Cây thiền trượng ba tai này khiến Tông Như yêu thích không rời tay. Lúc này trông hắn tươi cười không còn chút phong phạm của một vị cao thủ thiền tu nữa, thật ra Tả Mạc cũng rất thỏa mãn khi luyện chế ra được cây thiền trượng ba tai này. Có thể nói thiền trượng này có khả năng đứng đầu trong danh sách các vật phẩm được hắn chế tác, nếu như không tính tới tài liệu luyện chế, chỉ xét về phương diện thủ pháp luyện chế, kết cấu hay khả năng tinh chỉnh, đều khá xuất sắc rồi.
Nhưng điều đặc biệt nhất của nó là Tả Mạc đã để lại khoảng không gian cho nó tự phát triển. Những khoảng không này sẽ để cho Tông Như tự mình hoàn thiện, như vậy thanh trượng này mới có thể hòa hợp với Tông Như thành một thể. Và điều này cũng cung cấp cho Tả Mạc một ý tưởng hoàn toàn mới, nếu như trước đây, các loại pháp bảo đều là do các Luyện khí sư hoàn thiện sau đó mới đến tới tay người dùng.
Nhưng điều này lại nảy sinh ra vấn đề mới, với những cao thủ bình thường thì không sao, nhưng những cao thủ đỉnh cấp đều có hiểu biết về chiến đấu hơn xa các Luyện Khí sư.
Nếu như có thể hoàn thành bộ khung của pháp bảo sau đó đưa cho người sử dụng để họ tự mình hoàn thiện, thì càng về sau pháp bảo đó sẽ càng phù hợp hơn với họ. Phương pháp đầu truy cầu uy lực của pháp bảo, nhưng với một người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu như Tả Mạc, thì uy lực cũng không có ý nghĩa cho lắm, chỉ có pháp bảo thích hợp với người sử dụng mới là pháp bảo tốt nhất, còn pháp bảo có sẳn uy lực to lớn chỉ thích hợp cho những người có thực lực bình thường mà thôi.
Chiếc thiền trượng ba tai này được Tả Mạc gọi là Tam Tương Bảo Trượng.
Tả Mạc cũng chưa có phương án nào để tận dụng những tài liệu còn lại sau khi luyện chế. Hơn nữa trong cả đám người ở đây chỉ có La Ly là không có pháp bảo tốt mà thôi, nhưng cứ nghĩ đến công pháp vô cùng quỷ dị Sinh Tử Tỏa, là Tả Mạc lại đau hết cả đầu.
Bản thân bộ pháp quyết này đã quá quỷ dị rồi, hơn nữa về sau nó lại còn dung nhập thêm một số pháp quyết Tử Thần lực khiến pháp quyết Sinh Tử Tỏa càng trở lên thâm sâu khó đoán hơn, khiến cho cả Tả Mạc chính là một gia hỏa đã chứng kiến qua vô số pháp quyết và thần quyết cũng không thể hiểu được nó.
Đến hiểu còn chả được thì nói chi tới việc luyện chế pháp bảo cho La Ly đây.
Cũng may La Lỵ chẳng thèm để ý đến điều này, suốt ngày hắn cứ bày ra thái độ xa lánh người muốn tiếp cận với hắn, giống như trong mắt hắn cả cái thế giới này đều không hề tồn tại vậy.
A Quỷ thì đã có Bất Tử quỷ, Đại sư huynh có Thí Thần Huyết Kiếm, La Ly tạm thời không cần, Tông Như hiện tại đã có Tam Tương Bảo Trượng, Ngay cả Chim Ngốc cũng có San Hô Hỏa Tê Trụ rồi, tính đi tính lại chỉ có mỗi mình Tả Mạc là chẳng có món Thần khí nào cả.
Nhưng hắn nghĩ mình đã có Thanh Ba Huyền và Nghịch Long trảo rồi, nên cũng chẳng để ý tới vấn đề này làm gì cho mệt.
Trước tiên cứ tìm cách thoát khỏi Hạ cung rồi hãy tính sau.
Tính đến hiện giờ, đám người đã liên tục phi hành mười ngày rồi, nếu theo lộ trình đã dự tính lúc trước cũng phải đi hơn một vạn dặm, vậy mà vẫn không thấy được điểm cuối của cuộc hành trình này. Tả Mạc cho rằng như vậy là dấu hiệu không tốt, nhưng Quỷ Vụ Đồng lại không cho thế là đúng, hắn nói rằng năm xưa các cao thủ bên trong Đồ Đằng khôi tràng mất hai tháng để đi qua cũng được coi là nhanh rồi.
Nghe thấy hắn nói vậy cũng khiến mọi người an tâm hơn nhiều.
Không.... nếu nói là không vội có lẽ chỉ có mình Tông Như, lúc nào hắn cũng cầm thanh Tam Tương Bảo Trượng trong tay rồi dùng nó liên tục hấp thu nguyện lực trong ánh mặt trời. Sau vài ngày, hai con mắt bạch tuộc đang lơ lững bên trong tai tượng càng lúc càng trở lên sáng bóng giống như hai lỗ hổng không gian sâu vô tận vậy.
Đám người liên tục đi về phía trước nhưng không gặp được bảo bối nào như San Hô Mộc cả.
Mặt trời vẫn tỏa ra ánh sáng gay gắt và độc địa như trước, nhưng hiện tại mọi người đã có Tam Tương Bảo Trượng bảo vệ nên những nguyện lực trong ánh nắng không thể thương hại đến ai.
Lại đi thêm ba ngày, xung quanh vẫn là khung cảnh cây cối rậm rạp nhìn không thấy điểm cuối như trước.
Bỗng nhiên Tả Mạc cảm thấy dường như đã nhìn thấy cái khung cảnh trước mắt này ở đâu đó rồi thì phải, hắn cau mày suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra khung cảnh này đã gặp ở Thái Dương Thần Điện!
Thanh Mộc mật cảnh mà Thanh Lâm đại ca trấn thủ, chẳng phải có khung cảnh giống như thế này sao?
Chẳng lẽ...
Trong lòng hắn khẽ động, thừa dịp mọi người nghỉ ngơi, hắn liền lôi ngọc giản của Thanh Lâm đại ca đã lưu lại cho hắn ra xem. Bên trong cái ngọc giản này có ghi rất nhiều thứ, ngay cả bí mật bất truyền của Thanh Đằng bộ lạc là Thanh Đằng thần quyết cũng có, có lẽ Thanh Lâm hi vọng Tả Mạc gặp được hậu nhân hay những gia tộc có liên quan đến Thanh Đằng bộ lạc, sẽ giúp bọn họ nhận được truyền thừa vậy.
Nhìn vật lại nhớ người, cứ nghĩ đến khuôn mặt ôn hòa mà tiêu sái của Thanh Lâm đại ca, là trong lòng Tả Mạc lại cảm thấy khổ sở. Còn tâm nguyện của Thanh Lâm đại ca là muốn Tả Mạc tìm kiếm hậu nhân hay những gia tộc có liên quan đến Thanh Đằng bộ lạc để truyền thừa thì hắn cũng chưa làm được, mặc dù hắn cũng kiếm được thu hoạch phong phú rồi, điều này khiến Tả Mạc cảm thấy áy náy không thôi. Mặc dù những năm gần đây hắn đều phái người tới những địa vực mà Thanh Lâm đại ca lưu lại trong giới đồ để tìm kiếm người của Thanh Đằng nhất tộc, nhưng tất cả địa vực đó đều trở thành sa mạc không dấu chân người.
Bởi vì Tả mạc đã tu luyện Thái Dương Thần lực cho nên hắn không hề tu luyện Thanh Đằng thần quyết, chỉ thỉnh thoảng đọc lướt qua một lần mà thôi. Đây là lần đầu tiên hắn chăm chú đọc lại, vì thế nhanh chóng tìm ra một số điều mà trước đây hắn không chú ý tới. Ví dụ như Thanh Ba Huyền mà hắn đang sở hữu chẳng hạn, trong ngọc giản có ghi Thanh Ba Huyền chính là báu vật mà Thanh Đằng nhất tộc tha thiết ước mơ. Nếu có thể tu luyện Thanh Đằng thần quyết tới trình độ nhất định sẽ phát huy được uy lực kinh người của Thanh Ba Huyền mà không cần tế luyện.
Đương nhiên Tả Mạc cũng không thể tu luyện Thanh Đằng thần quyết đạt tới trình độ theo yêu cầu đó được.
Thế nhưng khi hắn đọc Thanh Đằng thần quyết cũng có thể di chuyển tự nhiên trong rừng, mà không sợ việc mất phương hướng, khiến hắn vui mừng khôn xiết.
Nếu như Thanh Lâm mà biết Tả Mạc tu luyện Thanh Đằng thần quyết chỉ để phân biệt phương hướng trong rừng, e rằng hắn cũng phải ngoi lên từ dưới mộ để mắng chửi Tả Mạc một phen.
Tuy năm xưa Thanh Đằng bộ lạc không có được khí thế coi thường thiên hạ như Thái Dương bộ lạc, nhưng cũng là một trong những bộ lạc lớn đứng hàng nhất đẳng, còn Thanh Đằng thần quyết của bộ lạc đó cũng là thần quyết hàng nhất lưu a!
Không ngờ Tả Mạc tu luyện Thanh Đằng thần quyết cũng không gặp phải khó khăn gì quá lớn, bởi vì trong người hắn có một giọt Thanh Đằng Huyền Thủy, đó là Huyền Thủy vô cùng trân quý đã giúp đỡ hắn không biết bao nhiêu lần.
Vào thời điểm Tả Mạc gặp Thanh Lâm, hiểu biết của Tả Mạc về thần quyết ít tới đáng thương, thậm chí những điều cơ bản về thần quyết hắn cũng mù mờ. Nhưng Tả Mạc ngày xưa đâu bằng được hôm nay, hiện giờ hiểu biết về thần quyết của hắn đã sâu sắc hơn rất nhiều, vì vậy hắn tu luyện Thanh Đằng thần quyết cũng dễ dàng và thuận lợi hơn nhiều.
Sau khi tu luyện, trên con mắt của Tả Mạc liền xuất hiện một vòng lục quang.
Từ sâu bên trong trong rừng có vô số cảm giác ở bốn phương tám hướng lặng yên tràn tới như thủy triều.
Đột nhiên Tả Mạc cảm thấy từ trong rừng sâu truyền tới cảm giác quen thuộc.
Đó là...
Nội tâm Tả Mạc khẽ run lên, lập tức hắn liền đứng lên rồi phóng về hướng đó không chút do dự.
Mọi người thấy Tả Mạc có hành động như vậy, biết rằng Tả Mạc đã có phát hiện nào đó, cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Tả Mạc càng tiến về phía trước thì cảm giác quen thuộc càng trở lên rõ ràng, khiến con mắt hắn như phát sáng. Dường như cỗ dao động ở sâu trong rừng cũng cảm giác được Tả Mạc đang tiến tới gần, nên nó cũng bay nhanh về phương hướng của hắn
Khi thoáng thấy một chiếc bóng màu xanh lá trong rừng, trái tim của Tả Mạc cũng bị kích động mạnh, hắn lập tức đuổi theo mà không chút do dự.
Bên trong khu rừng có một thân hình gầy yếu đang nhảy nhót, tuy trong rừng dầy đặc cây cối nhưng thân hình ấy hết sức linh hoạt. Thân hình ấy có một mái tóc màu lục dài tới tận eo, mỗi lần nó nhảy lên là bộ tóc ấy lại tùy ý bay múa giữa không trung.
Khi thân hình ấy lộ ra hết, Tả Mạc mới nhận ra được đó là một tiểu nam hài ước mười lăm mười sáu tuổi.
Trong lúc giật mình Tả Mạc như nhìn thấy khung cảnh ở trong Thái Dương Thần Điện, cũng cái thân ảnh cao to và bộ tóc bay múa giữa không trung như vậy.
Tiểu nam hài này có đôi mắt sáng ngời giống như hai viên ngọc màu đen, hiện giờ đôi mắt ấy đang hiện lên vẻ đề phòng và đánh giá Tả Mạc. Có lẽ nó cũng đang cảm thấy nghi hoặc, không biết tại sao con người trước mặt kia lại đem đến cho nó cảm giác thân thiết như vậy.
"Các ngươi là ai?" Mặc dù tiểu nam hài có vẻ đề phòng, nhưng nó không hề sợ hãi, hai con mắt đen nhánh như hai viên ngọc của nó đang nhìn chằm chằm vào Tả Mạc. Còn y phục trên người nó được tạo thành từ những phiến lá cây trong rừng, phần da thịt lộ ra ngoài có màu ngăm đen.
"Ta là Tả Mạc. "Bất giác khóe miệng Tả Mạc khẽ cong lên, từ trên người tiểu nam hài kia truyền tới cảm giác thân thiết khiến trong lòng hắn cảm thấy vui mừng khó tả:"Ngươi tên là gì?"
"Ta gọi là Thanh Hiểu" Dường như tiểu nam hài cũng cảm thấy thiện ý trên mình Tả mạc, nên vẻ đề phòng trên mặt của nó cũng giảm đi ít nhiều.
Tả Mạc kiềm chế cơn xúc động trong lòng, hỏi lại: "Ngươi là người của Thanh Đằng bộ lạc sao?"
"Á! Chẳng lẽ ngươi cũng thế sao?" Nghe thấy vậy, khuôn mặt Thanh Hiểu cũng hiện lên vẻ hưng phấn và mong chờ nhìn lại Tả Mạc.
Tả Mạc chỉ cười cười, cong ngón tay rồi búng ra, chỉ thấy trên đầu ngón tay của hắn xuất hiện một điểm Lục Quang rồi nhanh chóng biến thành một đạo Thanh Đằng có mầu xanh lục.
"Ta cũng biết!" Thanh Hiểu cũng cực kì cao hứng, nó cũng học theo Tả Mạc, búng đầu ngón tay, lập tức ngón tay nó cũng xuất hiện một cây trường xuân đang uốn éo vô cùng uyển chuyển.
Thanh Đằng thần quyết.
Đột nhiên trong nội tâm Tả Mạc trào lên cảm giác xúc động khó tả, chẳng lẽ trên đời này có số trời sao? Cuối cùng thì hắn cũng không phụ sự phó thác của Thanh Lâm đại ca rồi.
"Đưa chúng ta tới nhà của ngươi đi, được không?"Tả Mạc ôn hòa nói.
"Được!" Thanh Hiểu vui sướng nói, rồi thân hình hắn hóa thành một đạo lục quang, bắn đi nhanh như điện.
Thấy vậy đám người Tả Mạc vội vàng đuổi theo nó.
Chẳng bao lâu, có một vài căn nhà nhỏ trên cây xuất hiện trước mắt mọi người. Mỗi một căn nhà lại nằm trên một cây cổ thụ ngàn năm, còn xung quanh nhà được bao phủ bởi những hàng dây leo rủ xuống. Lúc này Thanh Hiểu như một con linh hầu đang đu trên những dây leo ấy rồi tung mình lên căn thụ ốc, reo lên sung sướng:"Về đến nhà rồi!"
Tả Mạc dò xét khắp nơi rồi nghi hoặc hỏi: "Những người khác đâu? Ngươi không sinh hoạt cùng một chỗ với tộc nhân của mình sao?"
Nghe thấy Tả Mạc hỏi vậy, khuôn mặt Thanh Hiểu trở lên buồn bã, trả lời: "Chỉ còn lại có mình ta thôi, tất cả mọi người đều chết cả rồi".
"Đều chết hết cả!" Câu trả lời của nó khiến Tả Mạc ngây người.
"Mặt trời có độc" Thần sắc Thanh Hiểu khôi phục lại như thường, trên môi nở ra nụ cười rạng rỡ, hé lộ bên trong là hàm răng trắng như tuyết: "Thế nhưng ta không sợ, nhất định ta sẽ tìm được biện pháp!"
Trong lòng Tả Mạc cảm thấy nhói đau, nhưng dù sao hắn cũng đã nhìn thấy không ít việc sinh li tử biệt, cho nên không tỏ ra quá thất thố, chỉ giật mình một cái rồi khôi phục lại như thường.
Hắn nhẹ nhàng sờ đầu Thanh Hiểu rồi nói: "Không sao đâu, ta đã có biện pháp rồi!"
Hắn vừa nói xong, Tông Như liền vươn Tam Tương Bảo Trượng trong tay ra rồi đụng nhẹ lên người Thanh Hiểu, lập tức, những nguyện lực nhỏ li ti từ trong thân thể Thanh Hiểu chui ra như sương mù, rồi bị hút vào trong hai viên bi màu đen trong tai trượng.
Hai mắt Thanh Hiểu trợn trừng, trong đáy mắt chứa đầy sự hiếu kì, lúc này nó chỉ cảm thấy thân thể mình đang được bao bọc trong một luồng khí ấm áp, mang đến cho nó cảm giác vô cùng dễ chịu.
"Ây da, tốt quá rồi!" Thanh Hiểu ngồi dậy, hết sờ sờ cái đầu lại sờ sờ trên người, cái bộ dáng linh tinh quỷ quái của nó làm mọi người xung quanh phì cười.
Còn trong lòng Tả Mạc lại cảm thấy càng lúc càng yêu thích Thanh Hiểu. liền mở miệng nói: "Thanh Hiểu, có muốn đi cùng với đại ca không? Lúc này mặt trời không còn độc nữa đâu!"
"Được!" Thanh Hiểu gật đầu: "Ở chỗ này có mỗi mình ta, cũng rất nhàm chán! Đại ca ca là người tốt!"
Tả Mạc nghe vậy, lại cười cười, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ: "Ngươi đã nói Đại ca ca là người tốt, vậy thì Đại ca ca không thể không thể hiện một chút rồi".
"Thế nào gọi là thể hiện một chút?" Vẻ mặt Thanh Hiểu tràn ngập tò mò nhìn Tả Mạc
"Ngươi nhắm mắt lại, rồi vận hành Thần lực" Tả Mạc nói, nghe thấy vậy Thanh Hiểu "ah" lên một tiếng, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau dó thúc dục Thần lực trong cơ thể.
Tả Mạc duỗi một ngón tay ra, lập tức trên đầu ngón tay của hắn xuất hiện một giọt nước nhỏ, rơi lên trán Thanh Hiểu, rồi thấm vào.
"A...!" Thanh Hiểu kêu lên một tiếng kinh ngạc, nhưng khuôn mặt của nó nhanh chóng hiện lên một vòng bích sắc.
Thanh Đằng Huyền Thủy!
Đây chính là giọt Thanh Đằng Huyền Thủy mà năm xưa Thanh Lâm đại ca cho hắn, bây giờ hắn mang nó truyền cho Thanh Hiểu. Tuy Thanh Đằng Huyền Thủy mang lại nhiều chỗ tốt, nhưng với cấp bậc như Tả Mạc hiện nay những thứ tốt đó không còn quá trọng yếu, nhưng đối với Thanh Hiểu thì nó có tác dụng rất lớn.
Một lát sau, Thanh Hiểu mở to con mắt, rồi tung ta tung tăng như một con chim sẻ: "Thanh Đằng Huyền Thủy! Ta biết cái này mà! Đây chính là Thanh Đằng Huyền Thủy!"
Trong lòng Tả Mạc cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn cười nói: "Đại ca ca còn có một kiện đồ vật tặng cho ngươi. " Vừa dứt lời, hắn liền cởi Thanh Ba Huyền trên tay, rồi thắt lên trên cổ tay Thanh Hiểu.
Quỷ Vụ đồng mở to hai mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi!
Thanh Ba Huyền!
Đây chính là Thanh Ba Huyền đấy!
Thanh Hiểu cảm thấy vô cùng hưng phấn, không ngừng huy động Thanh Ba Huyền trong tay. Không thể không công nhận, Thanh Ba Huyền trời sinh vốn thích hợp với người của Thanh Đằng bộ lạc. Chỉ mất thời gian ngắn thôi mà Thanh Ba Huyền trên cổ tay Thanh Hiểu đã linh động như một vật sống vậy.
Tuy Thanh Ba Huyền có uy lực kinh người, nhưng nếu nó ở trên tay Tả Mạc thì hắn khó có thể phát huy được uy lực của nó. Hơn nữa Tả Mạc cảm thấy, giá trị lớn nhất của Thanh Ba Huyền chính là Thần Văn Thanh Ba.
Lúc này trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng thanh thản. Với hắn, lời dặn dò của Thanh Lâm đại ca chính là khúc mắc mà mấy năm nay chưa giải được. Lúc này đã cởi bỏ được khúc mắc này, khiến hắn như trút được gánh nặng, liền cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Nhờ vậy tâm cảnh của hắn lại tiến thêm được một bước, càng lúc càng hiểu rõ sự hòa hợp.