhỏ thích ứng nhanh hơn nhiều. Chim ngốc có thân thể phượng hoàng, trời sinh vạn tà bất xâm. Tiểu hắc trước sau như một nằm trên đầu chim ngốc như kiểu leo cao để nhìn được xa hơn. Tiểu hỏa ở trong hư không vô tận không biết đã nuốt được bao nhiêu hư thiên ly hỏa, loại âm tà tử khí này chẳng hề có tác dụng với nó. Tháp nhỏ cọ sát vào tiểu hỏa, con mắt chớp chớp.
Quỷ Vụ Đồng bắt đầu luyện hóa tử khí nhập thể, bản thân hắn chính là vụ thể, nếu có thể luyện hóa tử khí thì lại có thêm một loại thủ đoạn. Nếu chủng loại tu luyện quá nhiều dễ dẫn tới hỗn tạp nhưng hắn lại có Hắc Kim phù binh dẫn dắt nên đã nghĩ ra một chủ ý tuyệt hảo. Hắn đem thân thể mình chia làm hai bộ phận, thân thể là vụ khí tinh thuần, còn trong bụng thì mở ra một không gian khác, bên trong là các loại vụ khí độc tố.
Gặp phải địch nhân lợi hại chỉ cần nuốt đối phương vào bụng…
Sau này "chiêu kia" sẽ càng có uy lực cường đại hơn, trong lòng Quỷ Vụ Đồng cảm thấy rất hạnh phúc. Quả nhiên dùng mưu so với việc cậy mạnh thì tốt hơn nhiều, ài, nếu bản thân cũng thông minh như Hắc Kim hèn mọn thì tốt biết bao…
Đương nhiên Hắc Kim không thể nào hiểu được nỗi lòng của Quỷ Vụ Đồng. Hắn thân là phù binh nên không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi tử khí nhưng tử khí có mùi vị hắn không thích, không nuốt chửng được nên hắn cảm thấy hơi đói. Đôi mắt hắn hau háu nhìn xung quanh, chỉ hận không có quái vật nào nhảy ra để mình có thể lấp đầy bao tử trống rỗng.
Dương Quang nhu nhuận bay ở bên cạnh Thập Phẩm, không ngừng tạo ra các loại quang mang đuổi tử khi xung quanh Thập Phẩm đi. Thập Phẩm vẫn giữ vẻ mặt tàn khốc ngày thường, nhìn không chớp mắt, đằng đằng sát khí bay về phía trước. Hắn tu luyện kiếm ý nên không có hứng thú với tử khí.
Quân đoàn tay chân trùng trùng điệp điệp tiến về phía trước, thoáng nhìn qua thì đám người này giống hệt như một lũ lưu manh đi dạo tìm người gây phiền phức, không hề giống một đội quân tinh nhuệ kỉ luật chút nào.
"Đại ca, đi nửa ngày sao không thấy có cái gì vậy?" Hắc Kim phù binh nhịn không được lẩm bẩm.
Tả Mạc vừa đi vừa nói: "Ngươi muốn có cái gì?"
"Cái gì có thể ăn ấy." Hắc Kim phù binh vẻ mặt như bị bỏ đói lâu ngày khó chịu.
Không ai để ý tới hắn.
Rất nhanh Tả Mạc đã tới nơi tử khí đậm đặc lần trước, rốt cuộc mọi người cũng đã cảm thấy được chút áp lực.
Thập Phẩm lấy nguyệt nha nhận ra khỏi vỏ, vẫn giữ vẻ mặt rắm thối đầy tàn khốc, trong mắt hàn mang chớp động. Hắc Kim phù binh nắm chặt tay, đầu khẽ đong đưa, hai mắt hơi nheo lại. Đám nhỏ còn lại như lâm đại địch.
Nếu lúc này có con quái vật nào nhảy ra nhất định sẽ bị cả lũ chém cho tan xác.
Mọi người lang bạt lâu như vậy ở trong hư không vô tận, kinh nghiệm vô cùng phong phú, địa phương tử khí đậm đặc như này nếu không có quái vật sinh sống mới là không bình thường.
Hai chiếc xúc tu của tiểu hắc bỗng nhiên loạn động.
"Ồ! Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi! Không ai được tranh với ta!" Hắc Kim phù binh phấn khích xoa xoa tay.
Mí mắt Thập Phẩm không thèm nhấc lấy một cái, nguyệt nha nhận trong tay liền biến mất.
Một đạo kiếm mang màu đỏ chìm vào trong tử khí trước mặt.
A?
Mắt Thập Phẩm lóe sáng, hai tay một trảo một dẫn.
Chỉ thấy một đạo hôi ảnh bay tới trước mặt mọi người, nguyệt nha nhận đang ghim chặt trên người nó. Thập Phẩm tu luyện bách tế hồn thí kiếm đã tới mức cử trọng nhược khinh, biến hóa của chiêu này không phức tạp nhưng rất đúng lúc. Ma luyện trong hư không vô tận đã khiến Thập Phẩm phát triển tới mức kinh người.
"A a a! Thập Phẩm! Ngươi thật quá đê tiện! Lại dám thừa dịp lúc ta..." Hắc Kim phù binh trợn mắt há mồm nhìn Thập Phẩm.
Thập Phẩm coi như không thấy, lật tay hút nguyệt nha nhận trở về.
Những người khác đi tới để xem hôi ảnh là cái gì.
Hình dạng của nó rất đặc biệt, không có tứ chi, toàn thân giống như một nhục cầu màu tro đậm, trên đó mọc đầy xúc tu màu tro, xúc tu rất nhỏ, lay động trong tử khí như rong biển vậy.
"Nhìn mà muốn ói!" Mặt Hắc Kim phù binh đầy vẻ chán ghét, thứ này nhìn qua không có gì hấp dẫn khả năng ăn uống của hắn.
"Có thứ gì sinh ra từ tử khí mà không làm người ta chán ghét sao?" Tả Mạc vừa lật xem vừa nói.
Thi thể của quái vật với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang dần biến mất, có thể thấy được thân thể nó hầu hết đều là do tử khí ngưng kết mà thành. Tử khí tan hết chỉ còn lưu lại một hạt châu đen bóng, Tả Mạc nhặt lên xem.
"Hạt châu này không tồi, phẩm chất so vơi tử khí châu mà ta ngưng kết còn cao hơn." Tả Mạc có chút kinh ngạc.
Bỗng trong lòng Tả Mạc chợt động, hắn lấy ma trơi trong giới chỉ ra.
Nữ tử trong ma trơi dần hiện ra, thân ảnh nào so với trước đây thì ngưng thực hơn nhiều, mặc dù gương mặt không quá rõ ràng nhưng so với trước kia nhợt nhạt bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến mất thì tốt hơn nhiều.
"Đại nhân!" Nàng dịu dàng cúi đầu. Không xưng là đại sư mà xưng là đại nhân đã nói lên sự thần phục của nàng.
"Cái này đối với ngươi có hữu dụng không?" Tả Mạc đưa tay ra, ở bên trong là một hạt châu đen bóng.
Nữ tử có chút giật mình: "Khỏa tử khí châu này có phẩm chất cực cao, đại nhân muốn ban thưởng cho nô tỳ sao?"
"Cho ngươi." Tả Mạc ném qua.
"Tạ ơn đại nhân!" Nữ tử vô cùng vui mừng, hỏa diễm chợt lóe lên, ngọn lửa nhahn chóng cuốn lấy tử khí châu.
Khỏa tử khí châu này có phẩm chất rất cao, cao tới kinh người. Nuốt chửng tử khí châu, thân hình nàng càng trở nên rõ ràng hơn, gương mặt cũng dần hiện ra. Dung mạo của nàng khá đẹp, vẻ mặt hơi buồn.
Tả Mạc nói với những người khác: "Chúng ta tiếp tục đi, mọi người cẩn thận một chút!"
Không cần Tả Mạc nói đám nhỏ cũng biết chỉ sợ phía trước chẳng bình yên gì.
Dọc đường đi có gặp qua mấy con quái vật, những con quái vật này am hiểu nhất chính là ảo giác và tà niệm nhưng lại không thể nào phát huy được với nhóm Tả Mạc. Mọi người đều có khả năng chống cự tà niệm rất cao, về phần huyễn thuật, có Dương Quang chuyên phá huyễn thuật ở đây, những người khác tự nhiên đều chuyên tâm chiến đấu, tốc độ được đẩy lên rất nhanh.
Dù thế tử khí châu cũng chỉ có ba hạt, không phải quái vật nào cũng có thể ngưng kết ra hạt châu. Tả Mạc không chút do dự vất ba hạt tử khí châu cho ma trơi.
Nữ ma trơi không ngờ Tả Mạc lại phóng khoáng như vậy, trong lòng cảm kích không nói nên lời. Nàng ẩn giấu trong ma trơi đã rất lâu rồi, hồn phách sắp biến mất, nếu không gặp được Tả Mạc chỉ sợ khoảng hai ba mươi năm nữa nàng sẽ tan biến.
Nếu như bị những người khác phát hiện ra nàng ẩn thân trong đó thì kết quả sẽ rất thảm.
Kì thực trong lòng nàng cũng có chút thấp thỏm, Tả Mạc là luyện khí đại sư sao lại không biết tác dụng của nàng chứ? Đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm đem nàng đi luyện hóa. Tới khi nhìn thấy tháp nhỏ tiểu hỏa mấy đứa thì nàng mới hiểu ra chút.
Tả Mạc không phải không biết tác dụng của nàng nhưng Tả Mạc đối với các loại linh vật hồn phách có một cảm tình rất đặc biệt. Bồ yêu và Vệ, đám nhỏ đều là đồng bọn tốt nhất của hắn.
Hơn nữa gia sản của hắn rất phong phú, người khác không thể nào tưởng tượng nổi.
Trong tay hắn có rất nhiều tài liệu, có phôi thần binh chưa luyện chế, có bộ kiện thần binh mà phụ thân hắn lưu lại, có vương chi hào giác, có các tài liệu của Âm Lăng ngũ quỷ, có rất nhiều tài liệu quý hiếm mà hắn nhặt được trong hư không vô tận.
Toàn bộ tu chân giới đều đang điên cuồng tìm kiếm tài liệu cấp cao để luyện chế thần binh trong khi Tả Mạc đang tích trữ một đống lớn, chỉ chờ hắn khôi phục thần lực liền có thể luyện chế thần binh.
Linh vật, hồn phách có sinh mệnh, nếu không phải bất đắc dĩ hắn không muốn luyện hóa bọn họ. Không phải do bác ái, cũng không phải tôn trọng sinh mệnh gì gì đó, chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, hắn quý trọng những đồng bọn đang ở bên.
Dù sao tài liệu của anh cũng rất nhiều, không cần quan tâm! Tả Mạc tự an ủi mình bằng sự giàu có của bản thân.
Độ đậm đặc của tử khí xung quanh đã tăng mạnh. Tử vật xuất hiện càng ngày càng mạnh hơn, cũng may tử vật do tử khí ngưng kết thành thủ đoạn rất đơn giản. Nhóm Tả Mạc chơi đủ các thể loại, xa công cận chiến phá huyễn quần công đều có đủ.
Một đường phăng phăng tiến lên, phẩm chất của tử khí châu càng ngày càng cao, ma trơi nuốt chửng tử khí châu cũng đạt tới cực điểm.
Nhưng mọi người thì chẳng thể cao hứng nổi, càng đi về phía trước thì áp lực càng lớn, quái vật xuất hiện càng lợi hại hơn. Trên đường bọn họ còn gặp một loại quái vật toàn thân hư hóa, công kích của bọn họ không có hiệu quả với nó. Phải chờ tới khi Dương Quang xuất thủ, dùng một loại pháp quyết phá huyễn rất đặc biệt mới có thể giết được nó.
Mọi người dừng chân nhìn cảnh tưởng trước mặt, sắc mặt cả đám đều rất khó coi.
Nơi đây chính là đường biên giới, trước mặt bọn họ là một cái lồng vô hình. Bên này là tử khí đậm đặc màu tro, bên kia thì ngược lại, tử khí có màu rất nhạt. Tả Mạc không dám sơ ý, phía trước không phải không có tử khí mà tử khí đã trở nên trong suốt.
Tử khí gần đạt tới trong suốt tạo cho Tả Mạc cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, cảm giác nguy hiểm này không chỉ đến từ những tử khí trong suốt kia.
Vô số con thoi màu tro với tốc độ cực nhanh lướt qua không trung, chúng giống như cá bơi trong hồ và không hề nhận ra sự có mặt của đám người Tả Mạc.
Vô số hư ảnh vặn vẹo trong không trung, cái này sinh cái kia diệt, đám người Tả Mạc còn có thể nghe thấy mơ hồ những tiếng ca uyển chuyển, tiếng khóc, tiếng rít gào,…
Các loại âm thanh hỗn tạp tập trung cùng một chỗ làm Dương Quang am hiểu phá huyễn cũng cảm thấy khó chịu.
"Huyễn thuật bên trong đã đạt tới đỉnh giai, rất lợi hại!" Gương mặt nhỏ nhắn của Dương Quang có chút khẩn trương.
Nghe Dương Quang nói thế, sắc mặt mọi người đều có chút cương cứng. Bất luận loại thủ đoạn nào cũng có đỉnh cao của nó và khi đạt tới đỉnh cao nó sẽ rất đáng sợ, huyễn thuật cũng thế.
Lằn ranh ngăn cách này giống như một thế giới khác.
Đã đi tới đây Tả Mạc cũng không có ý định dừng bước. Thực lực quái vật mà bọn họ vừa gặp phải so với những quái vật mà bọn họ gặp trong hư không vô tận không kém hơn chút nào.
Càng đi sâu vào trong quái vật nhất định càng mạnh.
Huyễn thuật đỉnh cao vô cùng đáng sợ, mấy người Tả Mạc ở trong hư không vô tận đã gặp qua một lần, lần đó có thể coi là cửu tử nhất sinh. Bên trong huyễn thuật đỉnh cao không gian và thời gian đều trở nên mơ hồ. Ngươi vĩnh viễn không biết được rốt cuộc bạn của ngươi là thật hay giả, tâm ma của ngươi, tình cảm của ngươi đều có khả năng trở thành con dao giết chết ngươi.
Lần đó sống sót hầu hết đều là do may mắn. Nhưng ngay cả như vậy tất cả bọn họ đều bị thương.
Cho nên vừa nghe tới huyễn thuật đỉnh cao mọi người đều nghĩ tới việc rút lui.
Ngay lúc Tả Mạc đang do dự, ba, quang mang trước mắt chợt lóe lên, toàn bộ đều biến mất không chút tung tích.
Một con quái vật sau lưng có sáu chiếc gai xương xuất hiện trước mặt mọi người.
Tả Mạc cảm thấy quái vật trước mắt có chút quen thuộc không khỏi cau mày suy nghĩ, bỗng dưng mở mắt nói: "Là ngươi!"
Ở chiến trường Phong Tuyệt bọn họ gặp Thi, hắn có sáu thủ hạ, con quái vật này chính là một trong số đó.
Thi đang ở đây?
Tả Mạc đột nhiên ngẩn ra, ngay lập tức trong lòng mừng rỡ như điên. Trong cảm nhận của Tả Mạc, nếu nói thực lực mạnh nhất thì đó không phải là đại trưởng lão, không phải Lâm Khiêm mà chính là Thi. Lão quái vật sống hơn vạn năm này có thực lực cao thâm không thể lường được. Chỉ riêng việc phong ấn thái dương tinh chủng Tả Mạc đã cảm thấy những người khác không thể làm nổi.
Quái vật bỗng nhiên há miệng nói: "Chủ nhân biết các ngươi tới nên kêu ta ra nghênh tiếp các ngươi."
Hình như nó cực kì ít nói chuyện, nói năng rất trúc trắc, chỉ có ánh mắt là nhu hòa không chút địch ý.
Nhớ tới thủ đoạn không thể tưởng tượng và thực lực thâm sâu khó lường của Thi, trong lòng Tả Mạc tràn ngập hi vọng. Thi nhất định có biện pháp đánh thức mấy người đại sư huynh, nhất định có biện pháp chữa trị thân thể của hắn!
Tả Mạc cảm giác lâng lâng, tâm tình trở nên vô cùng tốt.
"Các ngươi ở tại đây à?" Tả Mạc hiếu kì hỏi quái vật gai xương.
"Đúng vậy." Quái vật gai xương gật đầu.
Tả Mạc lấy làm kì: "Địa phương cổ quái như vậy các ngươi cũng có thể tìm ra, thật lợi hại!"
Quái vật gai xương cười ô ô.
Đi theo quái vật gai xương, nhóm Tả Mạc chẳng gặp chút khó khăn nào. Nhưng mọi người đều là loại thân kinh bách chiến, nhìn thấy bố trí dọc đường không khỏi kinh hồn táng đởm. Bọn họ xác định nếu chỉ dựa vào thực lực hiện tại thì tuyệt đối không có khả năng xông vào.
Bây giờ Tả Mạc mới hiểu được vì sao không ai dám tới gần tử nhãn nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tử khí nồng nặc như này mới là nơi thích hợp nhất với Thi.
Từ khi từ biệt ở chiến trường Phong Tuyệt, hắn không còn trông thấy Thi nữa, không ngờ bây giờ lại gặp ở đây.
Tha hương gặp cố tri không khỏi khiến người ta kinh hỉ.
Phạm vi tử nhãn so với bọn họ tưởng tượng thì lớn hơn nhiều, mọi người phải đi rất lâu. Trên đường Tả Mạc nhìn thấy rất nhiều tử khí trì, trong tử khí trì đều là trì thủy nhưng Tả Mạc vừa nhìn liền nhận ra đây không phải là trì thủy mà là tử khí đậm đặc vô cùng tinh thuần hóa thành.
Trì thủy ở đây trong suốt, bất cứ giọt nào nếu đặt ở bên ngoài đều có thể bán với giá trên trời.
Đúng là một địa phương kinh người!
Mấy người Tả Mạc được mở rộng tầm mắt thầm cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng Tả Mạc khi nhìn thấy Thi thì giật mình thất kinh.