Công Tôn Sai nhìn về hướng chiến bộ ở phía xa xa mà trên miệng vẫn luôn giữ nụ cười mĩm như thường nhật. Thế nhưng những ánh mắt của chư tướng đang đứng cạnh hắn đâu có giữ được vẻ hữu hảo như vậy, trên mặt bọn họ ai nấy đều đằng đằng sát khí.
Giang Triết!
Cái tên này thật sự nổi danh thiên hạ, nhưng đối với Công Tôn Sai lại chẳng có uy hiếp gì cả, nếu đổi lại là người khác vừa nghe nói tới Giang Triết ắt hẳn là đã sớm như gặp phải đại dịch mà nơm nớp lo sợ rồi. Điều duy nhất khiến cho Công Tôn Sai liên tưởng tới Giang Triết chính là chi chiến bộ của Phượng Nguyệt lúc trước đã bị bọn hắn tiêu diệt, đương nhiên cũng thuộc Huyền Không tự.
Hắn đã sớm xác định rõ Huyền Không tự trở thành kẻ địch, nên trong mắt hắn dù là Phượng Nguyệt hay Giang Triết gì đó đều không khác biệt nhiều lắm, dù ai đi nữa cũng là đối tượng để hắn đánh bại. Mặc dù biết rõ sẽ rất khó vây công được đối thủ, nhưng hắn chẳng có chút khẩn trương nào cả.
Hoàn toàn khác biệt với những chiến tướng khác, thứ mà hắn trải qua chính là một quá trình phát triển nên một hồi lịch sử máu tanh và chiến đấu tàn khốc!
Vô số lần tiến bước trên con đường tanh máu này, dưới vẻ bề ngoài tuy lúc nào cũng giống như một tiểu nương ngượng ngùng, nhưng trái lại trái tim của hắn cứng rắn tựa như sắt thép từ lúc nào rồi.
Chỉ có hưng phấn!
Trong cơ thể hắn luôn bị kích động khi có thể được giao chiến cùng cao thủ, và luôn mang đến cảm giác hưng phấn đầy khoái cảm khi tìm được kỳ phùng địch thủ.
Qua trận chiến này, đối thủ sẽ mang đến cho mình sự kinh hỉ gì nữa đây?
Như một nam hài tử ở cạnh nhà, từ sâu trong đáy mắt trong veo long lanh đó lại ánh lên một tia quang mang yêu dị tràn ngập điên cuồng.
Phòng tuyến do Giang Triết bố trí gần như là hoàn mỹ, mặc dù có vài chỗ cho thấy quá cấp bách nhưng chỉnh thể phòng tuyến cũng đã hoàn toàn sẳn sàng. Dù cho mấy chỗ có vẻ không được hoàn chỉnh lắm, nhưng khi nhìn kỹ qua tựa như không phải kẽ hở mà trông giống cạm bẫy nhiều hơn, rõ ràng những chỗ đó không ảnh hưởng chút nào đến toàn cục.
Đương nhiên chuyện trên đời này đâu có gì hoàn mỹ tuyệt đối được.
Cho dù là Giang Triết hay Công Tôn Sai đều hiểu rõ điểm này.
Công Tôn Sai rất minh bạch về ưu thế và hoàn cảnh khó khăn của mình. Tuy nhân số bọn họ ít hơn, nhưng bù lại có tính cơ động cao hơn, hơn nữa trang bị dành cho Chu Tước doanh luôn được ưu tiên đứng đầu trong số các chiến bộ dưới trướng Tả Mạc.
Còn Giang Triết tuy có nhân số đông đảo, lại có phòng tuyến kiên cố, thế nhưng phòng tuyến của bọn họ quá rộng lớn, điều này đồng nghĩa với việc lực lượng bọn họ bị dàn trải ra rất mỏng, nhờ vậy mà Công Tôn Sai sẽ có rất nhiều vị trí được lựa chọn công kích.
Tuy thực lực bản thân Giang Triết rất hùng mạnh, nhưng lực lượng chiến tướng ở các vị trí phòng thủ khác lại kém hơn rất nhiều, muốn biết bọn họ mạnh yếu ra sao tất nhiên cần phải tiến hành khảo nghiệm mới rõ được.
Hơn nữa Giang Triết còn bị vướng phải một yếu tố bất lợi nữa đó là bọn họ phải chiến đấu nơi đất khách quê người, hoàn toàn lạ lẫm, một khi Ma tộc chính thức công kích, cho dù lúc đó họ mạnh cỡ nào cũng đều bị mất mạng.
Vì vậy hắn mới tìm cách thông qua một con đường nhỏ bí ẩn khác để tới Lãnh Sơn giới!
Dường như cùng chung chí hướng nên Công Tôn Sai cũng không ngại ngần gì mà áp dụng phương thức tương tự.
Hắn cũng không nôn nóng tấn công ngay, mà tranh thủ truy lùng khắp nơi để tìm được người dẫn đường tường tận tình hình quen thuộc của địa phương.
*
* *
Giang Triết nghe thủ hạ bẩm báo mà khuôn mặt không chút biểu tình.
Từ lúc nhận được tin tức tới giờ, Giang Triết cảm giác được dường như có người đứng phía sau đang âm thầm bày ra thế cờ, cuối cùng hắn cũng rõ ràng được một chuyện, quả thật trận chiến này lại càng thêm khó khăn hơn so với những gì hắn nghĩ. Người đứng phía sau này đã nắm được yếu điểm chết người của bọn họ, hơn nữa yếu điểm này muốn tránh cũng không thể tránh được.
Nếu như cho hắn thêm thời gian khoảng chừng mười năm nữa thôi, hắn chắc chắn nhược điểm đó sẽ được khắc phục.
Nhưng rõ ràng trong chiến tranh chưa từng xuấn hiện chữ "nếu như" đó.
Thật sự Giang Triết không tán thành với chính sách của Huyền Không tự khi đối đầu với Ma tộc, nhưng rõ ràng vấn đề đó hắn không có quyền gì để lên tiếng cả. Mặc dù trong môn phái hắn cũng có chút địa vị, nhưng tiếng nói của hắn không đủ sức ảnh hưởng đến quyết sách của môn phái.
Do đó hắn chỉ có thể làm tốt trách nhiệm được phân công mà thôi.
"Truyền lệnh xuống dưới, mỗi phân bộ đều phải giữ vững vị trí, không được vọng động" Giang Triết không hề do dự chút nào liền ra lệnh.
Cho dù đối phương có cố ý bày ra nghi trận hay đúng là như thế đi nữa thì Giang Triết cũng đều không hề cử động, bởi vì hắn rất có lòng tin vào đạo phòng tuyến do chính mình bố trí.
Lúc thấy Giang Triết bố trí phòng tuyết thì rất nhiều người của Huyền Không tự đứng ra phản đối, vì theo bọn họ đường đường danh tiếng như Huyền Không tự nay đối đầu với một thế lực Ma tộc nhỏ bé thế này mà phải triển khai thế thủ như vậy, quả thật bọn họ khó lòng mà chấp nhận được. Tuy bên kia có hiện diện của Biệt Hàn và Nghiệt bộ, nhưng trong mắt mọi người đương nhiên lực lượng của Giang Triết và Giang Tự bộ ắt hẳn phải mạnh hơn mới đúng.
Thế nhưng sau đó Giang Triết đã nhất quyết đứng ra bố trí phòng tuyến.
Cũng may ở nơi đây, uy danh của Giang Triết không ai sánh bằng, tất nhiên chẳng ai dám kháng lệnh hắn cả. Tuy rằng mệnh lệnh của Giang Triết khiến trong lòng mọi người không hiểu rõ, nhưng toàn thể chiến bộ vẫn phải cẩn thận chấp hành kỹ càng.
Khi nhận được tin Công Tôn Sai trắng trợn đứng ra chiêu mộ người dẫn đường cũng không khiến cho hắn quá đổi kinh ngạc.
Vì dọc theo phòng tuyến này quả nhiên đúng là bắt gặp vài chỗ có vấn đề, nên bọn hắn đã gia cố tới lui không biết bao nhiêu lần, cho dù có vị trí bí ẩn tới cỡ nào bọn hắn cũng quyết không bỏ qua.
Vì thế bọn hắn tin tưởng vào phòng tuyến rất vững chắc, và không hề có yếu điểm.
Trận chiến này khiến cho nhiều người quan tâm ngó vào, thế mà không hề giống như mọi người dự đoán trước đây sẽ kịch liệt va chạm ngay từ đầu, vậy mà ngược lại khá im hơi lặng tiếng.
*
* *
Tả Mạc vẫn cứ tiếp tục đùa giỡn với hai lão già Phản Hư kỳ, hắn tung ra hết mọi thủ đoạn hèn mọn, âm hiểm, không biết xấu hổ, cũng không khách khí chút nào.
Vài lần sau đó, Tịch Chính và Đái Đào cũng đã nhanh chóng hiểu ra, rõ ràng đối phương đã nắm được ý đồ của bọn họ.
Hai người liền bàn bạc với nhau rồi vẫn tiếp tục tìm cách dây dưa với đám ba người Tả Mạc, tuy nhiên lúc này bọn họ đã từ bỏ ý nghĩ muốn lĩnh ngộ thần lực thông qua chiến đấu, lúc này họ chỉ mong chờ vào viện binh của môn phái mà thôi.
Chỉ cần cao thủ của môn phái tới đây lập tức có thể quăng lưới bắn trọn ba tên gia hỏa chết tiệt này!
Trong lòng hai người đã quyết định như thế, sở dĩ là do họ tính toán nếu có thể xử được ba tên kia thì nhất định sẽ khiến cho thương thế mấy hôm trước lại càng nặng thêm, vì thế bọn họ quyết tâm bám theo sát ba tên đó, nhất là đồ chết tiệt Tiếu Ma Qua kia!
Bây giờ trong lòng bọn họ đã không còn ý đồ bồi luyện nữa rồi, nên khi đối mặt với Tả Mạc cũng đơn giản chỉ là đùa giỡn mà câu kéo cho qua mà thôi.
Nhưng có lẽ bọn họ còn chưa biết, Tả Mạc đã biết rõ chủ ý của hai người.
Tuy rằng danh tiếng Phản Hư kỳ rất đáng sợ, nhưng nếu như đối mặt với hai vị Phản Hư kỳ đang bị thương thế này, trong mắt thứ cóc nhái như Tả Mạc đây thì hai người họ chính là thiên nga gãy cánh a. Mấy ngày nay đùa giỡn qua lại liên tục thế này, hắn cũng đã nắm rõ được bảy tám phần gia sản của hai người bọn họ.
Con cóc mà không thèm thịt thiên nga thì chẳng đúng là con cóc nữa, nay gặp ngay thiên nga gãy cánh thế này thì làm sao con cóc có thể buông tha, mà lúc này không làm con cóc thì chính là đứa ngốc mà.
Trong đầu Tả Mạc luôn âm thầm mưu tính.
Nếu có thể giết chết được một người, người còn lại chắc chắn sẽ bỏ trốn mất dạng. Lúc đó chẳng phải nguy hiểm của bọn bọn hắn tự nhiên được giải trừ sao, gia tài béo ngậy của một gã Phản Hư kỳ dồi dào đến cỡ nào, Tả Mạc chỉ mới nghĩ tới thôi đã khiến tim hắn đập mạnh thình thịch rồi.
Tả Mạc cố tình đùa giỡn cũng có ý đồ, hắn tựa như một tên thợ săn lão luyện, hắn không ngừng lặp đi lặp lại những hành vi chẳng có chút tính nguy hiểm nào cả, mục đích là khiến cho đối phương mất cảnh giác.
Cho tới lúc này có vẻ như hắn đã áp dụng rất thành công, rõ ràng tính cảnh giác của Tịch Chính và Đái Đào đã không còn như lúc trước nữa.
Hiện tại cũng giống như thường ngày, Tả Mạc lại bắt đầu tiếp tục đùa giỡn.
Lần này kẻ ứng chiến chính là Tịch Chính, tuy nhiên hắn đã sớm không còn nhiệt tình như lúc trước nữa, mất mấy ngày liên tục bồi luyện dù rằng hắn đã cố gắng áp chế trọng thương xuống, nhưng cũng khiến cho hắn không có cơ hội tịnh dưỡng chút nào.
Lúc này Tịch Chính chỉ tiện tay mà ứng phó, chỉ cần Tiếu Ma Qua không dùng tới thần lực, thì cơ bản những ba lực khác khó lòng mà uy hiếp được hắn.
Tiểu Ma Qua sẽ dùng thần lực sao?
Không đâu!
Hắn đã sớm vứt bỏ đi ý định dùng thần lực rồi mà.
Đang giao thủ thì trong lòng Tịch Chính bỗng giật mình, mặt mày gã vốn đang ủ rũ thì trong tầm mắt hiện ra một đạo quang mang, quả nhiên là thần lực!
Trải qua một thời gian bị dày vò thì nay Tịch Chính cảm giác được vô cùng khoan khoái, suýt chút nữa mà khóc thét lên vì vui sướng rồi!
Đúng là ông trời có mắt mà!
Do mừng như điên nên tinh thần Tịch Chính đại chấn mà không giữ lại chút nào phòng thủ, thái độ qua loa mấy ngày nay lập tức thay đổi sang thế công chủ động.
Quả nhiên là thần lực!
Tiểu Ma Qua ở trước mặt hắn tựa như rất hăng máu, cũng xuất thủ thần lực cuộn trào mãnh liệt mà không hề giữ lại chút nào.
Tịch Chính không những chẳng sợ hãi ngược lại còn vui mừng quá đỗi, hắn chỉ lưu ý đến kiện pháp bảo lợi hại kia của Tiểu Ma Qua thôi, chỉ cần Tiểu Ma Qua rờ tới kiện pháp bảo đó, hắn lập tức sẽ bỏ chạy ra xa.
Quả thật hắn đối với Bảo bát của Tả Mạc có phần kiêng kỵ, nếu Tả Mạc không xuất ra Bảo bát thì chắc chắn Tiểu Ma Qua đó cũng chỉ là con cọp trụi móng mà thôi, tất nhiên chưa đủ để khiến cho hắn phải sợ hãi.
Song phương đánh nhau cực kỳ mãnh liệt.
Một bên có tu vi Phản Hư kỳ tuy bị thương nhưng lúc giơ tay nhấc chân vẫn có uy lực kinh người, còn bên kia thì … thần lực bá đạo, tuy rằng không có tu vi thâm hậu như đối phương, nhưng chỉ bằng vào uy lực vô cùng mạnh của thần lực, đã có lực chiến tương đương với Tịch Chính rồi.
Trong lòng Đái Đào cũng vừa mừng vừa sợ.
Sợ vì hắn thấy phong thái của Tiểu Ma Qua so với trước đây đã thay đổi nhiều, ắt hẳn bên trong có quỷ ma gì đó? Còn vui mừng do thấy Tiểu Ma Qua đã sử dụng tới thần lực, vì vậy dựa theo mưu tính trước kia của bọn họ rất có khả năng thành công!
Tuy nhiên còn không kịp chờ hắn nghĩ ngợi kỹ lưỡng, bỗng nhiên chợt lóe lên một đạo thân ảnh quỷ mị, Đái Đào cả kinh liền vội vàng thủ thế phòng bị.
A Quỷ!
Đái Đào đã sớm biết được sự lợi hại của nữ nhân xấu xí này, tuy nhiên thần lực hết sức cổ quái, cũng chính là mục tiêu của môn phái trong đợt xuất quân lần này. Trong lòng Đái Đào chợt máy động, nếu mình có thể bắt giữ được nàng thì...
Bản thân Tiểu Ma Qua có trọng bảo hộ thân nên Đái Đào cảm thấy khó lòng ra tay được, nhưng đối với nữ nhân này quả thật thần lực có vẻ cổ quái nhưng không thấy sử dụng pháp bảo lợi hại nào cả, nên Đái Đào cảm giác có vài phần thành công!
Tâm niệm vừa động, hắn lập tức nghênh đón đối phương mà không chút nào do dự.
Lập tức song phương rơi vào tình thế kịch chiến.
Thần lực của A Quỷ đúng là quỷ dị khó lường, do Đái Đào không quen thuộc lắm nên suýt chút nữa đã bị thiệt thòi lớn. Nhưng nhờ có Ngũ Hành Pháp Tướng Luân mà hắn rất nhanh chóng ổn định lại trận chiến, đến lúc hắn bắt đầu quen thuộc được với thần lực cổ quái này thì cũng là lúc Ngũ Hành Pháp Tướng Luân bắt đầu phát huy sức mạnh.
Hắn dần dần chiếm được thượng phong.
Ngay từ đầu thì Đái Đào còn dành ra chút tia cảnh giác mà chú ý tới Tằng Liên Nhi, nhưng sau khi bắt đầu xông trận thì hắn không thể không dồn hết tâm trí mà ứng phó với A Quỷ. Nếu không làm thế, chỉ cần vô ý một chút lập tức sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Hơn nữa tuy rằng thần lực của A Quỷ vô cùng quỷ dị, nhưng hiển nhiên có thể giúp cho hắn đạt được nhiều cảm ngộ.
Còn Tịch Chính thì đã sớm lâm vào trạng thái chiến đấu vong ngã, hắn tức tưởi chờ đợi bao ngày qua, cuối cùng lúc này đã có thể đánh một trận hoành tráng nên trong lòng hắn vô cùng hưng phấn và kích động. Hơn nữa vấn đề thần lực lại là khát vọng cấp thiết của hắn, nên càng khiến cho hắn phải tập trung tinh thần cao độ hơn.
Thậm chí là hắn còn chưa biết được A Quỷ và Đái Đào đang đánh nhau gần đó nữa kìa.
Hiện tại tâm trí hắn đều dồn hết lên đòn công kích của Tả Mạc.
Mỗi lần va chạm với thần lực thì trong lòng hắn đều sinh ra vài phần cảm ngộ, đã rất lâu rồi từ khi bước chân vào Phản Hư kỳ hắn còn chưa tìm lại được cảm giác được giác ngộ thế này, bao lâu rồi nhĩ?
Hắn thật sự không nhớ rõ!
Nhưng mà cảm giác tuyệt diệu này khiến cho người ta phải say mê mà không muốn dừng lại, mê say mà hồn nhiên tiến vào vong ngã.
Hắn chỉ hận không thể được kéo dài mãi mãi, mong rằng trận chiến này đừng dừng lại bất ngờ.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, bỗng nhiên trong lòng hắn thoáng hiện lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm, toàn bộ lông tóc trên người đều dựng đứng cả lên!
Một tia ngân quang đã bay đến ngay chóp mũi hắn, khiến cho hắn không kịp phản ứng gì nữa.
Thậm chí hắn còn cảm giác được rõ ràng đạo ngân quang mang theo khí tức lành lạnh, tựa như một mũi châm nhọn hoắc đâm vào chóp mũi hắn khiến đau nhức dữ dội!
Lúc này tia ngân quang đã khuyếch tán ra toàn bộ tầm mắt của hắn!
Trên trán Tịch Chính liền xuất hiện một vết thương rỉ máu cực nhỏ.
Ngay sau đó, lôi điện nổ tung ra bao phủ khắp toàn bộ mình mẩy hắn.
Tằng Liên Nhi ở cách đó không xa đang cầm trên tay Bảo bát của Tả Mạc, sắc mặc nàng trắng bệch, thân hình run rẫy như sắp ngã xuống, đồng thời thần lực cũng tiêu hao hầu như không còn gì nữa.