Tu Chân Thế Giới

Chương 660: Số mệnh

Lĩnh ngộ được điểm then chốt của thần lực, thần lực trong cơ thể Tả Mạc lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Tả Mạc không thể không bội phục Sư Tử Minh, trâu bò quả nhiên là trâu bò, không tu luyện bất cứ loại lực lượng nào nhưng có thể hiểu rõ được bản chất của chúng, trâu bò như vậy tuyệt đối phải mấy ngàn năm mới có một tên!

Tả Mạc đã tìm được chìa khóa, mặc dù mức độ tăng trưởng của thần lực không nhanh hơn nhiều lắm nhưng khả năng vận dụng thần lực đã đạt tới một mức độ hoàn toàn mới. Nếu ở cùng cấp độ thì uy lực của thần lực mạnh hơn rất nhiều so với ba lực kia. Nhưng thần lực trong cơ thể Tả Mạc còn rất yếu, thần kỹ tiêu hao thần lực vô cùng lớn.

Văn tự khó hiểu trên kim diệp thoáng cái liền trở nên dễ hiểu hơn nhiều. Rất nhanh hắn đã nắm giữ được mấy loại thần kỹ, hồi trước khi vận dụng thần kỹ ba lực cần phải cùng vận chuyển khiến Tả Mạc cảm thấy vô cùng gian nan. Nhưng bây giờ thi triển thần kỹ cơ hồ trong lòng hắn vừa động, ba lực đồng thời vận chuyển thì chỉ trong nháy mắt thần kỹ đã thành hình.

Tất cả tựa như suối chảy thành sông, vô cùng tự nhiên.

Không có chút đình trệ nào.

Sau khi thành công ý nghĩ đầu tiên của Tả Mạc là đem biện pháp này chia sẻ với A Quỷ nhưng A Quỷ có nghe hiểu hay không thì trong lòng hắn không chắc lắm. Còn một đối tượng khác có thể chia sẻ đó chính là Tằng Liên Nhi, nhưng Tả Mạc hơi do dự, trong lòng hắn Tằng Liên Nhi dù sao cũng không thể đánh đồng với A Quỷ được. Nhưng nghĩ tới mỗi lần nàng chiến đấu đều chưa từng lùi bước, lần trước còn bị thương làm Tả Mạc cảm thấy miễn cưỡng cũng có thể coi là người một nhà.

Hắn kéo A Quỷ và Tằng Liên Nhi tới sau đó cắm đầu cắm cổ giảng giải.

Mặt A Quỷ ngây ra, tựa như không nghe thấy gì nhưng Tằng Liên Nhi mừng rỡ như điên, nàng vô cùng chăm chú lắng nghe chỉ sợ bỏ sót mất một câu chữ nào đó.

Tả Mạc đem những gì bản thân lĩnh ngộ ra nói qua một lần sau đó ngừng lại.

Nhưng A Quỷ vẫn như cũ, không có chút phản ứng nào, trong lòng Tả Mạc thầm than một cái, vô cùng thân thiết xoa xoa đầu A Quỷ. Thấy Tằng Liên Nhi rơi vào trạng thái trầm tư, hắn không lên tiếng, dắt A Quỷ lặng lẽ rời đi.

Sau khi rời đi, Tả Mạc bỗng nghĩ tới một vấn đề, hắn gọi Hắc Yên yêu tới.

Vẻ mặt Tả Mạc vô cùng nghiêm túc: "Thứ ngươi mang đến cho ta vô cùng hữu dụng, ngươi muốn cái gì thì cứ nói với ta!"

Hắc Yên yêu hiểu được ý của Tả Mạc, đây là Tả Mạc muốn cảm ơn hắn, hắn suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói: "Thiên phú của ta không tốt nhưng thiên phú của đại Chanh rất tốt, lão đại nên chỉ điểm nhiều hơn cho đại Chanh!"

Nhìn thấy Hắc Yên yêu vô cùng bình tĩnh đem cơ hội của bản thân nhường lại cho Đại Chanh, trong lòng Tả Mạc rất cảm động, hắn cười nói: "Mọi người đều là huynh đệ, ngươi không nói ta cũng sẽ không giữ làm của riêng. Đây là ta cảm ơn ngươi, ngươi muốn cái gì hoặc có nguyện vọng gì đều có thể nói ra!"

Hắc Yên yêu bình tĩnh lắc đầu: "Lão đại, ngươi cũng nói mọi người là huynh đệ mà. Nếu đã là huynh đệ thì chẳng phải nên như vậy sao? Lão đại cảm ơn tới lui như thế chẳng phải đang khách sáo sao?"

Tả Mạc bị những lời này của Hắc Yên yêu làm cho sửng sốt, vẻ mặt Hắc Yên yêu rất bình tĩnh, Tả Mạc nhận thấy đó hoàn toàn xuất phát từ sự chân thành, trong lòng không khỏi cảm động, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, là ta khách sáo rồi!"

Trong lòng Tả Mạc thầm hạ quyết tâm, phải tìm cho bọn họ một bộ yêu thuật thật tốt mới được.

Nếu không có vậy sẽ sáng lập một môn phái.

Thực lực hiện giờ của Tả Mạc vẫn chưa đạt tới soái giai nhưng nếu xét ở mức độ hiểu biết sức mạnh thì chưa chắc đã kém hơn soái giai. Thông hiểu ảo diệu của thần lực, lại tận mắt nhìn thấy lực lượng cao giai hơn, hắn đối với bản chất lực lượng và hướng đi của nó đã vượt quá xa những gì thực lực có thể biết.

-

"Đại nhân, bọn họ muốn đi U Tuyền giới!" Một gã thám báo cung kính bẩm bảo. Mục tiêu của đám người Tiếu Ma Qua cũng không phải là bí mật gì, rất nhiều người biết rõ.

"U Tuyền giới…" Ánh mắt Giang Triết không ngừng đảo qua giới đồ, rất nhanh đã nhìn vào một địa phương cực kì xa xôi.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh lãnh đạm.

Thám báo không dám có bất cứ hành động gì. Từ sau khi Phượng Nguyệt sư tỷ hi sinh, tính tình của đại nhân càng ngày càng trở nên lạnh lùng trầm mặc, chư tướng càng ngày càng sợ hắn.

"Đi xuống đi." Giang Triết phất phất tay.

"Vâng!" Thám báo thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trả lời đầy cung kính rồi cẩn thận từng chút một lui ra ngoài.

Thám báo rời đi một lúc lâu nhưng ánh mắt Giang Triết vẫn nhìn chằm chằm vào giới đồ. Một lúc sau hắn mới than nhẹ một tiếng, buồn bã nói: "Biệt Hàn…"

Ở trên bàn của hắn có một phong thư trong đó là mệnh lệnh mới nhất mà môn phái phát ra.

Giết chết kẻ phản bội Biệt Hàn!

Tiêu diệt Nghiệt bộ!

Khi hắn nhận được mệnh lệnh này thì không khỏi giật mình. Từ trước tới nay bên trong Huyền Không tự vô cùng đoàn kết, chưởng môn sao có thể khoan dung với kẻ làm phản chứ? Cốc Lương Đao làm phản đã chấn động tu chân giới, danh tiếng của Tây Huyền bị tổn hại rất nhiều. Nghiệt bộ phản bội trốn tránh mặc dù không truyền bá rộng rãi như Cốc Lương Đao nhưng cao tầng của các môn phái đều hiểu rõ.

Môn phái tuyệt đối không cho phép Biệt Hàn còn sống.

Để giết chết Biệt Hàn và Nghiệt bộ, không lâu nữa sẽ có thêm nhiều viện quân đến.

Lần này sử dụng chiến bộ nhiều hơn bất cứ lần chiến đấu nào trước đó. Trong lòng Giang Triết cảm thấy vô cùng phức tạp, ai có thể nghĩ tới, hàng động mãnh liệt nhất trong ngàn năm qua của Huyền Không tự lại là để tiêu diệt một đệ tự phản bội bản môn!

Nghiệt bộ, Giang Tự bộ, Biệt Hàn, Giang Triết, hai chiến bộ hạch tâm, hai chiến tướng thực lực sàn sàn nhau, từ nhỏ đến lớn cạnh tranh với nhau, giờ đây phải đón nhận một cuộc chiến sinh tử tựa như số mệnh đã định ra từ trước đó vậy.

Ngay cả loại người tâm chí kiên định như Giang Triết cũng không khỏi thổn thức.

Tiếu Ma Qua, cái tên xa lạ này đã in sâu vào trong đầu Giang Triết, chiến tích không thể tưởng tượng nổi. Giang Triết đối với Tiếu Ma Qua vô cùng hiếu kì, ngay cả kẻ cao ngạo như Biệt Hàn mà cũng có thể đầu nhập dưới trướng của người khác.

Nếu không phải hắn vô cùng tin tưởng vào năng lực của môn phái thì khi thấy tin này hắn đã cười phá lên rồi.

Bình thường Biệt Hàn là kẻ ít lời nhưng khi chiến đấu thì tính nóng như lửa, bạo ngược thèm sát. Vậy mà hắn lại vì người khác mà ra sức!

Nhưng có thể đánh chết soái giai thì thực lực như vậy cũng đủ khiến người khác khiếp sợ.

Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn tới một cái tên khác.

Công Tôn Sai.

Cái tên này chưa ai biết tới lại được đánh dấu "vô cùng nguy hiểm", mức độ nguy hiểm của hắn thậm chí còn tương đương Biệt Hàn.

Hắn không thể không thận trọng, nếu như trình độ của Công Tôn Sai thực sự ngang với Biệt Hàn thì trận chiến này hắn càng không phải xem trọng.

Lý giải cho việc này Giang Triết nghĩ rằng môn phái đã quá thận trọng với trận chiến này.

Có trình độ tương đương với Biệt Hàn, nếu đó là sự thực, vậy quá là đáng sợ!

Giang Triết thôi không nghĩ linh tinh nữa, bất luận đối thủ mạnh như thế nào thì trận chiến này đều không thể tránh khỏi! Không những phải thắng mà còn phải thắng thật đẹp!

Bởi vì trận đánh này không những quan hệ tới danh dự của môn phái mà còn phải chấn nhiếp những gia hỏa đang rục rịch muốn động trong môn phái! Ảnh hưởng của việc Cốc Lương Đao làm phản ảnh hưởng quá lớn tới Tây Huyền, bây giờ Tây Huyền giống như một nắm cát rời, mọi người không đồng lòng.

Sự việc như vậy tuyệt đối không thể phát sinh ở Huyền Không tự.

Giang Triết muốn dùng sự thực nói cho bọn họ biết, dám phản bội môn phái chỉ có một kết quả.

Chết không có chỗ chôn!

Lâm Khiếm nude bảo vệ môi trường, hắn đang ngâm mình trong ao, làn nước trong như thủy tinh, ở viền ao có vô số phù văn phức tạp đan xen thêu dệt.

Vẻ mặt hắn rất điềm tĩnh, tựa như trẻ con đang ngủ.

Ở xung quanh ao có bảy tám vị kiếm tú, bọn họ đều đã già nhưng khi đôi mắt khép hờ mở ra thì quang mang như kiếm ý chợt lóe lên rồi biến mất.

Bỗng, cả người Lâm Khiêm phát ra quang mang mờ ảo.

Quang mang không chút chói mắt nhưng cũng không quá ôn hòa.

Các lão gia hỏa xung quanh ao rối lên, trên mặt bọn họ hiện rõ vẻ kích động khó nói nên lời. Loại quang mang mờ ảo ôn hòa này hoàn toàn khác với những lực lượng mà bọn họ đã từng gặp qua.

"Thần lực! Đây là thần lực!"

"Trời phù hộ cho Côn Luân ta!"

"Tiểu Lâm Khiêm quả nhiên là trụ cột của bản môn!"



Trong ao Lâm Khiêm chậm rãi mở mắt, đôi mắt lãnh đạm không chút xao động, quang mang thu liễm. Hắn không có bất cứ động tác nào, nước trong ao bỗng lao về phía hắn.

Tầng tầng lớp lớp, như khói sương mờ ảo.

Trong nháy mắt, Lâm Khiêm đã mặc xong y phục, nước trong ao biến ảo thành một bộ thanh y. (tiện quá, về sau đỡ phải mua quần áo:hoho:)

"Đệ tử bái kiến chưởng môn, các vị sư thúc tổ!"

Lâm Khiêm cung kính hành lễ.

"Đó có phải là thần lực không?" Một gã trưởng lão Côn Luân nhịn không được hỏi.

"Vâng!" Lâm Khiêm cung kính đáp: "Nhưng không hoàn chỉnh, đệ tử chỉ dựa vào kí ức để bắt chước thần lực."

"Ngươi thử xuất thủ xem nào." Ngươi nói chính là chưởng môn Côn Luân, hắn bạch mi như kiếm, hai mắt vẫn nửa khép nửa mở, đôi mắt đầy thâm thúy hàm chứa sự tang thương của năm tháng, tựa hồ có thể nhìn thấu được tất cả.

"Vâng!" Lâm Khiêm vung tay phải lên, một luồng thần lực màu xanh nhạt biến thành một thanh phi kiếm, xuất hiện trong tay hắn.

"Quả nhiên không hổ là thần lực! Uy lực vượt xa linh lực!" Một vị trưởng lão nhịn không được nói.

Chưởng môn tiến lên, đưa bàn tay ra nắm lấy thanh phi kiếm màu xanh do thần lực biến ảo thành.

Ba ba ba!

Vô số thanh mang nổ tung trong tay chưởng môn nhưng chưởng môn lại không bị làm sao, bàn tay không chút xao động.

Ba!

Một tiếng nổ vang lên, phi kiếm tạo nên bởi thần lực bỗng nổ tung!

Bàn tay của chưởng môn vẫn không chút di chuyển.

Thanh mang nổ tung tựa như bị một nhà tù vô hình cầm cố, quang mang chợt lóe lên nhưng không lao ra ngoài được.

Cho tới khi quang mang biến mất không còn chút nào, chưởng môn mới thu bàn tay lại, thản nhiên nói: "Tính chất chính xác là bá đạo hơn linh lực, uy lực cũng mạnh hơn gấp đôi, nhưng nếu tu luyện thần lực cần phải có ba lực."

Lâm Khiêm bị một chiêu này của chưởng môn thuyết phục, quả nhiên không hổ là chưởng môn, liếc mắt đã nhìn ra bí ẩn bên trong, hắn cung kính đáp: "Vâng!"

"Ba lực?" Những trưởng lão khác không khỏi nhíu mày.

Côn Luân thèm thuồng thần lực đã lâu nhưng mãi vẫn chưa nắm được trong tay. Nếu không phải lần này Lâm Khiêm trực tiếp động thủ với mấy người Tiếu Ma Qua, thể hội được chút ảo diệu của thần lực thì cho đến bây giờ vẫn không thể nắm giữ được. Không nghĩ tới ngộ tính của Lâm Khiêm lại cao đến thế, một lần giao thủ đã có thể lĩnh ngộ được hình dáng cơ bản của thần lực.

Những trưởng lão Côn Luân vô cùng mừng rỡ, cho rằng thần lực có thể mở rộng trên phạm vi lớn nhưng nghe chưởng môn nói cần phải có đủ ba lực thì không khỏi nhíu mày.

Ở Côn Luân đồng thời tu luyện ba lực là vô cùng ít.

Nói cách khác, tuyệt đại bộ phận đệ tử đều không có sẵn điều kiện tu luyện thần lực, kể từ đó tác dụng của thần lực liền giảm mạnh.

Chờ đám đệ tử mới tu luyện xong thì không biết đến năm ngựa tháng khỉ nào mới có thể hình thành chiến lực.

Bây giờ tình thế hỗn loạn như này bọn họ không thể chờ đợi được.

Đôi mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu tất cả của chưởng môn hơi hơi mở ra, hắn nhìn về phía Lâm Khiêm, chợt đổi đề tài: "Ngươi nói rõ một chút, mấy tên giả hỏa tu luyện thần lực tạo cho ngươi cảm giác gì?"

Lâm Khiêm nhắm mắt nhớ lại trong giây lát rồi mở mắt nói: "Bọn họ tu luyện thần lực khác nhau. Thần lực của Tiếu Ma Qua bá đạo nóng bỏng, bên người hắn có hai nữ nhân một thì lạnh lẽo âm nhu một thì quỷ dị khó lường. Mà nữ nhân trung niên tu luyện thần lực kém xa ba người Tiếu Ma Qua, mới chỉ đạt tới hình dáng ban đầu."

Chưởng môn gật đầu: "Ngươi đi xuống trước đi, nghi ngơi mấy ngày cho tốt. Ta sẽ cùng mấy vị sư thúc tổ hoàn thiện pháp môn tu luyện thần lực, qua mấy ngày nữa sẽ đưa cho ngươi xem."

"Vâng!"

Lâm Khiêm đang muốn rời đi thì bỗng bị chưởng môn gọi lại.

"Ngươi đi tìm hiểu một chút toàn bộ ghi chép về việc tiêu diệt hậu duệ viễn cổ trong vòng hai trăm năm gần đây."

Lâm Khiêm sửng sốt, ngay lập tức đáp ứng: "Vâng!"