Tâm tình của Tả Mạc cũng không được tốt cho lắm, luồng kiếm khí vừa rồi mang lại cho hắn cảm giác rung động quá lớn. Khoảng cách từ nơi đây tới Côn Luân xa như vậy mà luồng kiếm ý vẫn có thể chiếu rọi, ngay cả tầng tầng cấm chế của Đồ Đằng khôi trường cũng không thể ngăn cản được nó, nó thật là khủng khiếp.
Bỗng nhiên Tả Mạc hiểu ra một điều, chỉ cần thực lực cá nhân cường đại tới một mức độ nhất định sẽ có khả năng thay đổi thế cục của cả thiên hạ.
Thật ra Tả Mạc cũng không coi trọng việc bồi dưỡng thực lực cá nhân, con đường phát triển của Mạc Vân Hải chính là luyện khí. Con đường này cũng tương tự như con đường phát triển của Thiên Hoàn, tuy con đường này ít có chỗ tốt cho việc bồi dưỡng cao thủ, nhưng lại có tác dụng tăng cường thực lực tổng thể.
Sở dĩ bàn tay của Mạc Vân Hải vươn được tới khắp nơi, vì bọn họ chiếm được thời cơ thuận lợi lúc giao thời giữa hai thời đại Thần lực và Linh lực.
Nhưng phản ứng nhanh chóng của Côn Luân và Thiên Hoàn khiến vài phần tiên cơ này cũng không lớn như trong tưởng tượng.
Nhưng dù sao Mạc Vân Hải cũng đang đứng ở vị thế hết sức có lợi.
Tuy cường giả đỉnh cấp hiện nay cường đại hơn trước kia vô số lần, nhưng việc tăng cường thực lực tổng thể không làm khoảng cách giữa hai bên kéo dài ra mà càng lúc càng thu nhỏ lại. Cường giả đỉnh cấp có thể quyết định thắng thua của cuộc chiến, nhưng không thể trở thành tồn tại mang tính chiến lược, còn chênh lệch của Thần binh cụ trang và Thần binh cũng bị rút ngắn lại.
Cao thủ lợi hại cỡ nào cũng không thể chống lại cả một chiến bộ.
Thế cờ này có lẽ đã bị phá giải rồi.
Tuyệt thế kiếm ý khủng bố như vậy không thể là thành tựu của kiếm tu thuộc thời đại này, ắt hẳn nó là kiếm ý của thanh tuyệt thế thần kiếm thời Viễn Cổ. Quỷ Vụ Đồng cũng nói nó là Thái Cổ Thần Kiếm của thời Viễn Cổ, còn trong lòng Tả Mạc cũng nổi lên vài phần nghi hoặc, cho dù là tuyệt thế thần kiếm thời Viễn cổ cũng không thể có uy thế kinh người như thế chứ.
Tả Mạc cũng không phải cái loại nhà quê chưa từng thấy qua nhiều thứ, ví như Thí Thần Huyết Kiếm trong tay Vi Thắng chẳng hạn, nó cũng là Viễn Cổ Thần Binh đó thôi, nhưng uy thế của hai bên lại chênh lệch lớn như vậy, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì khác.
Tuy nghĩ mãi mà vẫn không ra, nhưng Tả Mạc có thể phát hiện ra một điều, đó chính là kiếm ý này cũng là một nút thắt trong toàn bộ chiến cuộc.
Uy thế của nó mạnh mẽ như vậy, thì cho dù Côn Luân chỉ phát huy được một phần mười uy lực của nó, cũng đủ để xóa sổ một chi chiến bộ, nếu cường đại hơn chút nữa thậm chí có thể san bằng cả một giới, nếu điều này thực sự xảy ra thì Tả Mạc cũng chẳng thấy giật mình gì.
Điều này có nghĩa là, một hình thái chiến tranh mới đã xuất hiện.
Lại nghĩ đến chuyện khác, nếu Lâm Khiêm lén lút xâm nhập Vân Hải giới rồi dùng một kiếm hủy luôn Vân Hải Giới, thì đó là tai nạn ngập đầu của Vân Hải giới.
Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến Tả Mạc cảm thấy lạnh run người.
Thật là đáng sợ!
Loại hình chiến tranh ấy căn bản không thể phòng chống nổi. Chiến bộ điều động với phạm vi lớn thì không thể tránh được tai mắt người khác, nhưng chỉ có một hai người lẻn vào thì làm sao có thể ngăn chặn được.
Phải làm gì bây giờ?
Tả Mạc gạt đi những sợ hãi trong lòng, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách đối phó. Tuy đầu óc hắn luôn khôn ngoan và đầy trí tuệ, nhưng nhất thời vẫn không tìm được cách đối phó tình huống đó. Điều này cũng dễ hiểu, trước thực lực cường đại thì mưu mô quỷ kế cũng chỉ là phù du.
Hắn tóm lấy Quỷ Vụ Đồng, rồi húc đầu vào hắn hỏi: " Muốn có thanh thế như Thái Cổ Thần Kiếm thì phải làm thế nào?"
Quỷ Vụ Đồng nhất thời không hiểu, đờ đẫn một lúc lâu mới phản ứng lại, tức thì khuôn mặt của hắn co rúm rồi đau khổ suy nghĩ gì đó mới trả lời: "Có lẽ phải dùng tinh hồn tuyệt đẳng để dưỡng kiếm mới đạt được mức như vậy".
Trong lòng Tiểu Mạc ca chợt động, hắn tức tốc hỏi lại: "Ngươi đã từng nghe qua cái tên Thí Thần Huyết Kiếm chưa?"
Trên mặt Quỷ Vụ Đồng hiện lên vẻ sợ hãi: "Chẳng lẽ chủ nhân có thanh kiếm này? Không tốt đâu! Thanh kiếm này là vật đại hung đó! Nó chính là một thanh đệ nhất hung kiếm! Gần như tất cả kiếm chủ đương nhiệm đều có kết cục là đột tử, vì thế chủ nhân không lên tham lam uy lực cường đại của nó".
Tả Mạc lắc đầu: "Thanh kiếm này hiện đang ở trong tay sư huynh của ta, sư huynh của ta có ý chí như sắt, không thể phá vỡ, ngươi không cần lo lắng về việc đó. Ta chỉ là muốn hỏi là, thanh kiếm này so với Thái Cổ Thần Kiếm thì như thế nào?"
Nhưng thần sắc lo lắng trên mặt Quỷ Vụ Đồng vẫn không mất đi, hắn vẫn nói: "Thí Thần Huyết Kiếm được mệnh danh là đệ nhất hung kiếm, vì nó đã uống không biết bao nhiêu máu của cường giả, cho nên nó cũng không hề kém Thái Cổ".
"Vậy muốn nó đạt được uy thế như vừa nãy thì phải làm thế nào?" Tả Mạc cảm thấy dường như mình đã tìm ra được biện pháp đối phó.
Côn Luân có Thái Cổ Thần Kiếm lợi hại, thì chúng ta chỉ cần nâng đẳng cấp của Thí Thần Huyết Kiếm lên tương tự là vấn đề đã được giải quyết. Đến lúc đó, ta phải đề phòng ngươi còn ngươi cũng phải đề phòng ta, coi như chiến lực hai bên đã đạt được trình độ ngang bằng nhau.
Quỷ Vụ Đồng cũng hiểu được suy nghĩ trong đầu Tả Mạc, nhưng hắn chỉ lắc đầu nói: "Muốn Thí Thần Huyết Kiếm tăng lên đẳng cấp như vậy, cần rất nhiều máu của cường giả, hơn nữa không phải là máu thường mà phải là tinh huyết. Không những thế, thanh kiếm này được mệnh danh là đệ nhất hung kiếm, cho nên kiếm hồn của nó chứa đầy khí tức khát máu và cuồng bạo, khí tức này của nó có ảnh hưởng không tốt đối với chủ kiếm. Nếu nó trở nên mạnh mẽ thì không ai có thể khống chế được nó, e rằng lúc đó sẽ nổi lên một hồi gió tanh mưa máu đấy".
Tả Mạc im lặng, lời nói của Quỷ Vụ Đồng cũng không hề khó hiểu. Tả Mạc đã nhìn qua Thí Thần Huyết Kiếm của sư huynh, cũng thấy sát khí dầy đặc của nó rất xứng với cái tên thiên hạ vô song. Nếu uy thế của Thí Thần Huyết Kiếm được nâng cao ngang bằng uy thế của Thái Cổ vừa rồi thì e rằng đại sư huynh không thể khống chế được nó.
Nếu chủ nhân nào sở hữu binh cường thì kết quả chỉ có một, đó là chủ nhân đó sẽ bị nó cắn trả.
Bỗng nhiên, Tả Mạc nắm được vấn đề mấu chốt của chuyện này, hắn vội hỏi lại: "Chẳng lẽ Thái Cổ Thần Kiếm không cắn trả lại chủ nhân sao?"
Quỷ Vụ Đồng liền trả lòi không chút do dự: "Nó đã có thực lực như vừa nãy thì đương nhiên phải có lực cắn trả".
"Vậy thực lực phải đạt đến mức độ nào mới không bị cắn trả? Thực lực như ta có được không?" Tả Mạc hỏi lại.
Quỷ Vụ Đồng sợ làm mất lòng Tả Mạc, nhưng hắn cũng không dám nói dối, vì thế sau một hồi đắn đo do dự hắn mới trả lời: "Không được", rồi vội vàng bổ sung: "Nếu thực lực của chủ nhân mà tăng thêm nữa, thì không hẳn là không thể chống được lực cắn trả".
Tả Mạc cũng chẳng thèm để ý tới câu nói sau của Quỷ Vụ Đồng, tuy thực lực của Lâm Khiêm mạnh hơn hắn, nhưng chắc chắn cũng không hơn được bao nhiêu. Nếu như vậy thì Lâm Khiêm cũng sẽ bị cắn trả!
Bỗng trong trong đầu Tả mạc chợt nảy lên suy nghĩ nào đó, hắn liền hỏi lại: "Có cách nào hạn chế việc cắn trả không?"
Quỷ Vụ Đồng cũng sững sờ rồi thốt lên: "Trừ khi người thân của hắn nguyện ý hy sinh dùng hồn nhập kiếm để giúp hắn trấn định thanh kiếm. Nhưng việc này cũng vô cùng khó, dù sao nếu dùng hồn dưỡng kiếm thì hồn phách đó phải chịu thống khổ vô tận, trọn đời không thể siêu sinh".
Tả Mạc im lặng không nói câu nào, chỉ lẳng lặng ngước nhìn A Quỷ.
Bất Tử Thần Phạt của A Quỷ không phải cũng như vậy sao?
Hơn nữa hắn cũng biết Côn Luân toàn là lũ cuồng kiếm, có thể nói cả môn phái này toàn là kẻ điên, cho nên tình huống này không hẳn đã không thể xảy ra. Thế nhưng những việc như thế này hắn không thể làm được và cũng không đồng ý để bất kì ai trong Mạc Vân Hải làm như vậy.
Cuối cùng hắn cũng minh bạch, rốt cuộc Côn Luân đã xảy ra chuyện gì. Nhưng càng biết rõ thì hắn càng bế tắc, không tìm ra biện pháp nào để đối phó lại. Dù sao, phải làm kẻ địch của những kẻ cuồng tín như vậy cũng chẳng phải chuyện thoải mái gì.
Đúng lúc này, trước mặt hắn thoáng hiện lên hai thân ảnh.
Tả Mạc như choàng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, lúc này không phải thời điểm suy nghĩ vấn đề đó. Bất giác trong lòng hắn dấy lên cảm giác vô cùng nguy hiểm với chuyến đi lần này, dù sao tâm nguyện của hắn chính là dành giật bằng được kiện phôi thai thần binh này bằng mọi giá.
Tuy một kiện thần binh không thể giúp Mạc Vân Hải thoát khỏi tình trạng thiếu hụt cao thủ có tính chiến lược, nhưng cũng giúp khoảng cách hai bên rút ngắn được đôi chút.
Chỉ trong chốc lát, trong lòng Tả Mạc cũng đã hạ quyết tâm, khiến sát phạt chi khí trong mắt hắn nồng đậm thêm vài phần.
Người mới đến không phải nhóm người của hắn!
Tả Mạc không chút do dự, thân hình nhoáng lên đã xuất hiện ở vị trí gần một trong hai người.
Đối phương cũng không ngờ vừa bước chân ra đã gặp phải công kích của người khác. Hơn nữa công kích của Tả Mạc cũng không hề có dấu hiệu báo trước, lại không hề phát ra tiếng động, giống như một con độc xà ẩn mình trong bóng tối, đột nhiên phát ra một kích trí mạng!
Chỉ thấy một luồng Thái Dương Thần lực mỏng manh bao phủ bàn tay hắn, lập tức trên tay hắn hình thành lên một quang phủ tinh xảo. Lúc trước, khi Tả Mạc chiến đấu với Quỷ Vụ Đồng, Thái Dương Thần Phủ trong tay hắn là thanh phủ nặng cả ngàn cân, thì lúc này thanh phủ trong tay hắn rất nhỏ gọn và bằng phẳng.
Thanh rìu màu vàng trong tay hắn chỉ nhỏ cỡ một bàn tay, nhưng khéo léo lạ thường, từng đường Thái Dương Văn được chạm khắc trên thân phủ vô cùng tinh xảo và nhẵn nhụi, còn lưỡi búa lại phủ đầy những đường vân thái dương sáng ngời.
Tay tả Mạc khẽ run lên.
Chiếc búa nhỏ hóa thành một đạo lưu quang, lẳng lặng chém vào phần eo của người kia.
Khi đối phương phát hiện được dị biến liền vận khởi Thần lực lên toàn thân, nhưng mọi việc đều đã quá muộn. Thái Dương Thần lực vô cùng sắc bén, hơn nữa đối phương cũng ở trong tình trạng bất ngờ chưa kịp phòng ngự, cho nên Thần lực của hắn yếu ớt như làn giấy mỏng vậy, Dưới tình huống như vậy làm sao hắn có thể ngăn cản được thanh búa nhỏ chém sâu vào người hắn.
Thân thể người mới đến đột nhiên cứng đờ.
Chỉ trong chốc lát, không gian xung quanh vọng lên tiếng rú thảm thiết, từ trong thân thể hắn phát ra hững đạo kim quang sáng ngời, rồi biến thành từng luồng hỏa diễm kim sắc, khiến chỉ trong chớp mắt hắn đã biến thành một hỏa nhân.
Động tác của A Quỷ cũng vô cùng lưu loát, trong lúc Tả Mạc động thủ, bàn tay nàng cũng nhẹ nhàng xoa bóp cổ tên còn lại, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" vang lên, gã đó không kịp kêu lên tiếng thảm thiết đã đi đời nhà ma rồi.
Quỷ Vụ Đồng trợn trừng mắt, miệng há hốc. Đến khi hắn kịp phản ứng, chỉ thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống.
Thủ đoạn thật ác độc!
Giết người không chớp mắt!
Tả Mạc ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay không ngừng vơ vét lục lọi chiến lợi phẩm, còn A Quỷ lại cầm thi thể còn lại đáp về phía Tả Mạc.
Là người của Vi Đà Tự.
Khuôn mặt Tả Mạc không một tia biến hóa, chỉ lặng lặng lục soát đến lúc trên thân hai người kia không còn cái gì. Những đồ vật trên thân hai người đều là những mặt hàng bình thường. duy chỉ có một kiện Vi Đà xử tàn phá có phong cách cổ xưa, thoạt nhìn rất giống đồ vật thời Viễn cổ. Tả Mạc cảm thấy nửa chiếc Vi Đà xử trong tay khá nặng, hơn nữa thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng sấm nổ vang lên.
Trong lòng Tả mạc thầm nghĩ, tài sản của họ có vẻ nghèo nàn a.
Xu hướng phân liệt của Cửu Đại Thiền Môn là không thể tránh khỏi, có lẽ sau này Cửu Đại Thiền Môn sẽ phân liệt thành hai phái lớn. Phái thứ nhất lấy Lôi Âm Tự cầm đầu, có Mạc Vân Hai trợ giúp đằng sau. Còn phái thứ hai gồm có Vi Đà Tự, Tâm Diệp Thiền Môn và những môn phái thuộc đẳng cấp thấp, phái này sẽ bị Côn Luân và Thiên Hoàn thẩm thấu gần như toàn bộ.
Cho nên Tả mạc không hề cảm thấy cố kỵ hay nương tay với người của Vi Đà tự.
Bỗng nhiên Tả Mạc cảm thấy nơi đây là một chiến trường vô cùng tuyệt vời.
Nơi đâu là cửa vào của bốn cung, là điểm mà tất cả mọi người đều phải đi qua, lúc này bọn họ lại đang nắm giữ ưu thế đến trước, đó chính là một lợi thế tuyệt đối.
Chỉ cần làm thế này... như thế này...!
Lập tức Tả Mạc trở nên vô cùng hưng phấn, liền quay sang hỏi Quỷ Vụ Đồng: "Ngươi có thể phát huy được sức mạnh ở chỗ này không?".
Quỷ Vụ Đồng vừa từ trong khiếp sợ phục hồi lại, liền liên tục gật đầu đáp: "Có thể, có thể, có thể!"
Tả Mạc liền khoa chân múa tay nói: "Ngươi hãy dùng vụ khí bố trí lại nơi này một chút. Chúng ta sẽ bố trí ở đây một đại trận sương mù".
Quỷ Vụ Đồng liền xốc lại tinh thần, dù sao đây cũng là trận chiến đầu tiên mà thuộc hạ ra mắt chủ nhân, cho nên hắn phải làm thật tốt để chủ nhân lau mắt mà nhìn hắn. Lúc này hắn cũng chẳng thèm để ý đến việc khác, chỉ chăm chú bố trí đại trận sương mù.
Chỉ thấy Vụ Nhãn Khuê phun ra từng luồng sương trắng nồng đậm, chẳng mấy chốc đã sương mù đã che kín không gian xung quanh, chỉ có phạm vi ba trượng xung quanh bốn đại môn là không có sương mù, sương trắng cứ bay vào phạm vi ba trượng lập tức bị thổi bay ra ngoài.
Tả Mạc cũng không nhàn rỗi, hắn lập tức gọi Hắc Kim Phù Binh và Tiểu Tháp từ trong giới chỉ ra. Còn mấy tên không có lực chiến đấu như Tiểu Hỏa và Tiểu Hắc đều bị nhét vào trong giới chỉ.
Mai phục đánh lén luôn làm người ta hưng phấn mà.