Tu Chân Thế Giới

Chương 608: Đằng sau tin tức

Tả Mạc không biết buổi tiệc rượu kia có ảnh hưởng gì đối với toàn bộ thành Thái An. Hắn vừa về nhà đã lập tức ổn định tinh thần, suy nghĩ cẩn thận về việc mình mới đột phá thập ô thiên giới và thiên phản tinh mạch luân.

Bây giờ thập ô thiên nghi ma thể của hắn đã có năm vầng mặt trời phát sáng, nói cách khác, có một nửa số mặt trời đã phát sáng. Trừ điều đó ra thì đạt được biến hóa thứ hai của thập ô thiên nghi là thái dương chùy cũng là thu hoạch ngoài ý muốn. Nhưng khiến Tả Mạc bị thu hút ngoài thập ô thiên giới còn có thiên phản tinh mạch luân.

Thập ô thiên giới được xưng là tướng giai đệ nhất giới, bá đạo vô song, nếu như có thể lĩnh ngộ thì đồng nghĩa với việc Tả Mạc đã có thể đứng đầu tướng giai. Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra điều này không hề đơn giả như vậy. Bây giờ hắn mới chỉ bước tới ngưỡng cửa của giới, giới của hắn vẫn chưa thành hình.

Con đường phải đi còn rất dài nhưng đại khái Tả Mạc đã hiểu ra giới là cái gì. Giữa năm vầng mặt trời tồn tại một loại lực lượng huyền diệu, loại lực lượng này tạo thành hình dáng một giới cơ bản.

Những lực lượng này giống như loạn lưu, cần từ từ ổn định. Chỉ cần khiến chúng trở nên thuần phục thì giới mới có thể trở nên hoàn mỹ.

Là một cái cối rèn công phu, không có đường tắt để đi.

Tả Mạc khá kinh ngạc với thiên phản tinh mạch luân, về đến nhà hắn mới cẩn thận suy nghĩ và phát hiện ra những khỏa hỏa tinh này là do thần lực cấu tạo thành!

Kết cấu của nó vô cùng kì lạ và phức tạp, vốn Tả Mạc muốn nhìn kĩ một cái nhưng tâm thần vừa mới chìm vào liền cảm giác thấy đầu choáng mắt hoa. Hắn lập tức hiểu ra thứ này vượt quá cảnh giới hiện tại của hắn.

Tả Mạc biết những điểm hỏa tinh này rất lợi hại, không phải bởi vì đó là thiên phản tinh mạch luân mà bởi vì chúng nó là thần lực.

Nhìn qua cái này giống như một loại thủ pháp vận dụng thần lực.

Hiểu biết của hắn về thần lực quá ít, định hỏi Tằng Liên Nhi chút thì toàn quên đi mất.

Về phần thiên phản tinh mạch luân Tả Mạc ném nó lại phía sau, mình có thời gian để tu luyện yêu thuật sao? Dù gì thì trước mắt vẫn không có!

Cho nên Tả Mạc chống lại yêu cầu của Bồ yêu, chuyên tâm ổn định thập ô thiên giới vừa mới thành hình.

Sau đó hắn liền nghĩ tới việc ba ngày sau gặp mặt Hà công chúa, nên làm thế nào mới có thể moi được tin tức về Tiểu Quả và Lý Anh Phượng.

Không biết vì sao, nữ nhân kia khiến hắn cảm thấy không dễ chọc vào.

"Ngươi cảm thấy Tiếu Ma Qua thế nào?" Tín công chúa đột nhiên hỏi.

"Lực lượng của hắn rất kì quái." Tiếng nói của trọng giáp hộ vệ phát ra từ bên trong lớp áo giáp dày.

"Rất kì quái?" Tín công chúa không hiểu.

"Ừ." Trọng giáp hộ vệ tiếc chữ như vàng.

Tín công chúa hơi cau mày, cho dù đang phiền não nhưng Tín công chúa vẫn toát ra vẻ đoan trang ưu nhã, tay nàng vô thức bấu vào mặt bàn: "Nói như vậy, hắn là một nhân tuyển rất tốt."

Trọng giáp hộ vệ trầm mặc không nói.

Một lát sau, Tín công chúa đưa ra quyết định: "Người đâu!"

Một gã người hầu từ bên ngoài đẩy cửa đi vào: "Công chúa!"

"Phái người đưa thiệp mời cho Tiếu Ma Qua tiên sỉnh, mời hắn tham dự tiệc tối, thời gian là bốn ngày sau." Tín công chúa bình thản nói.

"Vâng." Người hầu tuân mệnh rời đi.

Tín công chúa bỗng cười nói: "A Hà không thể nói gì ta được rồi."

Trọng giáp hộ vệ trầm mặc không nói.

Tín công chúa xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

----------------------------

"Chu gia gia, chúng ta có nên mời Tiếu Ma Qua không?" Uyển công chúa mở to mắt, hiếu kì hỏi.

"Có chứ." Chu Khả mỉm cười nói: "Tiền đồ sau này của hắn là không thể hạn lượng, nhân tài như vậy nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc. Hơn nữa…."

Lão bỗng ngừng nói.

"Ồ." Uyển công chúa câu hiểu câu không gật đầu, nàng nghiêng đầu hỏi: "Chúng ta mời hắn tới đây làm gì nhỉ?"

"Ăn bữa cơm là được rồi." Chu Khả cười nói.

"Hà tỷ tỷ có trách chúng ta không?" Uyển công chúa có chút lo lắng.

Chu Khả cười nói: "Hà tỷ tỷ của ngươi lợi hại thế nào chứ. Nhưng sai lầm lớn nhất của nàng chính là mưu đồ lần này quá lớn."

"Mưu đồ? Hà tỷ tỷ có mưu đồ gì chứ?" Uyển công chúa hiếu kì hỏi.

"Đến lúc đó công chúa sẽ biết." Chu Khả bỏ bút trong tay xuống, cẩn thận kiểm tra lại thiệp mời, vẻ mặt tỏ ra thỏa mãn. Hắn đem thiệp mời giao cho người hầu đứng bên, người hầu nhận thiệp mời nhanh chóng rời đi.

----------------------------

Giống như ngày thường, Tả Mạc đi một chuyến tới gian phòng của La Ly sư huynh, La Ly sư huynh không phát ra chút khí tức nào nhưng cả người không chút cứng nhắc, vẫn mềm mại như trước.

Trong lòng Tả Mạc khẽ buông lỏng, sinh tử tỏa chưa từng có ai tu luyện qua, hắn luôn cảm thấy lo lắng. Nếu không phải La Ly sư huynh một lòng muốn chết hắn tuyệt đối không đưa ra công pháp này.

Thần lực của A Quỷ tăng trưởng rất nhanh, khiến hắn cao hứng chính là dù thần lực tăng trưởng với tốc độ kinh người nhưng quang thải trong mắt A Quỷ cũng tăng trưởng với tốc độ tương tự.

Hai mắt nàng càng ngày càng linh động, các phản ứng cũng nhiều hơn so với trước kia.

Điều này khiến Tả Mạc rất vui mừng, còn mừng hơn so với bản thân đột phá.

Nhưng khi hắn thu được hai tấm thiệp mời thì ngây ra.

"Nghe gì chưa, Tín công chúa và Uyển công chúa đều không nhịn được nữa rồi! Các nàng đồng thời đưa thiếp mời tới cho Tiếu Ma Qua rồi!"

"Sách sách, tên Tiếu Ma Qua này sướng rồi! Ba vị công chúa đồng thời mời, đã bao lâu rồi không xuất hiện điều tương tự chứ?"

"Ồ, Tín công chúa và Uyển công chúa không ngốc, gia hỏa lợi hại như vậy không thu nhận mới là quái sự! Hơn nữa sự kiện bảo các Thái An ồn ào như vậy, thêm một cao thủ vậy sẽ mạnh thêm không ít."

"Rốt cuộc tên Tiếu Ma Qua này từ lỗ nẻ nào chui ra đây..."



Những tiếng bàn luận không dứt trên đường chui vào tai Nam Môn Tuyết, Nam Môn Tuyết ôm vai mỹ nhân lắc đầu bật cười: "Quấy rầy mộng đẹp của người ta!"

"Chán quá đi! Toàn thành lúc này điên giống nhau rồi." Nam tử đối diện Nam Môn Tuyết cũng tỏ vẻ không vui, hắn cười quái dị nói: "Tất Điêu Vũ năm đó cũng không nổi tiếng đến mức này à!"

Nghe đến tên Tất Điêu Vũ, Nam Môn Tuyết liếc xéo đối phương một cái: "Ngươi không muốn ta sống yên ổn hả!"

Đối phương cười hả hả: "Ta thấy tinh thần của ngươi quá sa sút không còn ý chí chiến đấu nữa. Ta cũng thấy kì, lần này người sao không tìm Tất Điêu Vũ gây chuyện?"

"Ta chẳng thèm để ý tới hắn." Nam Môn Tuyết không cho là thế, một tay hắn ôm nữ nhân vào lòng, hôn một cái, vẻ mặt đầy hưởng thụ nói: "Mỹ nhân trong lòng, loại nhàn rỗi thảnh thơi này mới chính là lạc thú thế gian. Các ngươi cả ngày đánh đánh giết giết, chẳng lẽ không thấy phiền sao?"

"Nói cũng phải." Đối phương cũng đồng tình nói: "Trên đời này mạnh được yếu thúa, bây giờ ở thành Thái An đã không ai dám tới gây phiền phức với ngươi nữa. Nhưng, giao long rốt cuộc vẫn không phải sống trong phong hoa tuyết nguyệt, ngươi mỗi ngày làm bạn với cái đẹp, nhìn như tiêu diêu tự tại trên thực tế cũng cảm thấy quá chán rồi."

Đối phương không nhìn Nam Môn Tuyết nói tiếp: "Có câu, ngủ trên đùi mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ, ngươi mà lại cam tâm khuất phục người khác sao?"

Nam Môn Tuyết cười ha ha: "Kệ ngươi khua môi múa mép, có quan hệ gì với ta chứ?"

Đối phương không vì thế mà giận, cười nói: "Nghe nói Sư Nguyệt Nghệ đang tìm một người." Ngay sau đó nói đầy sâu xa: "Bảo các Thái An đã mất tích lâu như vậy, cũng đến lúc phải thấy lại ánh mặt trời rồi."

Nam Môn Tuyết giả điếc không nghe thấy.

"Năm đó, Nam Môn huynh tung hoành Tiểu Yến Thủy mười hai giới, hiệu lệnh vừa ra quần hùng bái phục, rất được anh hùng thiên hạ tin tưởng. Thế nhưng giờ thì sao, tinh thần sa sút, mỗi ngày đều chìm ngập trong phấn son, như là hai kẻ khác nhau."

Nam Môn Tuyết cười cười.

"Ngươi khác không biết nội tình, cười Nam Môn huynh anh tài lạc đường, ta lại biết Nam Môn huynh ôm một mối tình si, tấm chân tình không thay đổi!" Nam tử này nhìn chằm chằm vào Nam Môn Tuyết, nhấn mạnh từng chữ.

Nam Môn Tuyết đang tươi cười bỗng trở nên lạnh lùng, khí tức đột nhiên phong tỏa đối phương!

"Ngươi đang điều tra ta!"

Vài chữ nhàn nhạt giống như chuông ngân đánh vào lòng nam tử. Nam tử kia chỉ cảm thấy khí huyết bốc lên, khó thở, trong lòng hoảng sợ, thực lực thật quá khủng khiếp!

Hắn cắn răng kiên trì nói: "Nam Môn Tuyết, ngươi không phải muốn cứu người yêu sao?"

Trong mắt Nam Môn Tuyết lộ rõ sát cơ, tay vung lên.

"Ta có hỏa tâm đảm!"

Một lời của đối phương khiến sắc mắt Nam Môn Tuyết khẽ biến, hắn liền bắt lấy đối phương: "Ngươi nói lại!"

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Nam Môn Tuyết vặn vẹo, sát khí không chút che giấu khiến nam tử hít thở không thông.

Hắn cắn răng nói lại: "Ta có hỏa tâm đảm!"

Nam Môn Tuyết buông tay, tên nam tử kia ngã xuống đất, một lúc lâu sau vẫn không bò dậy nổi. Mỹ nhân bên cạnh Nam Môn tuyết đã sớm hôn mê bất tỉnh.

"Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?" Nam Môn Tuyết lạnh lùng nói.

Nam tử kia thở hổn hển, trong lòng tràn ngập sợ hãi, vừa rồi hắn như đứng trước cái chết vậy.

Thở dốc một hồi, nam tử đó mới giãy dụa nói: "Ngươi dùng một kiện đồ vật bên trong bảo các Thái An để đổi."

"Bảo các Thái An? Loại tin đồn này ngươi cũng tin sao?" Nam Môn Tuyết cười lạnh nói: "Ta ở thành Thái An lâu như vậy, chưa từng nghe nói có bảo các Thái An gì đó."

"Đây là sự thực." Nam tử kia rốt cuộc cũng đứng dậy được: "Ngươi không cần biết tại sao ta nắm được tin tức này, ta cũng vì người khác mà bán mạng thôi."

Nam Môn Tuyết liếc mắt nhìn đối phương, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi muốn cái gì?"

"Bảo các Thái An có ba đồ vật." Nam tử kia lấy lại được sức lực, thần sắc cũng khôi phục không ít: "Bây giờ chúng ta biết rõ, bên trong đó có một tấm bia đá."

"Tấm bia đá?" Trong mắt Nam Môn Tuyết hiện ra một tia dị sắc.

"Đúng vậy, bia ma công Thái An ngươi đã xem qua, hẳn là đoán được nó thiếu một khối!" Tên nam tử kia trầm giọng nói: "Đó là khối quan trọng nhất. Sư Tử Minh năm đó kiến tạo rừng bia lại đem khối quan trọng nhất giấu đi. Tất Điêu Vũ cũng đang tìm khối bia đá này."

Nam Môn Tuyết trầm ngâm không nói, hắn bắt đầu có chút tin tưởng vào lời đối phương nói.

"Điều kiện của chúng ta rất đơn giản, dùng khối bia đá kia để đổi lấy hỏa tâm đảm." Tên nam tử kia trầm giọng nói: "Ngươi trợ giúp chúng ta có được khối bia đó, hỏa tâm đảm chính là của ngươi. Có được hỏa tâm đảm, không nói vạn năm huyền băng mà ngay cả hàn khí nặng hơn cũng có thể đuổi đi được!"

Nam Môn Tuyết nhìn đối phương chằm chằm: "Ta sao phải tin tưởng các ngươi?"

"Ngươi nhìn xem." Đối phương móc ra một đồ vật, đưa về phía Nam Môn Tuyết.

Con ngươi của Nam Môn Tuyết co lại như bị kim châm.