Tu Chân Thế Giới

Chương 873: Tử nhãn ngưng châu

Âm Lăng ngũ quỷ ngây ra như phỗng.

Mặc dù không phải là vương chi hào giác nhưng như vậy cũng thật quá đáng sợ. Vương đầu tiên của ma tộc, chỉ riêng cái tên này thôi cũng đã dọa bọn họ tè ra quần rồi.

"Không phải là thật chứ?" Tư Độc lắp bắp nói.

Bốn người còn lại đều nhìn Tả Mạc chằm chằm, kiểu như trên mặt Tả Mạc có mọc hoa vậy.

"Đương nhiên là thật." Tả Mạc cười cười, thoáng nhìn qua Mặc Như, đưa trường giác ra trước mặt nàng: "Nếu ngươi đổi ý vậy ta sẽ chọn một thứ khác."

Mặc Như liều mạng xua tay: "Thứ này quá nóng, chỉ có đại sư mới cầm được thôi!"

Bốn người khác đồng loạt gật đầu, lời này của Mặc Như không phải là vỗ mông ngựa. Đừng tưởng Âm Lăng vệ và Đông Minh phủ sắp giao chiến với nhau, bất luận phương nào thắng chắc chắn sẽ không dám đắc tội với đại sư. Ở nơi vô cùng hiếm luyện khí sư như Minh cảnh mà đi đắc tội với một vị đại sư có thể luyện chế được thần binh thì đúng là não tên đó toàn đậu phụ. Bọn họ có thể khẳng định bốn vị minh chủ không bao giờ làm ra những điều ngu xuẩn như thế.

Đừng nói tới chỉ là một cái thủy vương ma giác mà kể cả là vương chi hào giác nếu đại sư muốn phỏng chừng bốn vị minh chủ cũng sẽ không chút do dự đưa cho.

Hơn nữa thủy vương ma giác này có lai lịch rất đáng sợ, muốn đem nó luyện chế thành vương chi hào giác cũng chỉ có đại sư mới có năng lực hoàn thành.

Giờ đây tất cả đều tin tưởng vào chiến bộ, cao thủ có thực lực. Âm Lăng ngũ quỷ tuyệt đối không tin chỉ bằng một cái kèn lệnh mà có thể chỉ huy được cả thiên hạ.

Minh vương đại nhân không có kèn lệnh không phải vẫn thống nhất được Minh cảnh sao!

Nói tới nói lui vẫn là xem nắm tay ai lớn hơn. Đám người Mặc Như vẫn không muốn dính phải loại phiền toái này, mặc dù nghe thì rất động lòng nhưng trong lòng bọn họ chẳng hề có ý định nhúng tay vào vũng bùn này.

Nếu là trước kia thì có thể hiến nó cho minh vương đại nhân, nói không chừng còn có thể được ban thưởng nhưng hôm nay vương thượng đã lâu không có lộ diện, sinh tử không rõ, giữ lại trong tay không biết chừng còn mang họa vào thân.

Tả Mạc thu trường giác lại, hắn rất hứng thú với trường giác này. Trong truyền thuyết vương chi hào giác vô cùng thần kì, bản thân trường giác này chắc chắn cũng có chỗ bất phàm. Bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới thần cấp, bản thân không thiếu bảo vật khả dụng, pháp bảo thần binh lúc trước mặc dù không tồi nhưng hiện tại để hắn sử dụng thì còn kém nhiều.

Thần lực của cường giả thần cấp tuyệt đối không phải là thứ mà pháp bảo phổ thông có thể thừa nhận được.

Lâm Khiêm có thái cổ thần kiếm, đại sư huynh có thí thần huyết kiếm, bản thân lại không có thần binh thích hợp. Mặc dù trong lòng Tả Mạc đã đem Lâm Khiêm chuyển cho đại sư huynh nhưng hắn không thể nắm chắc hoàn toàn thời gian đại sư huynh có thể tỉnh lại. Nếu tới lúc Lâm Khiêm thành công phá quan mà ra, đại sư huynh vẫn chưa tỉnh lại thì lúc đó bản thân phải có sức để đánh một trận.

Tả Mạc âm thầm ghi nhớ việc này, hắn thoáng nhìn qua những Tư Độc cất giấu.

Tư Độc móc ra mấy món đó, có thể khiến tên gia hỏa này cất dấu kỹ như vậy khẳng định là đồ tốt. Tả Mạc đảo qua một tảng đá hình người, trong lòng khẽ run lên. Tảng đá này to cỡ bàn tay người, ngoài mặt có vô số hắc hoàn và bạch hoàn du động, những hoàn này lớn nhỏ không đồng nhất, chợt tụ chợt tán.

Âm dương hoàn thạch!

Tả Mạc không chút do dự lựa chọn nó.

Mặc dù Tư Độc có chút đau lòng nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù âm dương hoàn thạch có diệu dụng độc đáo nhưng đối với kẻ lấy độc làm gốc như Tư Độc thì không thể so sánh với mấy thứ kia được.

Mọi người theo nhu cầu.

"Không biết đại sư luyện chế thần trang mất khoảng bao lâu?" Tư Độc nhịn không được hỏi.

Tả Mạc hơi trầm ngâm: "Năm vị đi theo năm con đường khác nhau, thời gian không thể đồng nhất nhưng không chậm quá một tháng."

Nghe Tả Mạc nói ra kì hạn một tháng năm người đều vô cùng hài lòng, Đông Minh phủ muốn tấn công u minh vạn phần lăng cũng cần có thời gian để tập kết đại quân. Hơn nữa Âm Lăng vệ chỉ thủ nên giai đoạn đầu bọn họ không cần phải tốn quá nhiều công sức.

"Chúng ta xin phép cáo từ đi trước." Tư Độc cáo từ Tả Mạc, hắn cần nhanh chóng tìm nơi nào đó để luyện hóa minh cát, dưỡng thương cho tốt mới là chính đạo.

Mấy người khác cũng dồn dập cáo từ, đại chiến đang gần tới, bọn họ cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Mỗi người bọn họ đều phải thống suất chiến bộ nên sự vụ rất bận rộn.

Tả Mạc không giữ, hắn cũng có rất nhiều việc.

Hắn định luyện chế cho năm người này năm chuẩn thần binh tương tự như trang bị thiên sứ. Với cảnh giới bây giờ của hắn mà muốn luyện chế chuẩn thần binh thì không thành vấn đề.

Xác suất thành công khi thi triển điệp binh thuật của hắn hiện giờ rất cao, đây chính là ưu thế của cảnh giới.

Ba trăm kiện thần trang không thể thỏa mãn được nhu cầu của quỷ chủ nhưng hiện tại vấn đề là vận chuyển tài liệu không theo kịp tốc độ luyện chế của Tả Mạc. Cơ hồ toàn bộ thương khố đều đang cố gắng vận chuyển tài liệu tới hỏa phần tràng.

Tả Mạc dự định đi vạn phí trì hải một chuyến.

Lần này hắn đi một mình không kinh động đến những người khác.

Vạn phí trì hải vô biên mờ mịt khiến người ta rung động, Tả Mạc lặng lẽ lẻn vào bên trong, đi theo phương hướng lần trước tới tử nhãn.

Hắn để ý thấy ba trăm kiện thần trang đã được bỏ vào trong vạn phí trì hải để bồi luyện. Mỗi một kiện thần trang đều đang không ngừng hấp tu tử khí tạo nên những vòng xoáy nhỏ ở vạn phí trì hải, bên cạnh mỗi kiện thần có một thủ vệ đứng canh nghiêm ngặt.

Tả Mạc cẩn thận rời khỏi đoàn người, trong tử khí màu tro lặng lẽ rời đi.

Rất nhanh hắn đã cảm nhận được tử khí phía trước đậm đặc hơn nhiều, tinh thần khẽ rung lên, sắp tới tử nhãn rồi. Khoảng chừng một nén hướng, Tả Mạc cảm giác tử khí xung quanh so với vừa rồi thì đậm đặc hơn gấp khoảng bảy tám lần.

Tử khí nơi này đậm đặc tới kinh người, trong lòng Tả Mạc không khỏi có chút dao động.

Nếu không đạt tới cảnh giới thần cấp như hắn mà là cường giả bình thường ở trong tử khí đậm đặc như này chỉ sợ sẽ sinh ra ảo giác, tử khí xâm thể. Thảo nào không ai dám tới gần tử nhãn, ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy tử khí băng lãnh tới thấu xương.

Tốc độ của Tả Mạc dần chậm lại, đi được khoảng mười dặm, tử khí xung quanh đã đạt tới mức đặc sền sệt như thực chất.

Bước mỗi bước về phía trước trời đất như muốn rung chuyển, vô số ác quỷ tà niệm gào thét nhào tới, đầu óc sinh ảo giác.

Vẻ mặt Tả Mạc dần trở nên ngưng trọng, hắn cảm nhận được áp lực cực đại.

Hô!

Thái dương thần hỏa trong cơ thể hắn bừng cháy, những ác quỷ tà niệm kia vừa đụng vào thái dương thần hỏa lập tức kêu rên thảm thiết, biến mất không còn. Nhưng tử khí sền sệt cũng bị thái dương thần hỏa làm cho tức giận, ầm ầm rít ào từng lớp tử khí đánh về phía Tả Mạc.

Sắc mặt Tả Mạc khẽ biến, không biết rốt cuộc tử nhãn này là nơi quái quỷ nào mà tử khí lại đậm đặc tới mức này?

Hắn chưa từng nghe nói nơi nào có tử khí đậm đặc như vậy.

Cảm nhận được tử khí đang bốc lên mang theo sức mạnh dời núi lấp biển, Tả Mạc lắc đầu, nơi này không phải là chỗ hiện tại hắn có thể tới. Trừ phi thân thể được chữa trị hoàn toàn, thần lực khôi phục mới có khả năng tiếp tục đi về phía trước.

Đành để lần sau quay lại vậy!

Nhưng Tả Mạc không định về tay không, bản thân tử khí sền sệt trước mặt chính là những tài liệu không tồi.

Hai tay Tả Mạc liên tục chụp vào hư không.

Trong giây lát trong tay hắn đã có thêm năm mươi hạt châu tử do tử khí ngưng tụ thành, hạt châu có màu tro đậm, nếu nhìn lâu sẽ không kìm chế được mà trầm mê trong đó.

Những tử khí châu này có phẩm chất vô cùng hiếm.

Liên tục ngưng tụ năm mươi hạt tử khí châu, trên mặt Tả Mạc đã xuất hiện vẻ mệt mỏi. Trong lòng không khỏi thất kinh, tử khí nơi này nồng nặc tới mức không thể ngờ được! Hắn ngưng tụ ra năm mươi hạt tử khí châu còn tiêu hao nhiều hơn so với việc luyện chế ba trăm kiện thần trang!

Nơi này thật sự là cổ quái!

Tả Mạc ghi nhớ trong lòng, đem tử khí châu thu vào trong giới chỉ, quay về theo lối cũ. Thu hoạch của chuyến đi này chính là năm mươi hạt tử khí châu có chất lượng tuyệt hảo, đây cũng coi như là thu nhập không nhỏ.

Rời khỏi vạn phí trì hải, Tả Mạc liền quay trở về nơi ở.

Hắn đả tọa tròn mười hai canh giờ mới có thể khôi phục bình thường. Sau khi mở mắt hắn liền lấy tử khí châu ra xem xét. Trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ, hắn liền đứng dậy đi tới hậu viện.

Đi tới trước năm cỗ thần mộc quan, quả nhiên tử khí do năm tử khí trì tỏa ra đã mỏng hơn nhiều.

Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi lấy ra một hạt tử khí châu ném vào trong một tòa tử khí trì!

Ầm!

Tử khí cuộn trào mãnh liệt ầm ầm bắn ra.

Thần mộc quan bỗng sáng rực, không ngừng hấp thu tử khí đang bắn ra. Tả Mạc vuốt thần mộc quan, nhắm mắt lại, tử khí nhanh chóng rót vào trong thần mộc quan. Do tử khí vô cùng đậm đặc nên sau khi dung hợp thần lực bổn nguyên sản sinh ra còn mạnh hơn trước gấp ba lần.

Tả Mạc vô cùng hưng phấn.

Mấy ngày này hắn đã cân nhắc đi cân nhắc lại rốt cuộc cho ra kết luận, chỉ cần có đủ thần lực bổn nguyên thì có thể đánh thức được mọi người. Thần lực bổn nguyên vô cùng kì lạ, có thể rót vào vạn vật, nó có thể tẩm bổ cho mọi loại thân thể.

Tất cả đều phát triển theo hướng tốt, thời gian tới sẽ rất tốt đẹp.

Tả Mạc đem những thu hoạch gần đây bày ra. Ban lan độc thạch phải chờ tới khi về Mạc Vân Hải thì giao cho đám người hoa yêu. Long tâm giao cho đại sư huynh, bộ xương ngọc đưa cho Lam.

Ma trơi trong tay hắn khẽ nhảy lên, hắn trầm ngâm không nói, lúc hắn chọn ma trơi này chỉ vì một ý tưởng hết sức mơ hồ.

Đúng lúc này thân ảnh nữ tử bỗng hiện lên trong ma trơi, nàng vừa nhìn thấy Tả Mạc liền dịu dàng hành lễ: "Đại sư!"

Tả Mạc sửng sốt, tập trung tinh thần: "Có chuyện gì?"

"Đại sư có thể ban cho nô tỳ một hạt tử khí châu được không?" Nữ ảnh thản nhiên nói: "Nếu như đại sư có thể ban cho nô tỳ một hạt tử khí châu, nô tỳ có thể ổn định thân hình, có khi còn thăng cấp. Nô tỳ nguyện ý để đại sư sai sử!"

"Ồ!" Trong mắt Tả Mạc hiện lên chút dị sắc, trầm ngâm trong giây lát rồi ném một hạt tử khí châu cho nàng: "Cầm đi!"

Nữ ảnh ma trơi rất vui, chỉ thấy ma trơi nhảy lên rồi cuốn lấy tử khí châu.

Ma trơi lục sắc lập tức xuất hiện thêm một tầng màu tro.

"Nô tỳ cần mấy ngày để hấp thu tử ký, đại sư thứ tội." Thân hình nữ ảnh phiêu hốt bất định.

"Được." Tả Mạc nói.

Nữ tử hành lễ rồi lập tức biến mất.

Tả Mạc suy nghĩ một chút liền đem ma trơi thu vào trong giới chỉ, cầm lấy một thứ khác, đó là âm dương hoàn thạch! Khi Tả Mạc nhìn thấy vật này thì người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là La Ly. Khối đá này có âm dương bổ trợ, nếu có thể đem khối đá này luyện thành phi kiếm, mà tốt nhất là tỏa liên song kiếm thì rất thích hợp để La Ly và Ngã Ly sử dụng.

Hiện tại, lĩnh ngộ của Tả Mạc đối với sinh tử đã rất sâu, mối quan hệ giữa Ngã Ly và La Ly hắn cũng hiểu rõ. Ngã Ly bất tử, La Ly bất diệt, hai người chính là đồng sinh cộng tử. Nếu có thể luyện thành âm dương tỏa liên song kiếm, đợi hai người tỉnh lại thì thực lực có thể tăng thêm ít nhất một bậc.

Cẩn thân thu lại âm dương hoàn thạch, Tả Mạc cầm lấy thu hoạch lớn nhất của lần này, đó chính là thủy vương trường giác.

Tả Mạc vuốt ve hoa văn bên ngoài trường giác, hít vào một hơi thật sâu, tâm thần từng chút một chìm vào trong đó.