Tu Chân Thế Giới

Chương 681: Tả Mạc lột xác

Tả Mạc ngồi trên tảng đá mà thần sắc trông thật lặng lẽ, ánh mắt của hắn hướng về phương xa, còn A Quỷ cũng đang yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn.

Tuy rằng Tằng Liên Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng thấy Tả Mạc cho A Quỷ ăn U Hủ Chuyển Sinh Liên nên có thể đoán được ra đại khái vấn đề. Hơn nữa, rõ ràng những mảnh vụn ký ức bị nghiền nát kia chính nàng cũng đã từng tận mắt nhìn thấy.

Nàng không lên tiếng.

Tả Mạc cứ để nguyên tư thế này đã được ba ngày.

Trong ba ngày này hắn không hề nhúc nhích tựa như một người gỗ.

Bên trong thức hải của hắn.

"Làm thế nào mới có thể cứu được A Quỷ?" Sắc mặt của Tả Mạc không chút thay đổi nhìn về phía Bồ Yêu và Vệ.

"Không biết, Bất Tử Thần Phạt ở thời viễn cổ chính là hình phạt tàn khốc nghiêm khắc nhất, chưa từng nghe ai nói qua có thể phá giải được thần phạt." Vệ nhẹ nhàng than thở, Bồ Yêu ở bên cạnh chỉ trầm mặc không nói tiếng nào.

Tả Mạc lại một lần nữa trầm mặc, nhưng mà lần này hắn cũng không bất động quá lâu sau đó mới ngước mặt lên, sâu trong đôi mắt ảm đạm kia dường như có một điểm hào quang như ánh nến, tựa như trải qua trận mưa to gió lớn vẫn an nhiên không thể dập tắt được.

Thanh âm khàn khàn của hắn cứ lẩm bẩm quanh quẩn bên trong thức hải.

"Theo bản chất thì Bất Tử Thần Phạt là một loại thần lực."

"Nếu đã là Thần lực thì nhất định phải có biện pháp! Hiện tại ta không phá giải được là vì hiểu biết của ta về Thần lực quá ít, đồng thời lý giải về Thần lực còn quá yếu. Chỉ cần ta không ngừng tăng cường mạnh mẽ và trở nên đủ mạnh, chỉ cần ta đạt được những lý giải về Thần lực sâu sắc hơn, chỉ cần ta không ngừng tìm kiếm đầu mối, chỉ cần ta không nản chí, vĩnh viễn không vứt bỏ thì nhất định ta có thể tìm được biện pháp."

"Cho dù chưa từng có người nào phá vỡ được Thần lực, ta cũng phải nhất định phá vỡ nó."

Âm thanh trở nên khàn khàn cũng không còn dõng dạc hùng hồn hay nghiến răng nghiến lợi nữa, lúc này ngữ khí của Tả Mạc trở nên bình thản, dường như hắn đang kể đến một chuyện mà chẳng có liên quan chút nào đến hắn vậy, nhưng thấp thoáng bên trong lời nói bình thản như nước này, e rằng mỗi câu mỗi chữ đều kiên định như sắt thép đúc thành.

Ngọn lửa khắp người Bồ Yêu bỗng nhiên tăng vọt, ngọn lửa yêu dị chiếu vào khuôn mặt đầy chất yêu mị, đôi môi lạnh giá như lưỡi đao vẽ ra một nụ cười: "Quả thật chuyện khó khăn này khiến người ta nhịn không được mà sôi trào nhiệt huyết, A..., thôi dùng để trả tiền thuê nhà đi, đúng là không thể tốt hơn nữa."

Thần sắc của Vệ lại khá nghiêm túc, hào quang trong mắt giống như những vì tinh tú: "Chân lý của Mộ bia giáp chính là bảo vệ! Bảo vệ A Quỷ, nên ta không thể trơ mắt ngồi nhìn!"

Tả Mạc nhìn về phía hai người, một cỗ cảm giác ấm áp khó tả chảy xuôi trong lồng ngực.

Thiên ngôn vạn ngữ muốn nói lắm, nhưng khi tới miệng liền biến thành mỗi một chữ.

"Ừ!"

Một ánh hào quang từ sâu bên trong cặp mắt vốn trắng dã của Tả Mạc bỗng nhiên xuất hiện, thân thể cứng đơ như được điêu khắc từ nham thạch bỗng nhiên run lên, khiến cho Tằng Liên Nhi đang ở bên cạnh lập tức chú ý tới, vẻ lo lắng trong mắt nàng liền tan đi không ít đồng thời không tự chủ được liền biểu lộ ra cảm giác vui vẻ.

Tả Mạc vừa phục hồi lại tinh thần lập tức chú ý tới vẻ lo lắng cùng nét ân cần trong mắt của Tằng Liên Nhi liền an ủi: "Ta không sao, không cần phải lo lắng."

"Không sao là tốt rồi." Tằng Liên Nhi thở phào một cái.

Tằng Liên Nhi cực kì thông minh, nàng cảm nhận ra được sự biến hóa của Tả Mạc.

Tả Mạc quay mặt sang nhìn chăm chú thật sâu vào A Quỷ đang ngồi bên cạnh, ánh mắt hắn càng trở nên kiên định hơn.

A Quỷ, ta nhất định sẽ cứu nàng ra!

Bất luận như thế nào!

Rất nhanh Tằng Liên Nhi thấy được Tả Mạc thay đổi như thế nào.

Tu luyện! Tu luyện điên cuồng!

Tựa như Tả Mạc nhờ có động lực nên mới khiến hắn điên cuồng tu luyện đến thế, hắn không để chút thời gian nào bị lãng phí cả. Tằng Liên Nhi chưa bao giờ thấy qua bất kỳ ai có thể tu luyện như vậy, mỗi lần nàng định khuyên nhủ nhưng khi bắt gặp ánh mắt trầm tư và kiên định của Tả Mạc thì những lời muốn nói ra lại nuốt ngược trở vào.

Mỗi lúc thời gian qua đi, trong mắt Tả Mạc đều hết sức trân quý.

Chỉ cần lãng phí chút thời gian nào thì có nghĩa là A Quỷ phải chịu thêm cực hình lúc đó, làm cho tâm trí Tả Mạc lại càng thêm đau đớn bứt rứt.

Bồ Yêu tựa như biến thành một người khác, hắn xuất ra hết tất cả các loại yêu thuật, pháp quyết, ma công mà hắn cất giấu từ trước tới giờ, còn Vệ cũng tuôn ra toàn bộ thủ đoạn Viễn Cổ hiến tế mà hắn hiểu rõ.

Hầu như cho tới lúc này, tuyệt đại đa số Thần lực truyền thừa đều đã bị mai một nên rất khó mà tìm được đầy đủ, tuy nhiên tam đại hệ thống ba lực được thoát thai từ Thần lực, do đó trọng điểm của mỗi loại lại một nguồn gốc với nhau.

Bồ Yêu và Vệ đều nghĩ ra biện pháp đặc biệt, đó là suy diễn ngược!

Từ ba lực bọn họ suy diễn ngược ra Thần lực!

Mặc dù rõ ràng đây là một biện pháp ngốc nghếch nhưng mà rốt cuộc lại là phương thức tương đối khả thi nhất, hơn nữa trong tay Tả Mạc còn có đoạn văn Thái An ma bia kia nữa, bên trong đó lại càng có nhiều điểm mấu chốt.

Thái Dương thần lực của Tả Mạc bây giờ có tu vi không tệ nhưng còn quá nhiều chỗ chi tiết hắn không hiểu rõ lắm, nay nhờ có biện pháp suy diễn ngược này lại giúp cho Tả Mạc hiểu rõ hơn ở rất nhiều những chi tiết đó.

Nhưng bản thân Tả Mạc vẫn cảm thấy chưa đủ.

Loại lực lượng Viễn Cỗ này thật ra vẫn còn quá nhiều chỗ tối nghĩa khó hiểu, hắn không chỉ tìm hiểu về Thái Dương thần lực mà ngay cả Thanh Đằng thần lực cũng cố công nghiên cứu, chỉ có điều thời gian đã trôi qua quá lâu nên việc lưu trữ những ghi chép đối với người thời đó quả thật trở ngại cực lớn.

Tả Mạc cũng không tinh thông ngôn ngữ cổ đại.

May mà Vệ có xuất thân từ một bộ tộc cổ đại, tuy rằng bộ tộc đó thuộc thời kỳ cuối nhưng vẫn giúp đỡ rất lớn cho Tả Mạc.

Dưới sự nổ lực của ba người thì cuối cùng vài vấn đề cơ sở của Thần lực cũng đã bày ra rõ ràng trước mắt.

Phân chia cảnh giới của Thần lực không phức tạp như hệ thống ba lực, ngược lại nó đơn giản hơn rất nhiều.

Thiên, Địa, Nhân tượng trưng cho ba cấp độ của thần lực, vào thời kì Viễn Cổ những cường giả đồ đằng kia hầu hết người nào cũng có cấp độ Thiên giai, bọn họ chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể dời non lấp biển, hủy diệt sao trời, chẳng hạn như loại Thái Dương tinh ở trong cơ thể Tả Mạc cũng chỉ có những cường giả đồ đằng kia mới có thể phong ấn.

Nhưng mà tại lúc hệ thống lại Thần lực thì ba người Tả Mạc cũng phát hiện ra rất nhiều chỗ thú vị.

Dựa theo phương pháp phân chia này thì ở thời đại của Vệ, những cao thủ cường giả đồ đằng trong các đại bộ tộc kia cao lắm chỉ đạt đến Địa giai mà thôi, từ lúc đó sự suy thoái của Thần lực cũng đã tương đối hiện rõ ràng.

Không thể nghi ngờ chính Viễn Cổ là thời đại cường thịnh nhất của Thần lực, còn thời đại của Vệ thuộc về thời kì cuối của Thần lực, về sau này thì Thần lực dần dần bị mai một và ba lực lại bắt đầu thay thế Thần lực mà trở thành chủ lực.

Vì sao Thần lực lại bị suy thoái đến thế?

Tả Mạc bỗng nhiên nghĩ đến Phong Tuyệt chiến trường đã từng khiến cho người ta phải hít thở không thông kia, chẳng lẽ trong trận đại chiến đó có quá nhiều cường giả đồ đằng vẫn lạc nên dẫn đến việc Thần lực bị suy thoái?

Còn có nhân vật thần bí trông tựa xác chết kia nữa, hôm nay Tả Mạc mới dần dần lý giải được sự mạnh mẽ của đối phương, có lẽ người đó là cường giả đồ đằng.

Nhưng mà Tả Mạc cũng không có ý định tiêu phí thời gian vào những chuyện xa xưa đó.

Hiện tại, thời gian của hắn vô cùng quý giá, bất kì chút thời gian rãnh rỗi nào hắn đều dành cho mục tiêu phần đấu trở nên mạnh mẽ cả!

Tả Mạc cũng chưa từng nghĩ tới, mục tiêu cuộc sống hiện tại của hắn lại được xác định rõ ràng như vậy!

Mỗi giọt mồ hôi sẽ không chảy ra vô ích.

Tả Mạc có thể cảm nhận được rõ ràng Thần lực trong cơ thể hắn đang không ngừng gia tăng mạnh mẽ, nhất là sau khi lý giải sáng tỏ một cách mạch lạc thì khả năng tiến bộ về Thần lực ngày càng rõ rệt, nhưng cho dù là thế hắn vẫn chỉ được tính như vừa mới bước chân vào Nhân giai sơ kỳ mà thôi.

Con đường phía trước còn rất xa và rất dài, nhưng cũng không thể làm nản lòng cho mục tiêu đã được xác định của Tả Mạc.

Thế là bỗng chốc tốc độ tăng trưởng Thần lực của Tả Mạc trở nên chậm chạp hơn hẳn, đây cũng là tình huống rất bình thường, cũng do thời gian chính thức tu luyện Thần lực của hắn rất ngắn ngủi, nên lực lượng tích lũy có hạn, cho dù hắn đã trải qua quá trình lý giải mạch lạc để rất nhiều chi tiết trước đây được giải đáp dễ dàng, khiến cho những chỗ bị ngắt quảng nửa chừng bỗng nhiên thông suốt hẳn, dẫn đến Thần lực tăng trưởng lên không ít. Dĩ nhiên khi giai đoạn này qua đi, sự tăng trưởng của Thần lực tiếp tục trở lại một quá trình tích lũy theo năm tháng.

Nhưng quả thật Tả Mạc vẫn chưa hài lòng.

"Chiến đấu?" Trong mắt Bồ Yêu hiện lên một tia kinh ngạc, tuy rằng Tả Mạc không sợ hãi chiến đấu nhưng tuyệt đối trước giờ không phải là một phần tử hiếu chiến, nhưng bây giờ hắn chủ động muốn chiến đấu như vậy quả là vô cùng hiếm thấy.

"Ừ." Tả Mạc gật gật đầu, thần sắc của hắn bình tĩnh nói: "Chiến đấu có thể làm cho ta tiến bộ nhanh hơn!"

Vệ hơi hơi nhíu mày: "Rất nguy hiểm."

Ba người bọn hắn trong quá trình tìm hiểu Thần lực cũng hiểu rõ được nhiều thứ, thật ra cấp độ Nhân giai của Thần lực không chiếm quá nhiều ưu thế so với trung, hậu kỳ cùng cấp của ba lực, chỉ khi nào bước vào Địa giai mới có thể triệt để áp chế được người tu luyện ba lực cỡ đó.

Nói cách khác, dùng trình độ Thần lực bây giờ của Tả Mạc nếu như đối phó với tu giả Nguyên Anh kỳ thì tỷ lệ thắng là khá lớn, nhưng nếu như gặp phải Phản Hư Kỳ chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Thần lực của A Quỷ thì hơi kém hơn Tả Mạc, còn Tằng Liên Nhi lại yếu nhất trong số ba người.

"Nguy hiểm chắc chắc sẽ có." Thần sắc của Tả Mạc vẫn bình tĩnh như cũ nhưng lại vô cùng kiên định: "Rốt cuộc chỉ có chiến đấu mới có thể làm cho ta mạnh mẽ nhanh hơn. Vã lại, chẳng phải là chúng ta còn rất nhiều chỗ khó lý giải về thần lực hay sao? Thế tại sao lại không tìm kiếm trong chiến đấu?"

"Tìm kiếm trong chiến đấu?"

Bồ Yêu cùng Vệ đồng thời sững sờ.

"Cho dù là ba lực hay Thần lực thì bản chất của chúng cũng đều là lực lượng, nếu đã là lực lượng vậy thì tất nhiên phải có quy luật của lực lượng, thay vì chúng ta nhắm chặt hai mắt mà suy đoán lung tung này nọ, tại sao không đi tìm kiếm trong chiến đấu, nếu đã là một loại lực lượng vậy thì trong chiến đấu sẽ thể hiện rõ ràng hơn nhiều."

Tả Mạc trầm giọng nói.

Bồ Yêu cùng Vệ không khỏi đều lộ ra thần sắc suy tư.

Một lát sau Vệ gật đầu nói: "Trên lý luận là như vậy, nhưng mà nó quá nguy hiểm."

Bồ Yêu lại cười một cách yêu dị: "Phương pháp này có chút tích cực! Chẳng lẽ ngươi muốn tập trung vào Huyền Không Tự?"

Đối với việc Bồ Yêu có thể đoán được ý nghĩ của mình quả thật Tả Mạc không cảm thấy kỳ quái chút nào, lúc này ý chí chiến đấu trong mắt hắn như ngọn lửa thổi bùng lên: "Hai lão tặc ngốc kia một chết một bị thương cho nên Huyền Không tự chắc chắn sẽ không bỏ qua, ta đoán không chừng bọn hắn đã phái ra thêm nhiều người nữa đang đến gần đây rồi. Biệt Hàn đã từng nói qua, trong thời gian này Huyền Không tự chỉ có hai gã Phản Hư Kỳ, vì vậy ắt hẳn đám người được phái đến lần này lấy lực lượng Nguyên Anh kỳ làm chủ đạo, như vậy rõ ràng chúng ta chưa hẳn là không có cơ hội."

Bồ Yêu âm hiểm cười hắc hắc: "Nhất định bọn hắn sẽ không thể tưởng được ngươi lại dám đứng ra chủ động khiêu chiến."

"Ừ, còn có một chỗ tốt nữa là chúng ta có thể giúp đỡ làm giảm bớt áp lực cho đám người Công Tôn sư đệ và Biệt Hàn nữa."

"Chủ ý không tệ." Lập tức ngay cả Vệ cũng bị Tả Mạc thuyết phục.

Tả Mạc đem kế hoạch của mình nói cho Tằng Liên Nhi biết, chủ ý của hắn là khuyên nhủ Tằng Liên Nhi nên ly khai, dù sao thì việc lấy chiến tranh nuôi chiến tranh cũng có tính nguy hiểm rất lớn, do đó theo hắn thì Tằng Liên Nhi không cần phải cùng bọn hắn dấn thân vào vũng nước đục này.

Tằng Liên Nhi buộc lại mái tóc, trong sâu thẳm cặp mắt nàng không hề né tránh chút nào ánh mắt của Tả Mạc: "Ta cùng đi với các ngươi."

Tả Mạc hết sức ngạc nhiên, hoá ra mình nói nhiều như vậy đều là vô ích cả.

"Người nói cũng không sai, nhưng có điều bây giờ mọi người đã biết rõ ta cũng tu luyện Thần lực, nếu như ta tách ra đi riêng tất nhiên sẽ bị người ta tìm cách bắt đi để ép buộc khai ra Thần lực truyền thừa, lúc đó thế lực của phụ thân ta làm sao đủ bảo vệ ta nỗi." Tằng Liên Nhi vừa lẳng lặng nhìn Tả Mạc vừa nói.

Tả Mạc hoàn toàn ngẩn ngơ.

Tằng Liên Nhi nói không sai, đến lúc này tin tức nàng tu luyện Thần lực đã không còn là bí mật, vì thế sau lưng có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, nếu như nàng tách ra chỉ sợ sẽ lập tức rơi vào ma chưởng của kẻ khác.

Sinh lộ duy nhất của nàng là đi theo bọn hắn cùng nhau chiến đấu.

Chỉ có ở bên cạnh Tả Mạc mới không có chuyện ham muốn Thần lực truyền thừa của nàng.

Cho dù nguy hiểm cỡ nào đi nữa, nàng không còn lựa chọn nào khác.

Trong mắt Tằng Liên Nhi không hề biểu lộ chút cảm giác sợ hãi mà chỉ là ánh mắt đen tuyền sâu thẳm mà không thể đo lường được, nó khiến cho người đối diện khó mà suy đoán được trong lòng nàng đang nghĩ gì.

"Đã như vậy thì cùng nhau chiến đấu vậy!"

Tả Mạc nhìn nàng rồi nghiêm túc nói.

Khóe miệng Tằng Liên Nhi mở ra một nụ cười mỉm như một đóa hoa xinh đẹp lặng yên nở rộ trong bóng đêm sâu thẳm.