Tu Chân Thế Giới

Chương 767: Thanh đồng tàn hoàn

"Điểu", trong cấp bậc nhiệm vụ của Mạc Vân Hải là nhiệm vụ cao nhất. Cấp bậc này trong Mạc Vân Hải được Tả Mạc phân chia từ cao xuống thấp lần lượt là điểu, tháp, điệp, hỏa và trùng. Nhiệm vụ cấp "điểu" là nhiệm vụ có đẳng cấp cao và quan trọng nhất của Mạc Vân Hải, nhiệm vụ này có ý nghĩa vô cùng lớn, có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của Mạc Vân Hải, có thể nói nó là nhiệm vụ sinh tử.

Nhiệm vụ cấp "điểu" không dễ dàng ban bố ra, nhưng một khi đã ban bố ra thì bất kể là ai ở Mạc Vân Hải đều phải có trách nhiệm và nghĩa vụ phục vụ cho nhiệm vụ này. Bất kỳ một nhiệm vụ cấp "điểu" nào, khi cần thiết có thể huy động toàn bộ lưc lượng của Mạc Vân Hải để hoàn thành nó.

Quy định cưỡng chế này rất ít người biết được, thậm chí dân chúng bình thường còn không có khả năng tiếp xúc với nhiệm vụ cấp " hỏa". Nhưng đám người Nam Nguyệt đi theo Tả Mạc đã lâu lên mới biết đựoc quy định đó, vì vậy khi nghe Vưu Cầm Liệt nói ra đẳng cấp của nhiệm vụ này, bọn họ mới không giữ được bình tĩnh như vậy.

"Chúng ta cần phải làm gì?" Nam Nguyệt trầm giọng hỏi, ánh mắt nàng trở lên chăm chú và nghiêm túc hơn. Không chỉ mình nàng mà cả Chanh Phát Yêu, cũng thu lại vẻ cười cợt, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Nhiệt độ bên trong hội trường giảm xuống rất nhanh, một bầu không khí trang nghiêm xuất hiện.

Đám người Đào Vi cũng cảm thấy không được tự nhiên, sự chuyển biến đột ngột này nằm ngoài dự tính của nàng, nhưng dù vậy trong lòng nàng vẫn cảm thấy khiếp sợ. Đám người bọn họ đều là những người đã trà trộn vào trong giang hồ từ lâu, cho lên ánh mắt rất độc đáo, bọn họ cũng thấy được đám người Nam Nguyệt rất coi trọng nhiệm vụ này, và điều này xuất phát từ trong lòng của bọn họ. Chỉ với cái tên cấp bậc nhiệm vụ cũng đã làm bọn họ thay dổi hẳn thái độ. Điều này thể hiện, đối phuơng là những người có tính kỷ luật rất cao. Hơn nữa đám người Nam Nguyệt cũng là những người có cảm giác rất mạnh, chính vì vậy mới xuất hiện tình huống này.

Đây chắc chắn là một tổ chức cực kỳ nghiêm ngặt, kỷ luật và đoàn kết.

Tuy bọn họ không cách nào biết đựoc tổ chức đằng sau lưng lão đại, nhưng những phần nổi của tảng băng chìm cũng đã khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ rồi.

Vưu Cầm Liệt dường như không phát giác ra bầu không khí đột nhiên biến chuyển thành khắc nghiệt và nghiêm trọng như vậy, khuôn mặt hắn vẫn không tí cảm xúc nào: "Đây chính là vấn đề mà các ngươi cần quan tâm lo lắng, đứng từ góc độ của ta mà nói, chỉ có dùng những thủ đoạn như bắt cóc mới là thuận lợi nhất. Nhưng cũng lên tính đến chuyện mai sau nàng sẽ trở thành cộng sự của các ngươi, cho lên ta đề nghị, các ngươi lên sử dụng thủ đoạn ôn hòa một chút."

"Nghĩa là như nào?" Nam Nguyệt phát hiện một điều, không lên dùng ánh mắt bình thường để nhìn nhận hắc ám kiêu hùng này, thực lực của hắn tuy kém, nhưng nói về thủ đoạn cay độc hay tâm tư lòng dạ gộp laij, thì tất cả bọn họ lại cũng không phải đối thủ của hắn.

"Một thiếu nữ mười bẩy tuổi có lợi hại đến cỡ nào cũng chỉ là một cô bé mười bảy tuổi thôi" Vưu Cầm Liệt liếc nhìn Nam Nguyệt: "Có một câu tục ngữ nói thế này, những gì cô ấy cần, bạn hay đem tới cho cô ấy."

Lúc này Minh Quyết Tử lộ ra vẻ mặt đăm chiêu,

Nam Nguyệt trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Nàng cần gì?"

Tuy nàng mới chỉ gặp Vưu Cầm Liệt, nhưng khí tức hắc ám trên người hắn nàng làm không thoải mái, nhưng câp trên đã giao nhiệm vụ cấp "điểu" cho hắn, điều này cho thấy người này là người đáng tin cậy. Chắc chắn Vưu Cầm Liệt điều tra việc này đã lâu rồi, cho lên tin tức hắn nắm trong tay nhiều hơn bọn họ, hơn nữa thủ đoạn của hắn cay độc hơn mọi người, trong tình huống này tốt nhất lên nghe theo kiến nghị của người này thì tốt hơn.

Khuôn mặt không tí cảm xúc nào của Vưu Cầm Liệt chợt lóe lên lên một tia khác lạ, rồi rất nhanh biến mất, hắn quay sang nói với Sài Sơn Thanh: "Ngươi nói đi"

Hình như Sài Sơn Thanh cũng cảm thấy ngoài dự tính, nhưng hắn vẫn rất phong độ hướng về phía mọi người hành lễ, thanh âm của hắn trong sáng, dường như có ẩn chứa một luồng sức mạnh kì lạ làm người ta cảm thấy tin tưởng: "Trước tiên chúng ta cần phân tích lại tính cách của Thương Lăng Tuyết. Nàng có thể cứu vớt Thương gia trong hoàn cảnh nguy hiểm, hơn nữa lại thành lậo lên Nhữ Bình thương hội, cho lên ngoại trừ năng lực xuất sắc, tính cách của nàng cũng rất đặc thù. Ví dụ như kiên cường đến mức ương ngạng, quyết đoán và tràn ngập tự tin, hơn nữa lại có ý thức trách nhiệm rất cao."

Tất cả mọi người đều thấy lời nói của hắn rất chính xác.

Sài Sơn Thanh mỉm cười ưu nhã, dường như lúc này hắn là một vị giảng sư nho nhã và cơ trí vậy. Khi hắn chậm rãi nói, trên người không hề tỏa ra một chút khí tức hắm ám nào.

"Nàng cực kì tự tin, chính sự tự tin này giúp nàng vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn. Chính vì vậy ngay cả trong hoàn cảnh tứ bề thọ địch như hiện nay, tính ương ngạnh trong cơ thể nàng chắc chắn không chịu thua, vì vậy nàng tin tưởng mình có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, khi đó nàng sẽ thử tất cả các biện pháp để hóa giải nguy cơ trước mắt. Bởi vậy, tuy hiện nay áp lực đối với nàng rất nặng nề, nhưng chắc chắn nàng không bao giờ đầu hàng, nàng sẽ có một khoảng thời gian giẫy dụa."

"
Nhưng sau khi chúng ta phân tich tình huống mà nàng đang gặp phải, chúng ta phát hiện ra nàng đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, khả năng có thể thoát khỏi là vô cùng thấp. Nàng là nhân tài về cả hai phương diện, liệu ai có thể bỏ qua cho nàng? Những kẻ tham lam kia chắc chắn là không chịu rồi. Căn cứ vào kết quả điều tra của chúng ta, bối cảnh thế lực của những người cầu hôn đều rất cường đại. Cường đại đến mức cả Minh Nguyệt Dạ cũng cảm thấy kiêng kị"

"
Thương Lăng Tuyết sẽ có lợi nhất nếu đầu nhập vào thế lực của Minh Nguyệt Dạ, thế nhưng Minh Nguyệt Dạ hiện nay cũng đang bận tìm kiếm sự ủng hộ của những trưởng lão khác, nếu như nàng có ý định vươn tay vào bát của những trưởng lão khác, thì lợi ích nàng dành được phải vượt qua tổn thất nàng phải gánh chịu. Nhưng, một Thương Lăng Tuyết mười bẩy tuổi và một Nhữ Bình thương hội cũng không có giá trị lớn đến mức như vậy"

Đám người Nam Nguyệt không ý thức được mà nín thở, bọn họ lắng nghe đến mê mẩn, không ngờ một cục diện rối tinh rối mù như vậy, chỉ cần vài câu nói đã trở lên rõ ràng như vậy.

"Vì vậy, trong dự đoán của ta, khả năng để Thương Lăng Tuyết phá được cục diện hiện nay là rất nhỏ. Điểm mấu chốt nằm ở một tính cách khác của nàng, đó chinh là tinh thần trách nhiệm quá cao. Nếu không thể công khai đối phó Thương Lăng Tuyết thì chuyển sang đối phó với Thương gia và Nhữ Bình thương hội, biện pháp để sử lí hai đối tượng này rất nhiều. Ta cho rằng, vì tương lai của Thương gia, khả năng Thương Lăng Tuyết phải thỏa hiệp là rất lớn. Đương nhiên không thể không công nhận Thương Lăng Tuyết cực kỳ tài hoa, cho nên vẫn tồn tại khả năng nàng sẽ tìm được phương pháp phá vỡ cục diện nguy hiểm này. Chính vì vậy công việc của chúng ta là phải âm thầm ra tay, ngăn cản khả năng phá vỡ cục diện của nàng"

"
Vì sao?" Nam Nguyệt nhíu mày, con người của nàng vốn không thích những hành động mờ ám.

Sài Sơn Thanh cười lớn, hắn làm như không phải đang bàn luận về một âm mưu mà đang bàn luận về vấn đề học thuật vậy: "
Cho dù nàng ương ngạnh hay kiên cường cỡ nào cũng không nên quên tuổi thực tế của nàng. Khi lâm vào khốn cảnh không có một tia hy vọng, cho dù giẫy dụa như thế nào thì kết quả cũng chỉ là thất bại, những điều đó sẽ mang lại cho nàng cảm giác tuyệt vọng, đó chính là thời khắc nàng yếu ớt nhất. Khi nàng không nhìn thấy một chút anh sáng nào, mà chỉ biết giẫy dụa trong bóng tối, lúc đó chỉ cần chúng ta cho nàng thấy được một tia hy vọng, chúng ta sẽ có được nàng, đó chính là cơ hội duy nhất của chúng ta"

Đám người Nam Nguyệt cảm thấy hoảng sợ và ớn lạnh.

Thương Trạch nói: "
Vì sao chúng ta không tìm nàng ngay từ đầu? Chỉ cần chúng ta đưa ra được những con bài tủ, thì chắc gì đã không đánh động được nàng"

Sài Sơn Thanh khẽ cười rồi nói: "
Những con bài tủ của chúng ta vĩnh viễn không thể thắng đựoc bọn họ. Nếu chúng ta xuất hiện quá sớm, Thương Lăng Tuyết sẽ có được cơ hội để lợi dụng chúng ta để nâng cao giá trị của bản thân mình, sau đó nàng bán đứng chúng ta, biến chúng ta thành kẻ thù của mọi người, còn chúng ta sẽ bị bọn họ dùng đủ loại thủ đoạn, cuối cùng bị gạt ra khỏi cuộc chơi. Chúng ta chỉ có thể giấu mình trong bóng tối, còn bọn họ có thể huy động lực lượng ở ngoài sáng, chính vì vậy con bài của bọn họ nhiều hơn so với chúng ta. Hãy nhớ không bao giờ được đánh giá thấp sự giảo hoạt và tham lam của những gia tộc này, bọn họ là lũ quỷ hút máu, cho lên điều bọn chúng am hiểu nhất là lợi dụng bối cảnh và quyền thế của bản thân để lấn át người khác"

Sài Sơn Thanh cười lạnh: "
Thương Lăng Tuyết đang chờ đợi cái giá cao nhất, nhưng nàng vẫn chưa hiểu rõ những người này. Chắc chắn bọn họ không cho nàng cơ hội chờ giá, bọn họ giống như một lũ sài lang, vô cùng xảo trá và phối hợp với nhau rất ăn ý, bọn họ có thể chấp nhận sự thỏa hiệp hay giao dịch, nhưng bọn họ lại không thể chấp nhận được chuyện con mồi dám cò kè giá cả. Bọn chúng có sẵn lợi thế vốn có, và bọn họ đã sử dụng lợi thế này hơn ngàn năm qua rồi, chính vì vậy bọn họ rất quen thuộc với việc tìm ra chỗ điểm yếu có thể lợi dụng, đó cũng có thói quen dùng nó để cướp đoạt"

Mọi người đều im lặng.

Thanh âm nhàn nhạt của Vưu Cầm Liệt vang lên cắt đứt mọi cảm xúc của mọi người: "
Hắn là chuyên gia về phương diện này, nếu các ngươi tin tưởng phán đoán của hắn, thì hắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của các ngươi"

Sau một hồi do dự, Nam Nguyệt mở miệng: "
Làm phiền Sài tiên sinh!"

Sài Sơn Thanh ưu nhã thi lễ: "
Rất hân hạnh được cống hiến sức lực cho các vị"

Tả Mạc nhìn từ trên xuống dưới, thân ảnh tên này bị lột sạch chỉ còn lại nội khố, không chỉ vậy, trên mình gã gia hỏa này còn bị dán đầy cấm chế. Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào da thịt mềm mại của tên gia hỏa này, như hổ đói rình mồi, ai cũng mang vẻ mặt bất thiện. Bọn họ bị hắn "thần không biết quỷ không hay" trốn lên tầu, hơn nữa còn ở trước mặt đại nhân, khiến cho mặt mũi mọi người bị mất sạch, cho nên tâm tình của mọi người đều không tốt.

Tên gia hỏa bị bắt làm tù binh có thân hình nhỏ bé, sau khi lột lớp hết lớp ngụy trang, trên mặt lộ ra một khuôn mặt hết sức bình thường. Nhưng trên người hắn có rất nhiều đường vân mờ nhạt, rất giống ma văn được khắc ở Mạc Vân Hải.

Lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy thủ pháp này ở địa phuơng khác không phải Mạc Vân Hải, sau khi kiểm tra kĩ càng, Tả Mạc phát hiện ra những đường vân này được khắc trên thân người không phải là ma văn, mà là một loại phù văn đặc biệt.

Loại phù văn này cũng có một ít đặc điểm của thần văn, nhờ những đường vân tiếp cận với thần văn này mới làm cho khí tức của hắn đựoc thu liễm đến tận cùng. Nhưng cao thủ ở đây đều không phát giác đựoc, nhưng hiệu quả của những phù văn này lại làm Tả mạc mở rộng tầm mắt.

Sau khi ghi lại toàn bộ phù văn trên người đối phương, lực chú ý của Tả Mạc dời lên một đồ vật khác.

Nửa thanh đồng hoàn. (nửa cái nhẫn bằng đồng)

Vừa liếc qua tả Mạc đã nhận ra được nửa cái vòng này chính là một phần của Viễn cổ thần binh tàn kiện, những hoa văn trên thanh đồng hoàn có vẻ thô ráp và cổ xưa, đúng là đồ vật có nét đặc thù của thời viễn cổ. Hơn nữa trên thanh đồng hoàn thỉnh thoảng lại toát ra dao động rất yếu ớt và đặc biệt của thần lực.

Đây chắc hẳn là đò vật mà Lôi Âm tự đang tìm kiếm, Tả Mạc nhìn ngắm một chút rồi chuyển nó cho những người khác.

Có thể làm Lôi Âm tự phải đại động truy btimf quy mô lớn như vậy, món đồ chơi này không phải đơn giản, chỉ là một tàn kiện thần binh. Tả Mạc ra dấu cho một hộ vệ bên cạnh, tên hộ vệ kia liền tiến lên đá một cước vào tên tù binh đang hôn mê.

Tên tù binh dần dần tỉnh lại, hai mắt hắn mở to, mở mịt nhìn những khuôn mặt xa lạ xung quanh, khi ánh mắt hắn lướt qua A Quỷ, thân hình của hắn giật mình một cái rồi tỉnh hẳn. Một ký ức khủng bố thoáng hiện trong đầu làm thân thể hắn run rẩy trong tiềm thức.

Đúng vào lúc này, hắn nghe thấy có người nói chuyện.

"Nói đi, ngươi là ai?"