Bốp bốp bốp….
Tiếng nổ không chút dấu hiệu liên tiếng vang lên như đậu rang, bắt đầu từ hai tay Tả Mạc, bọt tuyết bùng nổ với tốc độ kinh người, nhanh chóng lan tới hai đầu của con sông. Khi lan tới điểm cuối, ầm một tiếng, vụ nổ càng thêm kịch liệt, toàn bộ con sông nổ thành vô số bọt nước màu tuyết trắng, tựa như sương khói.
Thân hình Tả Mạc lập tức bị những bọt nước nổ tung đó nuốt lấy.
Bọt nước màu tuyết trắng phủ khắp bầu trời, tựa như hoa tuyết bị thổi bay, cảnh sắc mỹ lệ mà thê lương.
Cảnh tượng mỹ lệ trước mắt chắc chắn sẽ mãi mãi lưu lại trong đầu những nữ yêu đang đứng xem, hư không hoang vu tĩnh mịch, hoa tuyết xoay chuyển khắp bầu trời, thật khiến lòng người mê say.
Không riêng gì đám nữ yêu, cho dù là những nam yêu chỉ tôn thờ lực lượng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Nhưng bọn họ cũng nhanh chóng tỉnh lại sau cơn chấn động, Mạc Thủy Minh Không vốn tĩnh mịch lại đột nhiên bùng nổ, tiếng nổ ầm ầm lập tức bao phủ toàn bộ chúng yêu, khiến họ không nghe được lời người khác nói, thậm chí cũng không nghe rõ được lời của bản thân mình, song cơn kích động khiến họ không cách nào ngưng cái miệng đang không ngừng nói của mình.
"Trời ạ, vừa rồi ta thấy gì vậy? Ai nói ta biết được không?"
"Thật quá điên cuồng! Thật quá điên cuồng!"
"Không thể nào, không thể nào! Đấy là thủy yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân! Thủy yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân đấy…" Một nam yêu ôm đầu, ngơ ngác nhìn vào trong trận, miệng thì thào không nên lời.
Lãnh Sơn và Xương Chính nhìn vào trong trận như lạc mất hồn phách, sức lực toàn thân họ như bị rút đi, ngay cả chút sức để nói chuyện cũng chẳng còn.
So với đám nam yêu khiếp sợ, không dám tin tưởng, tất cả đám nữ yêu đều đang phấn khích và kích động.
"Ô, đẹp trai quớ! Ai biết tên kia là ai không? Ta nhất định phải theo đuổi hắn, thật quá đẹp trai, quá mê người!" Một nữ yêu xinh đẹp hai má đỏ bừng nói năng lộn xộn.
"Đẹp quá, hắn nhất định là một yêu lãng mạn!" Một nữ yêu khác hai mắt say mê, vẻ mặt si tình.
Nam Nguyệt vốn cũng vạn phần kích động lại bị những lời này làm cho giật nảy mình, tóc gáy toàn thân dựng đứng. Lập tức thầm nói trong lòng, nếu đại nhân nghe thấy những lời này không biết sẽ phản ứng ra sao.
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu nàng rồi biến mất, nàng cố nén cơn kích động, hồi tưởng lại yêu thuật mà đại nhân vừa thi triển lúc vừa rồi. Tiểu yêu thuật nàng đã cực kỳ thành thục rồi, chỉ cần nhìn vào nàng chắc chắn có thể nhanh chóng chỉ ra đó là loại tiểu yêu thuật nào.
Thế nhưng luồng sáng bao phủ bàn tay đại nhân vừa rồi hoàn toàn khác với ánh sáng của những tiểu yêu thuật mà nàng từng thấy. Lẽ nào đại nhân dùng yêu thuật mới?
Nghi hoặc này xuất hiện trong lòng nàng.
Nàng lắc đầu, trực giác nói cho nàng, đại nhân vẫn dùng tiểu yêu thuật thôi. Những luồng sáng quái dị kia tuy nàng không biết nhưng vẫn có chút cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Con ngươi nàng bỗng trợn tròn, nàng nghĩ với một khả năng.
Nếu tốc độ thi triển tiểu yêu thuật đủ nhanh, đột phá chướng ngại lúc bình thường…
Thủy yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân bị phá tạo thành chấn động đối với chúng yêu vượt xa lúc quả cầu lửa bị đánh tan. Lúc Thiên Lưu địa nhân định ra Mạc Thủy Minh Không tuổi còn rất trẻ, nhưng vị nam yêu trong trận kia vừa nhìn cũng biết tuổi cũng tuyệt đối không lớn.
Thiên Lưu đại nhân sau trận chiến phá ngục mới đặt tên cho mình là Không Minh Thiên Lưu.
Có thể thấy, cho dù vị nam yêu trẻ tuổi trong trận kia cuối cùng có hoàn thành trận chiến phá ngục không thì trận chiến này cũng đủ khiến nam yêu thần bí này nổi danh khắp thiên hạ.
Lúc trước mọi người đều cảm thấy Tả Mạc khiêu chiến thủy yêu thuật của Thiên Lưu đại nhân là cuồng vọng, còn giờ đây rất nhiều yêu đang suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc Tả Mạc có bao nhiêu phần thắng.
Chỉ một đòn ngắn ngủi đã đủ khiến bọn họ hiểu ra, nam yêu trẻ tuổi thần bí trong trận kia có tiềm lực không thua kém gì Không Minh Thiên Lưu.
Thế giới này thật điên cuồng.
Truyền thuyết chỉ tồn tại trong truyền thuyết giờ lại thực sự phát sinh trước mắt mình, cảm giác như mộng như ảo không hề chân thực này thậm chí khiến cho rất nhiều yêu có phần hoảng hốt.
Xích nở nụ cười cay đắng, cười khổ không thôi, hắn biết rõ tính toán của mình đã thất bại rồi. Vị biểu ca kỳ quái của Nam Nguyệt về sau sẽ đi tới bước nào, Xích không dám khẳng định, song từ thực lực mà hắn biểu lộ ra lúc này, so với Không Minh Thiên Lưu lúc trẻ cũng không hề thua kém.
Thiên tài tiền đồ không giới hạn như vậy nào phải một Tử Liên yêu thuật phủ nho nhỏ có thể chào mời?
"Ông anh họ kỳ quái không chỉ kỳ quái, cũng có chút trình độ đấy!" Thụ yêu vô tâm tán thưởng một câu, cứ như trận chiến hắn nhìn thấy chẳng qua chỉ là một trận đấu bình thường bên trong phủ.
Mỗi đóa hoa toàn thân hoa yêu đều trở mình một cái, như vô số ánh mắt đồng loạt khinh bỉ.
Mà một học viên khác thực sự nhịn không được câu nói linh tinh của thụ yêu: "Câm miệng!"
Lúc trước họ còn cảm thấy hành động của Tả Mạc rõ ràng là không biết tự lượng sức mình nhưng giờ đây trong lòng họ, Tả Mạc đã lên tới độ cao khiến họ sùng bái. Trong mắt họ, cho dù là phủ trưởng của Tử Liên Yêu thuật phủ cũng chưa chắc có tư cách tới đánh giá Tả Mạc, thụ yêu thì tính là gì? Có tư cách gì để nói thế chứ?
Thụ yêu ngạc nhiên quơ quơ cành cây: "Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy như vậy sao? Thật kỳ quái! Đúng là có chút trình độ mà! Thật kỳ quái! Các ngươi sao lại kỳ quái hơn cả ông anh họ kỳ quái kia chứ…"
Lần này, ngay cả một số yêu khác vốn định cười nhạo vài câu thấy vậy cũng đành bỏ qua.
Cãi nhau với kẻ thiểu năng như vậy chẳng khác nào mua dây buộc mình.
Trong trận, vụn tuyết bọt nước bị thổi bay khắp bầu trời, từng tiếng nổ liên tiếp vang lên, tầng tầng sóng khí màu tuyết trắng cuồn cuộn phủ tới. Sự chú ý của đám yêu lập tức bị thu hút, chỉ nghe thấy trong trận, những tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt bên tai, bọt nước màu tuyết trắng dày đặc, hoàn toàn bao phủ lấy ngục chiến trường, không một yêu nào thấy rõ thân hình Tả Mạc.
Nhưng những tiếng nổ này đủ để chứng minh, Tả Mạc hãy còn trong trận.
Tả Mạc tung hoàng ngang dọc, hai mắt đỏ ngầu, như con dã thú trong cơn điên cuồng gào thét dữ dội, chỉ cần phát hiện ra sông ngòi hắn sẽ lập tức nhào tới.
Giết tới mức hứng khởi, hắn bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm sông ngòi, không ngừng phá giải, hắn càng làm càng thành thạo, hiệu suất tăng lên nhiều. Về sau, hắn thậm chí có thể tìm ra điểm đột phá trước khi những cơn sóng đầu tiên từ con sông đó ập tới. Cũng như đang giải bài, đề bài tuy rằng thiên biến vạn hóa, nhưng theo mức độ thuần thục tăng lên, suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng, tất nhiên sẽ càng trở nên thành thạo, điêu luyện.
Hắn hoàn toàn không định lưu lại mặt mũi cho đối phương, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Dám đánh anh mày sao, vậy đều chết đi!
Tiêu diệt, tiêu diệt, toàn bộ tiêu diệt!
Sông ngòi đan xen nhau, không ngừng nổ tan thành điểm điểm bọt tuyết.
Khi con sông cuối cùng bị phá giải, trong luồng khí lưu bọt tuyết, Tả Mạc trợn trừng con mắt, ngoảnh nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Song thần thức hắn tản ra, không ngờ lại phát hiện, hình như tất cả đều giải quyết rồi.
Tất cả đã đều giải quyết rồi?
Không còn gì à?
Bọt nước tan vỡ đập vào khuôn mặt, cảm giác lạnh lẽo khiến vầng trán nóng bỏng của hắn cũng từ từ hạ nhiệt, cơn tức trong lòng đã sớm phát tiết ra ngoài. Khuôn mặt hắn lộ vẻ chưa mãn ý, song cảm giác vui vẻ lâm ly sau khi phá giải song khiến hắn hô to sảng khoái.
Ai ngờ khi mình đang thỏa mãn lại không còn mục tiêu nữa.
Bỗng nhiên, một luồng khí tức chậm rãi ôn thuận đột nhiên phun ra từ trong không trung. Những bọt nước màu tuyết trắng vốn đang bay lượn đột nhiên như có sinh mệnh, tốc độ của chúng càng lúc càng chậm, tới cuối cùng ngừng lại giữa hư không.
Luồng khí tức này không tính là mạnh, không có khí phách lăng tuyệt thiên hạ, ôn thuận song lại không rõ ràng, lại dày đặc vô cùng, như hải dương không bờ không bến, mênh mông khiến lòng người kính sợ. Trong khí tức ôn thuận mênh mông này, một luồng sinh cơ bừng bừng như mặt trời mới mọc, tựa như đang chậm rãi bay lên.
Khí tức vừa xuất hiện đã bao phủ toàn bộ Mạc Thủy Minh Không, bao phủ mỗi yêu trong Mạc Thủy Minh Không.
"Đây là Thủy Tức sao?" Lãnh Sơn giơ bàn tay ra, như muốn nắm lấy luồng khí tức này, thì thào tự nói.
Mọi yêu tu luyện thủy yêu thuật đều lộ vẻ nghiêm túc, bọn họ mở hai tay ra, tựa hồ như muốn hòa vào trong luồng khí tức mênh mông đó.
Còn yêu tu luyện hỏa yêu thuật như Xích lúc này lại như ngồi trên đống lửa, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi từ lúc nào không hay.
Thủy Tức là một trong những căn nguyên lĩnh ngộ được khi tu luyện thủy yêu thuật tới cảnh giới thâm sâu. Thủy yêu thuật đa dạng nhiều chủng loại, mỗi yêu tu luyện thủy yêu thuật đều không giống nhau, lĩnh ngộ thủy tức cũng sẽ khác biệt. Thủy yêu thuật do yêu lĩnh ngộ thủy tức thi triển sẽ có uy lực vượt xa so với thủy yêu thuật bình thường.
Theo việc tu luyện không ngừng thâm sâu, lĩnh ngộ đối với thủy tức cũng sẽ không ngừng biến hóa, thủy tức lĩnh ngộ được cũng sẽ càng ngày càng hoàn thiện, lý giải đối với thủy yêu thuật cũng sẽ càng sâu sắc.
Lĩnh ngộ thủy tức là dấu hiệu quan trọng nhất về lý giải của kẻ tu luyện thủy yêu thuật đối với nước.Vô số yêu tu luyện thủy yêu thuật vài chục năm cũng không lĩnh ngộ được thủy tức.
Thiên Lưu đại nhân khi còn trẻ đã lĩnh ngộ thủy tức, đây cũng không phải điều lạ, không nằm ngoài dự liệu của chúng yêu. Song vẻ đặc thù mà thủy tức của Thiên Lưu đại nhân biểu lộ ra lại khiến mọi yêu cảm thấy kính nể.
Mênh mông và sinh cơ!
Càng là yêu có tạo nghệ thâm sâu đối với thủy yêu thuật sẽ càng kinh ngạc. Loại pháp tắc cao giai này chẳng phải chỉ xuất hiện trên những lão yêu tu luyện trên trăm năm sao?
Tả Mạc cũng thất kinh.
Hắn vô cùng quen thuộc đối với pháp quyết hành thủy, tuy rằng pháp quyết hànht hủy hoàn toàn khác với thủy yêu thuật song bổn nguyển của nước lại không hề thay đổi. Luồng khí tức này không hề có vẻ bá đạo, song lại cực kỳ thuần túy.
Cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có bao phủ toàn thân Tả Mạc.
Hắn không phải tay mơ vừa vào chiến trường, luồng thủy tức này vừa xuất hiện hắn lập tức hiểu rõ uy lực kinh khủng ẩn giấu dưới vẻ ôn thuận ôn hòa kia.
Tựa như một chậu nước đá rót thẳng từ đầu đến chân, lạnh thấu tim.
Tả Mạc phát hiện trước mặt luồng khí tức mênh mông mà tràn ngập sinh cơ kia, bản thân mình nhỏ bé không khác nào một hạt bụi.
Nhỏ như hạt bụi…
Trong mắt Tả Mạc, tơ máu còn chưa rút hết, lúc này lại đột nhiên sáng lên, phảng phất như một ánh nến nho nhỏ xa xa. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng phía trước, tựa như muốn đâm thủng những bọt nước màu tuyết trắng dày đặc trước mắt.
Hắn đột nhiên nở nụ cười mang theo phong độ cao thủ tuyệt đỉnh, đầy vẻ mây nhẹ gió nhạt.
Khóe miệng càng lúc càng cong lên, cong thẳng tới mang tai, lộ ra hàm răng chỉnh tề sắc bén, ngữ khí lại hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ mây nhẹ gió nhạt kia, nghiến răng ngiến lợi, lộ vẻ hung ác trần trụi.
"Anh đây ghét nhất là những thứ vô tận!"
Tả Mạc đằng đằng sát khí, động tác bắt đầu trở nên điên cuồng.
Ánh kim lóe lên trên lưng, đôi cánh trong suốt màu vàng nhạt thoáng hiện. Vô số kim quang nhỏ như sợi tóc dọc theo hai lòng bàn chân Tả Mạc, quấn quanh lượn lên, mãi tới lúc bao phủ toàn bộ chân hắn, tơ vàng mới buộc chặt lại như một cái thắt lưng.
Minh Hư Dực, kim ô túc!
Ngay sau đó, vô số cương lôi xuất hiện, lơ lửng xung quanh Tả Mạc, tạo thành một cái lưới sét dày đặc.
Dương sát cương lôi!
Một trăm linh tám viên dương sát cương lôi!
Làm xong tất cả, Tả Mạc không ngẩng đầu lên, hai tay bắt đầu vô cùng khó khăn vẽ lên!
Thế Giới Tu Chân