Tu Chân Thế Giới

Chương 428: Âm mưu

- Cũng không biết Đại sư huynh thế nào?

Minh Liệt nhìn đám huyết vụ phía trước, không khỏi cảm thán thốt lên.

Áo khoác rực màu lửa đỏ trên người hắn bị gió thổi bay phần phật. Minh Liệt toàn thân thẳng tắp như lưỡi kiếm, đôi lông mày lưỡi mác chụm vào nhau, nhãn tình sắc bén như lưỡi dao mỏng, nhuệ khí bức người.

- Ai biết được! Dù sao cũng tốt hơn chúng ta! Địa phương này thực cổ quái, ta thực chán ghét.

Bên cạnh Minh Liệt, một thanh niên mặt tròn đang than thở, lưng hắn đeo một thanh kiếm thông thường, mặt mày lúc nào cũng như mới ngủ dậy. Hắn là Tùng Viên, sư đệ của Minh Liệt.

Minh Liệt biểu hiện vẻ mặt cam chịu nói:

- Ngươi nha, không có chút ý chí cầu tiến gì cả. Vô công bất thụ lộc, công huân từ đâu mà ra hả? Ngươi mới theo ta có một ngày thôi, mà đã la hét đòi trở về rồi!

Tùng Viên cười khẩy:

- Công huân? Cũng phải xem còn mạng mà hưởng không đã!

Minh Liệt cười nhẹ:

- Ở chiến trường mà sợ chết, thì càng dễ chết!

- Mạng chỉ có một cái, chết rồi làm gì còn nữa.

Tùng Viên nghiêng người liếc nhìn Minh Liệt một cái:

- Ta không giống loại người hiếu chiến như ngươi, ta là người yêu hòa bình!

Minh Liệt hiểu rõ tính tình Tùng Viên, cũng không tức giận, chỉ kỳ quái nói:

- Ta chỉ thấy lạ là, sư đệ sao lại khẩn trương như vậy? Truyền thuyết lưu truyền, sau trận đại chiến ba ngàn năm trước, yêu ma nguyên khí đã đại thương, mà tu giả tứ cảnh thiên chúng ta, anh tài lớp lớp xuất hiện, hiện nay đang là lúc cường thịnh nhất trong cả vạn năm! Ai mạnh ai yếu, chỉ cần nhìn qua là biết. Còn vừa rồi, đại sư huynh bất quá chỉ thực hiện một cái kế sách, Yêu tộc liền chịu thương tổn nặng, mặc dù đây chính là bên trong Đô Thiên Huyết Giới, chúng ta cũng không rơi vào thế hạ phong. Tùng Viên sư đệ, rốt cuộc đệ đang lo lắng cái gì?

Tùng Viên cười lạnh:

- Ta chỉ lo lắng các ngươi khinh thường anh hùng thiên hạ!

Minh Liệt ngẩn ra, chợt cười nói:

- Côn Luân, Tây Huyền, Huyền Không, Thiên Hoàn, nơi nào mà không có vô số anh hùng xuất hiện? Cũng không cần phải nói đâu xa, chỉ nói Côn Luân chúng ta thôi, chiến tướng và cao thủ đầy rẫy như mây! Chẳng lẽ nhiều sư huynh đệ anh tài như vậy, sư đệ vẫn không thể yên tâm sao? Thế còn Đại sư huynh thì sao?

Tùng Viên im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói:

- Đại sư huynh tài năng, đúng là chuyện không thể chối cãi.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:

- Kỳ thật đừng nói là Đại sư huynh, ngay cả Minh Liệt huynh cũng là nhất đẳng chiến tướng. Đệ sao không biết chúng ta anh tài như mây? Chính là không biết tại sao, đệ lại có cảm giác lo lắng không yên.

Minh Liệt lộ vẻ suy tư.

- Ngươi cũng biết, ta đã tu luyện đến cảnh giới Kiếm tâm kiên ngưng rồi, ngoại cảnh vốn không thể tác động đến ta, bất quá ta cũng cảm thấy bất an.

Tùng Viên thở dài, buông thõng hai tay nói:

- Có thể là do đệ ảnh hưởng đến huynh.

Minh Liệt là người thận trọng, cái hắn tu luyện chính là chiến tướng, mà Tùng Viên sư đệ lại tu luyện kiếm quyết của bổn môn, cảm giác với nguy hiểm càng thêm mẫn tiệp, hắn không khỏi trầm giọng hỏi:

- Sư đệ, đệ thực sự cảm thấy không ổn ở chỗ nào?

Tùng Viên lắc đầu nói:

- Đệ cũng không rõ, chỉ cảm thấy rất bất an.

Đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang từ trên trời lao thẳng tới, Tùng Viên vẫy tay một cái, kiếm quang liền rơi vào lòng bàn tay. Hắn ngửa bàn tay ra nhìn kỹ, kiếm quang hóa ra là một thanh tiểu kiếm.

Minh Liệt cầm tiểu kiếm, trong mắt lóe lên quang mang:

- Đi thôi, có nhiệm vụ rồi.

*****

Lương Vi sắc mặt lạnh lùng, chăm chú nhìn về chiến thuyền nhỏ màu đen. Hắn mới tuần tiễu đến đây thì nhận được mệnh lệnh, cùng vừa xem qua một màn vượt phòng tuyến của Hắc Quy hào. Có điều hắn thế nào cũng không thể nghĩ ra, Hắc Quy hào lại có thể dễ dàng đột phá Hắc điệt phòng tuyến.

Hắn hiện đang là Bạch Ngân chiến tướng, đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại của Hắc diệt phòng tuyến!

Có thể dễ dàng đột phá phòng tuyến như vậy, rõ ràng phẩm cấp chiến thuyền màu đen xấu xí nọ đã vượt qua mọi dự liệu của hắn. Đến tên ngu xuẩn nhất lúc này cũng hiểu rõ, tu giả bên trong thuyền nhỏ thân phận nhất định bất phàm.

Nói không chừng, bên trong kia chính là một đại gia hỏa…

Lương Vi không tự chủ được khẽ liếm môi, mắt hắn toát ra ngọn lửa chiến ý, vết sẹo kéo dài trên khuôn mặt anh tuấn nhăn nhúm khiến hắn trông vô cùng dữ tợn.

Hắn cố chấp kiềm chế ngọn lửa chiến ý đang rực cháy trong lòng, yêu ma mặc dù là đồng minh, nhưng đối phương cũng tuyệt đối không để hắn dễ dàng bước vào phòng tuyến của chúng. Muốn Ma tộc cho phép tiến vào phòng tuyến, chỉ có thể trong trường hợp bọn chúng không thể kiên trì chống đỡ.

Lai lịch chiến thuyền nhỏ kia tuyệt không đơn giản, lực lượng phòng ngự chắc chắn rất mạnh.

Lương Vi tựa như cô lang (con sói cô độc) hoang dã, lẳng lặng chờ đợi thời cơ.

*****

Việc Hắc Quy hào đột phá Hắc điệt phòng tuyến, tựa như chảo dầu đang sôi bị dội một chậu nước lạnh, nhất thời mọi sự sắp xếp đều bị phá vỡ!

Ba đội ngũ Ma binh giống như ba dòng nước lũ, từ ba hướng đánh tới.

Không có quái thi bên cạnh, Bồ Yêu cảm thấy áp lực giảm nhiều, sinh khí khôi phục hắn trở lại với dáng vẻ đại tướng quân đang chỉ dạy cho binh sĩ mới nhập ngũ:

- Chiến tướng cùng chiến tướng cũng không đồng dạng. Tu giả chiến tướng nặng về thôi diễn, Yêu tộc chiến tướng mạnh về thần thức, thật ra là thiên về khống chế đội ngũ. Còn Ma tộc chiến tướng thì sao? Cần nhất là dũng mãnh!

- Cần nhất là dũng mãnh sao?

Tả Mạc có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, trong chiến tranh đại quy mô, sự dũng mãnh của một cá nhân cũng không quá trọng yếu. Một gã Kim đan kỳ tu giả, gặp phải hai mươi tên Ngưng mạch kỳ, việc đối phó là vô cùng dễ dàng. Nhưng nếu gặp phải một đội ngũ gồm năm mươi binh sĩ đã qua huấn luyện cẩn thận, thì vị Kim đan đó cũng lành ít dữ nhiều. Còn nếu đụng phải đội ngũ quân đội một trăm binh sĩ Ngưng mạch kỳ đã trải qua huấn luyện thì sao, chỉ có thể trực tiếp bỏ chạy!!!

Kim đan ở trong quân đội thường là binh chủng cao cấp, nhưng nếu không tiếc hy sinh, dùng thật nhiều, thật nhiều lực lượng tấn công, vẫn có thể khiến cho cao cấp binh chủng bị hao mòn, từ xưa đến nay, đây vẫn là chiến thuật hữu dụng. Cho nên ở trong quân đội, bên cạnh mỗi vị Kim đan luôn có một đội ngũ đông đảo Ngưng mạch kỳ đi theo bảo hộ.

Do đó, nếu chỉ có sự dũng mãnh của cá nhân, thì trong chiến tranh đại quy mô, tác dụng sẽ không rõ ràng.

- Ngươi xem sẽ biết.

Đến thời điểm mấu chốt, Bồ Yêu lại ra vẻ thần bí.

Tả Mạc tức giận thiếu chút nữa chửi ầm lên, bất quá hắn vẫn khắc chế được, trong lòng âm thầm chửi tổ tông mười tám đời nhà Bồ Yêu.

Nhưng với những lời Bồ Yêu nói, vẫn thành công gây hứng thú cho Tả Mạc, do đó hắn cẩn thận quan sát đám Ma binh.

*****

Ba toán Ma binh theo ba hướng khác nhau đánh tới, Hắc Quy hào vừa vượt qua Hắc điệt phòng tuyến, lại tiếp tục bị bao vây.

Công Tôn Sai vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đăm chiêu, khuôn mặt ngốc trệ.

Mấy tên trong Thuẫn Vệ hạ giọng nghị luận.

- Đại nhân sẽ không thất thần chứ. Đại nhân từ sau lần bế quan trước có vẻ không bình thường a!

Người nói chuyện có chút lo lắng. Loại chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra, sau khi bế quan, Công Tôn Sai thường xuyên có biểu hiện thất thần.

- Đại nhân đã bao giờ bình thường đâu…

Tên còn lại liếc mắt.

- Nói rất đúng!

Mọi người sôi nổi gật đầu, những lời này đúng là tiếng lòng của họ.

- Cho nên a, vẫn là như thế này tốt hơn, ít nhất còn hơn lúc đại nhân mỉm cười.

- Đại nhân mỉm cười…

Mọi người đều rùng mình, bọn hắn tựa hồ nhớ tới cái gì vô cùng đáng sợ, tất cả đều câm như hến.

- Nha.

Công Tôn Sai thốt lên một tiếng, đôi mắt mờ mịt của hắn một lần nữa sáng ngời, hơi ngượng ngùng cười cười nói:

- Chúng ta cũng bắt đầu đi!

Nhận được mệnh lệnh, Chu Tước doanh lập tức xông ra ngoài!

Trong hư không, Hắc Quy hào đột ngột tỏa ra vô số kiếm quang, vô cùng chói mắt, tựa như sương khói, lại tựa như những cánh hoa bừng nở giữa không trung!

Chu Tước doanh đột nhiên xuất hiện, khiến tất cả những kẻ có mặt đều giật mình!

Vô luận là Tê Dã hay Lam Thanh phía sau, hay là ba toán Ma binh phía trước, hay Lương Vi đang mai phục trong huyết vụ, đều nhất tề biến sắc!

Kiếm quang sặc sỡ, chói lọi tỏa sáng trong hư không, nhưng lũ yêu ma đến nửa điểm thưởng thức cảnh đẹp cũng không có, cả bọn âm thầm hít một ngụm khí lạnh.

Chẳng ai có thể ngờ, một chiến thuyền nhỏ trông có vẻ vô hại, lại có thể cất chứa số kiếm tu đông đảo như thế!

Ngoại hình vô cùng bình thường, lực phòng ngự vô cùng cường đại, khả năng chứa đựng lại ngang với bảo thuyền cỡ lớn!

Đây là loại thuyền gì?

Không một ai biết, nhưng đều là những người có kinh nghiệm, Ma tộc chiến tướng ngửi thấy mùi nguy hiểm! Loại thuyền này, quả thực giống thích khách trong bóng đêm, hoàn toàn có thể trong thời điểm mấu chốt, tung ra một kích trí mạng!

Ngẫm lại mà xem, trong khi đang chiến đấu kịch liệt, mấy ngàn kiếm tu lặng yên không một tiếng động bỗng đột ngột xuất hiện sau lưng…

Nỗi sợ hãi dâng lên trong tim chúng yêu ma!

*****

Tê Dã rít gào vang dội, ánh mắt hắn hóa thành màu xanh biếc!

Từ ngày gia nhập chiến trường đến nay, lần đầu tiên trận địa của hắn bị đối phương dễ dàng đột phá như thế! Hắn vô cùng xấu hổ với biểu hiện ngây ngốc trước đó của mình, triệt để xấu hổ!

Hắn xông lên đầu tiên!

Trong trận địa ma binh, những tiếng gầm giận dữ vang lên, những tên ma binh khác không hề do dự lao theo Tê Dã, công kích tới Hắc thuyền!

Nhưng vào lúc này, trước mắt Tê Dã và Lam Thanh rực sáng, từ trên trời, hàng loạt kiếm quang buông xuống tràn ngập tầm nhìn cả hai người, khiến tất cả sợ ngây người!

Hơi lạnh tỏa ra thấu xương, khiến tay chân cả bọn lạnh như băng!

Tê Dã đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt cơ hồ hóa thành xanh biếc, cả thân hình hắn nhanh chóng vọt lên!

Lam Thanh tay mắt lanh lẹ, vươn ra giữ chặt lấy hắn, khàn giọng kêu:

- Truyền tin tức! Mau! Truyền tin tức đến đại nhân!

Tê Dã giật mình một cái, kịp thời bừng tỉnh, liếc mắt nhìn Lam Thanh đầy cảm kích, rồi vội vàng lấy ra một con hắc giáp trùng. Hắn nhắm mắt lại, lát sau, từ tay hắn chảy ra những giọt huyết châu đỏ thẫm. Tê Dã nhỏ từng giọt huyết châu xuống đầu hắc giáp trùng, huyết châu lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn ra, nhanh chóng chui vào đầu hắc giáp trùng.

Hắc giáp trùng kêu lên "tê tê", phút chốc biến mất.

*****

Ngơ ngác nhìn kiếm quang ngập trời, Lương Vi không nhận ra tay hắn đã lạnh như băng không chút độ ấm. Trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm.

Đây là âm mưu! Đây là âm mưu của tu giả!

Là đánh lén vô cùng âm hiểm, vô cùng đê tiện!

Lương Vi khuôn mặt dữ tợn, hai tay nắm chặt, tràn ngập hận ý nhìn về bức màn kiếm quang ngập trời. Dân dần, hắn từng chút từng chút thả lỏng tay nắm, ánh mắt khôi phục bình tĩnh.

Hắn cũng không có lập tức tiến ra trợ giúp đồng minh, tuy rằng hắn biết, lúc này Ma tộc nhất định sẽ nhận sự trợ giúp của hắn. Nhưng là, nếu đó là âm mưu đánh lén, thì nhóm tu giả kia sẽ không đơn giản chỉ có nước cờ này!

Sau khi tỉnh táo lại, Lương Vi thể hiện sức phán đoán kinh người, cân nhắc một hồi, hắn liền đoán ra.

Tu giả nhất định còn có đội ngũ ở phía sau!

Hắn lập tức lén lút phát ra thiết bị quan sát, chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh.

Rất nhanh sau đó thiết bị quan sát truyền lại tin tức, một đội ngũ tu giả đang nhanh chóng phi hành tới gần.

Lương Vi trong mắt hiện hàn quang, sát khí trên vết sẹo tỏa ra bốn phía.

Quả nhiên là đang đến đây!